Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1172: Dao hai lưỡi

.Lý Trị rõ ràng là muốn bao che cho Lý Nghĩa Phủ, điều này cũng không có gì đáng nói, Hàn Nghệ cũng đã sớm liệu được, hắn chỉ là muốn tranh giành được một kết quả khiến Cục Dân An không bị tổn hại đến danh dự, như vậy là đủ rồi. Cũng may Lý Trị vẫn cho Cục Dân An một đường lui, dù sao thì y vẫn bắt Lý Dương đến Cục Dân An một chuyến, đi theo đúng quy trình.
.Ra khỏi điện Lưỡng Nghi, Hàn Nghệ đang chuẩn bị cùng Trình Xử Lượng xuất cung, trở về Cục Dân An, một cung nữ đột nhiên đi tới, hoàng hậu truyền hắn đến gặp.
.Hàn Nghệ nói với Trình Xử Lượng: - Tổng cảnh ti, ngươi về trước đi!
.Trình Xử Lượng hơi sửng sốt, lập tức nói: - Nhưng ta quay về nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Đương nhiên là rút lui trước a! Nhân tiện báo cho những nông phu đã cáo trạng đó ngày mai đến Cục Dân An một chuyến.
.Trình Xử Lượng đưa mắt nhìn cung nữ kia, gật gật đầu, sau đó nhanh bước rời đi.
.Còn Hàn Nghệ theo cung nữ kia đi về phía hậu cung.
.Đi vào ngự hoa viên, chỉ thấy Võ Mị Nương ngồi ở trong đình.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu!
.- Vào đây nói chuyện đi!
.Hàn Nghệ đi vào trong đình, Võ Mị Nương thoáng nhìn, mang theo chút hả hê khi người gặp họa, nói: - Ta nói cái gì tới sẽ tới, không ngờ được nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu minh giám, việc này không có liên quan với vi thần, nói cho cùng, đây cũng không phải là chuyện đại sự gì, trước đó thần chính là băn khoăn đến hoàng hậu, mới kiến nghị dàn xếp ổn thoả, nếu Lý Nghĩa Phủ nguyện ý phối hợp, căn bản cũng sẽ không huyên náo đến mức như hôm nay.
.Võ Mị Nương lại nói: - Nhưng chuyện này cũng không thể trách Lý Nghĩa Phủ, ông ta vừa mới đảm nhiệm chức Trung thư lệnh, con trai đã bị Cục Dân An các khanh bắt, hơn nữa khanh còn tham dự trong đó, khanh nghĩ ông ta còn mặt mũi nào để giương oai với mọi người, đại thần trong triều thế nào cũng cho rằng khanh đè đầu cưỡi cổ ông ta. Nếu Lý Nghĩa Phủ muốn bắt phu nhân của khanh, mặc dù ông ta có lí do chính đáng, khanh sẽ đồng ý không?
.Một câu nói này thật sự đúng yếu điểm của Hàn Nghệ, có thể thấy được Võ Mị Nương cũng rất hiểu rõ Hàn Nghệ. Bởi vậy Hàn Nghệ cũng không dám giấu giếm, thành thật nói: - Vi thần đương nhiên sẽ không đồng ý, bởi vậy lần này, vi thần cũng không muốn va chạm với Lý Nghĩa Phủ, mà là thật tâm hy vọng dàn xếp ổn thoả, chúng thần cũng đã rất cố gắng vì chuyện này, chỉ là việc xảy ra khi ấy là có nguyên do, chúng thần không thể không đưa ra cách giải quyết, hy vọng bệ hạ có thể ra mặt điều giải.
.- Việc này chỉ là chuyện nhỏ. Võ Mị Nương cười nói: - Khanh hiểu được đạo lý này thì ta đây an tâm rồi, không phải ta muốn thiên vị Lý Nghĩa Phủ, chỉ có điều khanh phải hiểu được, vũ khí sắc bén có thể đả thương người, cũng có thể tổn thương mình, nếu khanh lợi dụng Cục Dân An để đối phó Lý Nghĩa Phủ, kỳ thật đồng thời cũng là đối phó với chính khanh.
.Thật ra nàng ta còn nửa câu chưa nói hết, nhất định cũng sẽ ảnh hưởng xấu tới quyền lợi của nàng ta, chính là quyền lực nhất định phải ở trên cả luật pháp, nếu ngươi giam cầm đại thần trung tâm bên trong luật pháp, vậy bản thân ngươi cũng là đại thần trung tâm, ngươi không thể nào hoàn toàn không phạm pháp, ít nhất Trần Thạc Chân vẫn còn ở đó, chúng ta là giai cấp thống trị, có thể nào để thanh kiếm luật pháp này treo lơ lửng trên đầu mình, nếu Tiêu Vô Y phạm pháp, ngươi bắt hay không bắt, không cần phải nói, Hàn Nghệ nhất định sẽ bao che cho Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vi thần nhất định ghi nhớ lời giáo huấn của hoàng hậu.
.- Giáo huấn thì chưa nói tới, khanh là người thông minh, ta tin khanh hiểu rõ cái lợi cái hại trong đó, nhưng ở phương diện nào đó, khanh luôn hy vọng làm việc được tận thiện tận mỹ, nhưng ta cho rằng điều này là không thể. Võ Mị Nương lại nghiêm mặt nói tiếp: - Nói đi nói lại, việc này cũng không đơn giản, không biết khanh thấy như thế nào.
.Hoàng hậu thật thông minh a! Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm hoàng hậu, thần cũng cho rằng chuyện này là có người ở sau lưng thao túng.
.Võ Mị Nương sắc mặt ngưng trọng nói: - Vậy khanh đã biết là kẻ nào ở sau lưng giở trò quỷ?
.- Cụ thể là ai, thần còn chưa điều tra rõ! Nhưng!
.Hàn Nghệ thoáng dừng lại một chút, nói: - Nhưng thần xem xét cả quá trình xảy ra sự việc, thần cho rằng không phải đại thần trong triều gây nên, mà là các công tử trong kinh thành gây nên.
.Võ Mị Nương hỏi:
.- Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Căn cứ kết quả điều tra của Cục Dân An, nếu việc này là có kẻ vẽ ra, như vậy khẳng định các công tử săn thú lúc ấy có liên quan, mà trưởng bối của các vị công tử này lại không cùng phe phái trong triều, còn có ân oán với nhau, bởi vậy vi thần cho rằng đây là chính bản thân bọn họ gây nên. Mục đích bọn họ làm như vậy, kỳ thật mục đích không phải ở Lý Nghĩa Phủ, mà là đang nhằm vào Cục Dân An, bọn họ cảm thấy Cục Dân An làm tổn hại quyền lợi của bọn họ, ngược lại có lợi cho dân chúng, vì vậy đã tạo nên chuyện này, khiến vi thần và Lý Nghĩa Phủ tự giết lẫn nhau, bọn họ đứng giữa ngư ông đắc lợi.
.Võ Mị Nương mím môi cười, làm sao nàng ta lại nghe không ra ý này của Hàn Nghệ, chính là nói Cục Dân An chúng ta kỳ thật đang đập vỡ thứ khoảng cách sĩ thứ của dân gian, đối với cô là vẫn có lợi, điểm này nàng ta cũng nghĩ đến, nhưng nàng ta thầm nghĩ Cục Dân An đang phát huy tác dụng trong dân gian, không cần dính líu đến triều đình, nói: - Khó trách cách giải quyết lần này của khanh không giống với trước đây, hoá ra khanh sớm đã nhận ra. Tuy nhiên những con cháu hoàn khố Trường An này cũng không phải kẻ lương thiện, lại còn dám khơi mào đấu tranh giữa Tể tướng đương triều.
.Nói tới đây, nàng ta cười nhẹ nhàng, lại hỏi: - Vậy khanh định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thần cho rằng những kẻ đó chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi, so đo với bọn họ, cũng chỉ sẽ tự hạ thấp thân phận, hơn nữa nếu chúng ta tiếp tục truy cứu, chắc chắn bọn họ cũng sẽ phản kích, việc này chỉ thêm ầm ĩ không dứt, bởi vậy vi thần nghĩ rằng chỉ cần cảnh cáo một chút là được, không nên lại tiếp tục truy cứu nữa.
.- Tôm tép nhãi nhép?
.Võ Mị Nương khẽ cười, nói: - Ta tuy cũng tán thành làm như vậy, nhưng chỉ giới hạn cho lần này, sẽ không để có lần sau.
.Điều nàng ta lo lắng nhất chính là Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ tự giết lẫn nhau, nếu hai người bọn họ có điều tổn thất, như vậy cũng tổn hại quá lớn đến nàng ta, thực ra nàng ta không dễ dàng tha thứ, chỉ có điều lần này nàng ta biết rằng cũng không nắm được nhược điểm của đối phương, nói cho cùng không ai ép Lý Dương đi giẫm đạp hoa màu, hơn nữa, nếu cứ truy cứu hắn ta thì vụ án này chắc chắn không xong.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần đã rõ.
.Võ Mị Nương thuận miệng hỏi: - Đúng rồi! Không biết là ai tâu chuyện này với bệ hạ.
.Hàn Nghệ ngây người, trả lời: - Có lẽ là Đỗ Trung thư.
.Võ Mị Nương gật đầu, cười khổ nói: - Hai vị trung thư này thật đúng là thủy hỏa bất dung a!
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên dấy lên chút sợ hãi.
.Đúng lúc này, chợt nghe có người hô: - Hoàng thượng giá đáo!
.Thấy Lý Trị từ bên ngoài đi vào, Võ Mị Nương, Hàn Nghệ vội vàng nghênh đón.- Thần thiếp (vi thần) tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị bỗng nhìn về phía Hàn Nghệ, kinh ngạc nói: - Hàn Nghệ cũng ở đây à!
.Võ Mị Nương cười nói: - Gần đây không phải lúc nào thái tử cũng nhắc Hàn Nghệ chưa luôn tìm nó chơi sao, bởi vậy thần thiếp nghe nói Hàn Nghệ tiến cung, liền cho gọi tới, quở trách hắn một chút, cũng không thể làm qua loa đại khái với thái tử được.
.Shit! Đầu óc của nàng ta xoay chuyển nhanh thật nha, nhưng cũng không cần phải nói như thế chứ! Cô đây không phải là cho hoàng thượng cơ hội giương oai sao. Trong lòng Hàn Nghệ có chút buồn bực.
.Quả nhiên, Lý Trị cười lạnh một tiếng: - Chuyện này cũng không nên trách Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đảm đương trọng trách, vừa phải đến Cục Dân An, vừa phải đến Hộ Bộ, còn phải đến trước cửa nhà người ta ăn cơm trưa, đâu còn thời gian rảnh để đến Đông Cung tìm thái tử nữa!
.Võ Mị Nương nghe được mím môi cười.
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Vi thần biết tội.
.Lý Trị không kìm nổi lại nói một câu: - Tiểu tử ngươi lắm chuyện.
.Hàn Nghệ cúi đầu không nói, trong lòng cảm thấy oan ức, rõ ràng là Lý Nghĩa Phủ gây ra, tại sao lại trách ta lắm chuyện.
.Trong lòng Lý Trị đương nhiên hiểu được, nhưng y biết quá rõ Hàn Nghệ, hơn nữa vai vế Hàn Nghệ thấp nhất, nên chỉ trách mắng hắn vài câu, nói: - Trẫm cũng mấy ngày rồi chưa đi kiểm tra xem việc học của thái tử ra sao, chúng ta hãy cùng đi thôi.
.Ngay sau đó cả ba người đi hướng Đông Cung.
.Đến bên ngoài thư phòng Đông Cung thái tử, chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói của Lý Thuần Phong.
.- Cổ chi thiện vi đạo giả, phi dĩ minh dân, tương dĩ ngu chi. Dân chi nan trị, dĩ kỳ trí đa. Cố dĩ trí trị quốc, quốc chi tặc, bất dĩ trí trị quốc, quốc chi phúc.
.Lại nghe được tiếng đọc sách: - Cổ chi thiện vi đạo giả, phi dĩ minh dân, tương dĩ ngu chi. Dân chi nan trị, dĩ kỳ trí đa. Cố dĩ trí trị quốc, quốc chi tặc, bất dĩ trí trị quốc, quốc chi phúc.
.Lý Trị và Võ Mị Nương nhìn nhau, rồi cùng Hàn Nghệ nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa sổ, chỉ thấy Lý Thuần Phong ở đứng giữa, một tay cầm sách, một tay vắt sau lưng, còn ngồi xung quanh là mấy đứa trẻ chưa đến mười tuổi, ngồi ở chính giữa chính là thái tử Lý Hoằng, thái tử đọc sách, nhất định sẽ có vài thư đồng làm bạn học cùng, bằng không đọc sách một mình nhàm chán biết bao a!
.Chợt nghe Lý Hoằng nói: - Lão sư, ý nghĩa của câu này là người trị quốc giỏi, phải làm cho dân chúng trở nên ngu muội, không nên làm cho dân chúng trở nên thông minh sao?
.Lý Thuần Phong lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, chữ ngu ở đây ý chỉ chính là thuần hậu phác thực, còn 'trí' là chỉ trí xảo quỷ trá.
.Lý Hoằng thoáng chút suy nghĩ nói: - Nhưng quân chủ làm thế nào dạy cho bách tính thuần hậu phác thực đây? Có phải khiến dân chúng không cần đọc sách, không cần biết quá nhiều, chỉ cần làm cho bọn họ biết trồng trọt và dệt vải, không phải chịu cơ hàn là được rồi không, như vậy bọn họ cũng sẽ không trở nên trí xảo quỷ trá, mà trở nên thuần hậu phác thực, có lợi cho việc yên ổn, hài hòa đất nước.
.Thuần hậu phác thực là không thể dạy, chỉ có thể thuần hóa, cũng giống như thuần phục một con ngựa.
.Lý Thuần Phong thoáng chần chờ, mới gật đầu nói: - Cũng có thể nói như vậy, nếu như dân chúng đều không phải lo việc cơm áo, thiên hạ này ắt sẽ thái bình, bởi vậy dạy bách tính làm ruộng, dệt vải, kì thực là tốt cho bách tính, cũng tốt cho quốc gia.
.Thật ra bất kể là Lão Tử hay là Khổng Tử đều có tư tưởng này, bởi mục đích cuối cùng của họ là giống nhau, bất kể là vô vi mà trị, hay hữu vi mà trị, cũng là vì xây dựng một xã hội hài hòa, dân chúng làm ruộng dệt vải, phục tùng mệnh lệnh là được rồi, nếu mỗi người đều đầy bụng kinh luân, suy nghĩ việc trị quốc như thế nào, vậy sẽ còn ai đi trồng trọt, chỉ mỗi ngày suy nghĩ thế nào để làm hoàng đế, khiến cho mỗi một giai cấp đều làm tốt bổn phận của mình, không mưu cầu địa vị cao xa vời, như vậy quốc gia mới có thể hài hòa.
.Đây là tư tưởng ngu dân sao, đương nhiên là phải! Không quan tâm đến "Ngu", "Trí" trong câu nói này của Lão Tử rốt cuộc là có ý nghĩa gì, thật ra đều có chứa tư tưởng ngu dân, cái gì là thuần hậu phác thực, không phải là an phận sao, ngươi làm ruộng, đời đời con cháu ngươi đều làm ruộng, không cần đọc sách, không cần nghĩ quá nhiều, nhưng chỉ có người vô tri ngu nguội mới chịu an phận thủ thường, người thông minh dĩ nhiên muốn cuộc sống phải tốt hơn, đương nhiên sẽ nỗ lực phấn đấu, dựa vào cái gì mà các ngươi ở trên hưởng phúc, ta ở dưới làm ruộng, nhưng ở đương đại thì ngươi không thể nói điều này sai, nếu ai ai cũng đều là Trần Thắng Ngô Quảng, vậy làm sao tạo ra một xã hội ổn định hài hòa, quốc gia làm sao phát triển.
.Đây chính là thái tử a, Lý Thuần Phong đương nhiên không dám tùy ý sửa đổi tư tưởng ngu dân, chỉ có thể nói như vậy.
.Lý Hoằng lại hỏi: - Vậy vì sao mẫu hậu lại xây dựng Học viện Chiêu Nghi, giúp con cái bách tính đọc sách, đây không phải là muốn đại hưng giáo học sao, nhưng đọc sách sẽ làm dân chúng trở nên thông minh.
.Võ Mị Nương không khỏi đưa mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ buồn bực, có ý gì đây, cô sẽ không lại trách ta đấy chứ?
.Một câu nói kia xem như đã làm khó Lý Thuần Phong rồi, từ xưa đến nay, chỉ có người có thân phận có tiền tài mới có thể đọc sách, dân chúng tầm thường không có tư cách đọc sách, vẫn là Võ Mị Nương mở ra tiền lệ, ông ta đột nhiên cười ha hả, nói: - Về vấn đề này, e rằng phải mời mấy vị trí giả đứng ngoài cửa sổ tới giải đáp cho điện hạ.
.Lý Trị phản ứng cực nhanh, nhỏ giọng nói: - Việc này giao cho khanh.
.Hàn Nghệ hoảng hốt: - Bệ hạ, thần cũng không đọc sách được mấy năm nay a!
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng cái này là do khanh dựng lên a!
.Nói xong, nàng ta cũng không cho Hàn Nghệ cơ hội giải thích, theo Lý Trị đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận