Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 439: Tướng tướng hòa

.Ngươi đây là chịu đòn nhận tội, hay là mang cây mận gai đánh vào mặt?
.Trình Giảo Kim trợn to hai mắt, nhìn cành mận gai dài nhỏ đó, khóe miệng giật giật, có thể nhìn thấy lửa giận đang bốc lên ở giữa lông mày rồi.
.Trình Xử Lượng thì lại mừng rỡ, nếu vậy, hai phu tử y có thể nhất trí đối ngoại rồi, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa nói:
.- Phụ thân, hắn rõ ràng là đang trêu chọc phụ tử chúng ta.
.- Nó có thể biến thành lớn đấy.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói một câu nói như vậy.
.Trình thị phụ tử lập tức sửng sốt.
.- Có ý gì?
.Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn, bộ dạng thật là ngu ngơ.
.Hàn Nghệ rất là bình tĩnh nói:
.- Ta có thể biến nó lớn hơn một chút, như vậy ta sẽ chịu đòn nhận tội rồi.
.- Làm sao có thể?
.Trình Giảo Kim kinh ngạc nói.
.Trưởng Tôn Xung, Trình Xử Lượng cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
.- Không tin?
.Hàn Nghệ đem cành mận gai đưa về phía Trình Giảo Kim, nói:
.- Kính xin Lư Quốc Công dùng tay phải cầm giúp ta.
.Trình Giảo Kim đã bị lừa đến không biết phương hướng, duỗi tay phải theo bản năng cầm lấy cành mận gai.
.Trình Xử Lượng đột nhiên cảm thấy thân mình chợt nhẹ.
.Hàn Nghệ đột nhiên dắt díu lấy Trình Xử Lượng, đi đến chỗ ngồi chính giữa, nói:
.- Tướng quân mời ngồi.
.Trình Xử Lượng còn tưởng rằng đây là yêu cầu của ảo thuật, ngây ngốc ngồi xuống.
.Hàn Nghệ lại rót cho y một chén trà.
.Trình Xử Lượng cũng tưởng là yêu cầu của ảo thuật, lại nhận lấy.
.Trình Giảo Kim không kiên nhẫn thúc giục nói:
.- Tiểu tử ngươi quản nó làm chi, mau biến nha.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đã biến rồi.
.- Ừ?
.Trình Giảo Kim trợn mắt bảo:
.- Tiểu tử ngươi đùa bỡn lão phu đúng không, lão phu không có mù.
.Hàn Nghệ hướng Trưởng Tôn Xung nói:
.- Phò mã gia bác học đa tài, cũng biết trong chịu đòn nhận tội này cành mận gai đại biểu cho cái gì?
.Trưởng Tôn Xung nao nao, nói:
.- Đại biểu cho thành ý xin lỗi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lúc đầu sở dĩ Lư Quốc Công tức giận, là vì cảm thấy cành mận gai này quá nhỏ, thành ý không đủ, mà hiện tại ta mời Nhị Tướng quân ngồi xuống, và rót cho y một chén trà, có thể thấy được là thành ý tràn đầy, như vậy mặt khác, thành ý càng lớn, cành mận gai này lại càng lớn, nói cách khác cành mận gai cũng biến thành lớn rồi.
.Trưởng Tôn Xung ngẩn người, chỉ cảm thấy cách nói này vừa hữu lý, lại vừa có thú, cười ha hả nói:
.- Nói như vậy cũng đúng.
.Trình Giảo Kim đem cành mận gai quăng xuống đất, nói:
.- Hoá ra tiểu tử ngươi đang trêu đùa lão phu đấy.
.Trình Xử Lượng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thật ra không hề tức giận, nếu không phải Hàn Nghệ, bây giờ y còn đang bị Trình Giảo Kim xách lên đấy.
.Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Lư Quốc Công, tiểu tử lần này đến, đích thực là muốn chịu đòn nhận tội với Nhị Tướng quân đấy, chẳng qua tiểu tử khiêm tốn trời sinh, nếu là cành mận gai này quá lớn, sợ bị người ta nghĩ là lấy lòng mọi người, vì vậy mới giấu trong trong tay áo, kỳ thật cành mận gai này đại biểu cho chỉ là một cái nghi thức, một lòng thành tâm.
.Trình Xử Lượng hừ một tiếng, quay đầu đi.
.Trình Giảo Kim liếc mắt nhìn đứa con. Vẻ mặt lại kinh ngạc nói:
.- Ngươi luôn miệng nói thỉnh tội, lão phu nghe đến hồ đồ rồi, đến tột cùng ngươi phạm vào cái gì?
.Nói xong ông ta lại hướng Trình Xử Lượng nói:
.- Lượng tử, Hàn Nghệ đắc tội gì với ngươi?
.Trình Xử Lượng tức giận nói:
.- Con không biết, con lúc này mới lần đầu gặp hắn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhị Tướng quân lòng dạ rộng rãi, khiến Hàn Nghệ khâm phục vạn phần, nhưng việc này Nhị Tướng quân không ngại, Hàn Nghệ vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay ta đến, chính là vì chuyện của Dân An cục, việc này nhỏ mạt. Tin rằng Nhị Tướng quân hiểu rõ trong lòng, bất kể thế nào, Hàn Nghệ đích thật là đạt được quyền lợi vốn dĩ thuộc về Nhị tướng quân, đối với việc này Hàn Nghệ cảm giác thật có lỗi.
.Nói xong hắn hướng Trình Xử Lượng vái chào. Nói:
.- Rất xin lỗi.
.Trình Xử Lượng không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ làm thiệt, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, lại nghĩ tới mình ở nhà mấy ngày mắng chửi Hàn Nghệ, trong lòng khó tránh khỏi xấu hổ.
.Trong mắt Trình Giảo Kim hiện lên một chút ý cười, giơ tay ngăn Hàn Nghệ lại nói:
.- Chờ đã, việc này là Bệ hạ giao cho ngươi. Tính thế nào cũng không tính đến đầu ngươi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Lời tuy là thế, nhưng bất kể thế nào, thứ vốn của Nhị Tướng quân, hiện giờ đã rơi vào trên người tiểu tử, suy bụng ta ra bụng người, nếu ta là Nhị Tướng quân, ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí có thể sẽ giận đến bệnh mất, đây là thường tình con người, không có gì đáng trách.
.Trình Giảo Kim hừ một tiếng, nói:
.- Ngươi đừng vội lừa lão phu, Lượng tử cùng ngươi ngay cả mặt mũi đều chưa từng gặp qua, cho dù nó mất hứng, có quan hệ gì với ngươi, ta thấy ở Trường An có khối người cảm thấy mất hứng vì chuyện này, ngươi vì sao không đi xin lỗi bọn họ.
.Lão thất phu quả nhiên là tới giúp ta đấy. Hàn Nghệ vẻ có chút do dự.
.Trình Giảo Kim nói:
.- Lão phu nói không sai, ngươi quả nhiên là có mưu đồ khác.
.Nhìn không ra lão thất phu này diễn cũng không tệ, ta suýt nữa đã bị cái diện mạo tục tằn kia lừa rồi. Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Tại hạ một mảnh thành tâm, tuyệt không tư tâm.
.Dừng một chút, hắn lại nói:
.- Dân An cục liên quan đến sinh hoạt hàng ngày của tất cả dân chúng Trường An, liên quan đến sự nhân ái của Bệ hạ đối với dân chúng thiên hạ, không thể có sơ xuất, ta cùng Nhị Tướng quân đồng thuộc Dân An cục, nếu không hòa thuận thì làm sao mang đến cuộc sống an toàn cho dân chúng Trường An.
.Nói tới đây, hắn liền ngừng lại.
.Trình Giảo Kim ánh mắt xéo qua liếc nhìn Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng khẽ run rẩy, dù sao cũng là từ nhỏ bị đánh đến lớn, một ánh mắt đại diện cho cái gì, y rõ ràng hơn ai khác.
.Trong lòng Hàn Nghệ căng thẳng, đang muốn mở miệng, Trình Giảo Kim bỗng nhiên nhắm mắt thở dài một tiếng, ngồi xuống.
.Trình Xử Lượng sợ hãi liếc nhìn Trình Giảo Kim, thấy phụ thân trong nháy mắt dường như già đi rất nhiều, ngập ngừng vài lần, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Giảo Kim, nhìn thấy như là sẽ quỳ xuống.
.Đây là cổ đại, lão cha cũng đều như vậy rồi, đứa con nhất định phải quỳ, không thể giống như bọn nhóc đời sau, đi học vài năm, nhất quyết cùng bố tranh cãi đúng sai.
.Trình Giảo Kim một tay dìu Trình Xử Lượng, thấm thía nói:
.- Lượng tử, việc này vi phụ biết không thể trách con, trong lòng con ủy khuất, vi phụ trong lòng vô cùng hiểu được nha! Nhưng bất kể thế nào, Bệ hạ không có thăng người khác, mà là đề bạt con làmTổng cảnh ti, Dân An cục liên quan đến trị an kinh sư, hơn nữa còn mệnh hệ vinh dự hoàng gia, có thể thấy được trọng trách này lớn cỡ nào, như lời Hàn Nghệ nói, một khi có bất kỳ khuyết điểm, hoàng thất đều phải chịu liên lụy, nếu Bệ hạ không tín nhiệm con, sao lại cho con làm Tổng cảnh ti, đây là một phần tín nhiệm lớn biết mấy.
.Nói tới đây, ông ta thở dài, lại nói:
.- Kỳ thật Bệ hạ cũng không dễ dàng a, hiện tại con thấy Hàn Nghệ này huênh hoang biết mấy, nếu Bệ hạ đem chuyện này giao cho con xử lý, lão Trình gia chúng ta ở Trường An thế giao rất nhiều, đại gia tộc nào ở Trường An mà chúng ta không quen biết, một số người còn là huynh đệ của nội con, nếu tất cả mọi người tới cửa cầu con. Hoặc là chạy tới cầu phụ thân, vậy đến tột cùng con nên chọn ai? Phụ thân nên làm cái gì bây giờ? Đừng nói Bệ hạ không có giao cho con, cho dù Bệ hạ muốn giao cho con, phụ thân cũng sẽ ngăn cản đấy. Phụ thân vốn không muốn nói với con. Dù sao con đã trưởng thành, người ta cũng gọi con là Trình Tướng quân, phụ thân cũng không nên can thiệp, nhưng việc này trong lòng phụ thân quả thật cảm thấy có chút thất vọng.
.Cao thủ a!
.Hàn Nghệ thầm khen một câu, hôm nay hắn rốt cục nhìn ra mặt khác của Trình Giảo Kim rồi. Nghĩ thầm rằng, xem ra Trình Giảo Kim trường kỳ vị cư triều đình, cũng không chỉ bằng một nhóm khí lực.
.Nếu lúc này Trình Giảo Kim còn đang mài giũa Trình Xử Lượng một trận, cũng hoặc là độc đánh một trận, này ngược lại sẽ khiến Trình Xử Lượng càng thêm ghi hận Hàn Nghệ, vậy một phen lời của Hàn Nghệ lúc trước còn như vô ích rồi, vì sao mới vừa rồi Hàn Nghệ cố nghĩ biện pháp giúp Trình Xử Lượng thoát ly ma trảo, thật ra cũng chỉ không muốn Trình Giảo Kim động dùng vũ lực, chỉ thêm phiền phức.
.Hiện tại xem ra, sự lo lắng của hắn căn bản là không cần.
.Trình Giảo Kim trà trộn trong quan trường nhiều năm như vậy, lúc nào nói cái gì nói, ông ta còn không rõ ràng sao.
.Quả nhiên, Trình Xử Lượng nghe được trong lòng áy náy không ngừng, cảm giác mình thật đúng là không phải thứ gì, vừa thẹn với phụ thân, vừa mắc cỡ với Hoàng thượng, lòng dạ còn không bằng một tiểu thương nơi phố phường, vuốt cằm nói:
.- Phụ thân, con biết sai rồi.
.Trình Giảo Kim ánh mắt lại nhìn phía Hàn Nghệ.
.Trình Xử Lượng lập tức xoay người, hướng Hàn Nghệ
.ôm quyền nói:
.- Trình Xử Lượng mới vừa rồi có nhiều đắc tội. Kính xin Hàn Ngự sử thứ lỗi.
.Hàn Nghệ vội chắp tay nói:
.- Không dám, không dám, việc này lỗi do Hàn Nghệ, phải là Hàn Nghệ chịu tội với tướng quân mới phải.
.Trưởng Tôn Xung ha hả cười nói:
.- Thật sự là một vở tướng tướng hòa.
.Trình Giảo Kim lập tức nói:
.- Cái gì tướng tướng hòa. Hai người bọn họ cũng còn kém xa, nếu cha ngươi thỉnh tội cho ta, đó mới có thể gọi là tướng tướng hòa.
.Cha ta thỉnh tội với ngươi? Trưởng Tôn Xung cười cũng không được, khóc cũng không phải, ngượng ngùng cười, không có lên tiếng. Không có biện pháp, lão cha không ở đây, ông ta thấp hơn Trình Giảo Kim một thế hệ, chỉ có thể nhịn.
.Trình Xử Lượng vô lương cười nói:
.- Phụ thân, dám để cho Quốc Cữu Công chịu đòn nhận tội, trong thiên hạ, sợ cũng chỉ có ngươi rồi.
.Trình Giảo Kim ha ha nói:
.- Cái đó đúng.
.Hai cha con tựa hồ cũng đang ảo tưởng cảnh tượng Trưởng Tôn Vô Kỵ chịu đòn nhận tội, đều là vẻ mặt cười xấu, Này thay đổi nhanh thật!
.Hàn Nghệ hơi đổi mồ hôi.
.Nhưng không khí cũng bởi vậy mà dần thoải mái hơn.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Phụ thân, Trưởng Tôn huynh, Hàn Nghệ, việc hôm nay do ta mà nên, ta lập tức gọi người chuẩn bị yến tiệc, tỏ lòng xin lỗi.
.- Đây là phải làm đấy, lão tử đến nhà con, nếu rượu cũng không có, con liền đi thủ biên cương cho lão tử.
.Trình Giảo Kim lại chỉ vào Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Xung nói:
.- Hai người các ngươi cũng không được phép đi.
.Trưởng Tôn Xung nặn ra một nụ cười, có thể nói còn khó xem hơn khóc, ông ta là loại người đọc sách, làm sao có thể có chung ngôn ngữ với cha con Trình Giảo Kim.
.Đương nhiên, Trình Giảo Kim cũng không phải là trưng cầu ý kiến của bọn họ, không chờ bọn hắn gật đầu, bén nói:
.- Đợi lát, Lượng tử, con còn có chuyện gì chưa làm phải không?
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói:
.- Chuyện gì?
.- Bái Hàn Nghệ làm sư phụ a!
.Trình Giảo Kim chỉ vào Hàn Nghệ nói.
.- À?
.Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng đồng thời hai mắt lồi ra.
.Trình Giảo Kim nói:
.- Con nhà lão Trình ta, sao có thể là hạng người nói không giữ lời, con đã thua, vậy phải thực hiện lời hứa, bằng không sau này con làm sao dẫn binh.
.Lão thất phu này lại chơi vở nào a! Hàn Nghệ có chút nhìn không thấu rồi, mới vừa rồi hắn sở dĩ cố ý dụ Trình Xử Lượng đánh cuộc cùng hắn, đơn giản chính là muốn thắng một ân tình, sau đó lại trả lại cho Trình Xử Lượng, như vậy thì sẽ dễ nói chuyện rồi, sao hắn có thể làm sư phụ của Trình Xử Lượng được, chuyện không thể nào, vội hỏi:
.- Lư Quốc Công, đây chỉ là một trò đùa, không cần phải xem như thật đâu, tiểu tử còn chưa đầy nhược quán
.(cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), cho dù là giảm thọ cũng không đảm đương nổi trách nhiệm sư phụ của Nhị Tướng quân a!
.- Tiểu tử ngươi đi sang một bên cho lão phu, lão phu bây giờ nhìn ngươi là thấy phiền.
.Trình Giảo Kim lại nói với Trình Xử Lượng:
.- Người ta có nhận đồ đề con hay không, là chuyện của người ta, nhưng con là con của Trình Giảo Kim ta, nhất định phải nói được thì làm được, đây là hai việc khác nhau, nếu con làm không được, vậy con đừng làm con nhà ta nữa.
.Nói đến mức độ này, cho dù là một đống đại tiện, Trình Xử Lượng cũng phải ăn hết, nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hàn Nghệ, thật không há miệng ra nổi a!
.Hàn Nghệ cũng biết không thể vãn hồi rồi, cười khổ nói:
.- Nhị Tướng quân nếu không chê, ta có thể đem đổ thuật dạy cho Nhị Tướng quân.
.- Đổ thuật?
.Trình Xử Lượng trừng mắt nhìn, kích động nói:
.- Có phải là thuật thủ ngươi thắng ta vừa nãy không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Nếu là đánh cược công bằng, vận khí của ta không có khả năng nào lại tốt đến mức này, kỳ thật ta là sử dụng thủ thuật khéo léo, chỉ có điều tướng quân không phát hiện được thôi, đây là đổ thuật.
.Này có thể đươc nha!
.Trình Xử Lượng bắt đầu ảo tưởng mình cảnh tượng đại sát tứ phương trong quân bộ rồi, cười ha hả nói:
.- Tốt tốt tốt, nhất ngôn cửu đỉnh.
.Trình Giảo Kim chớp mắt vài cái, nói:
.- Vậy… Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Lễ có thể miễn đi, ta thật sự là nhận không nổi, nếu Lư Quốc Công nhất định bắt Nhị Tướng quân thi lễ cho ta, ta đây thế nào cũng phải quỳ xuống trước tướng quân, tuyệt đối không được.
.Trình Giảo Kim nói:
.- Lão phu vốn chán ghét mấy trò lễ nghi phiền phức này.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Lư Quốc Công muốn nói cái gì?
.Trình Giảo Kim nhếch miệng hắc hắc mỉm cười, một đôi tay đầy kén chắp lại,
.- Lão phu cũng muốn bái ngươi làm thầy, học thủ đoạn bài bạc này.
.- Cái gì?
.Ba người đều quá sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận