Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1364: Tìm đường sống trong chỗ chết

.- Ngươi... ngươi nói cái gì?
.Lộc Đông Tán chỉ cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi, không khỏi trao đổi ánh mắt với Thác Bạt Quỷ Cốc, hai người mới biết bản thân không nghe nhầm, vậy chắc chắn chính là A Bố La nói nhầm rồi.
.A Bố La nói: - Người ta phái đi đuổi đến vách đá trên đỉnh núi của một quả núi, họ đều chính mắt nhìn thấy Hàn Nghệ đã ngồi trên một con diều lớn bay đi rồi.
.Lộc Đông Tán càng nghe càng thấy không đúng rồi, nói: - Lời này mà ngươi cũng tin, người có thể ngồi lên diều sao?
.- Lúc trước ta cũng không tin. A Bố La nói: - Nhưng họ đều nói tận mắt nhìn thấy, gồm cả A Đạt cũng đã nhìn thấy, nếu họ muốn đưa ra một lý do cũng sẽ không đưa ra lý do như vậy để lừa gạt ta.
.Lộc Đông Tán nghe vậy trầm mặc không nói, đúng là như vậy, nếu sợ bị trách tội, cũng sẽ không lấy ra một lý do hoang đường như vậy, không có ai tin a! Nhíu mày nói:
.- Lẽ nào tiểu tử đó còn có thủ đoạn này. Ôi thật là đáng tiếc, lần này cũng để hắn chuồn mất rồi.
.A Bố La nói: - Đại tướng, tiếp theo nên làm thế nào?
.Lộc Đông Tán ngẩn ra, trầm ngâm một lát, cười nói: - Tiếp theo tất nhiên là toàn lực tấn công, việc này thì phải làm phiền ngươi rồi.
.A Bố La hưng phấn nói: - Đại tướng, có thể xông pha chiến đấu vì ngài, đó là vinh hạnh của A Bố La.
.- Không không không!
.Lộc Đông Tán lắc đầu nói: - Không cần ngươi đi xông pha chiến đấu, ngươi đợi ở đây là được rồi.
.A Bố La ngẩn người nói: - Lời này của đại tướng là sao, lúc đầu.... !
.Y còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng phụt, một thanh đao bén nhọn đột ngột từ trong ngực đâm ra.
.Ngay cả Tán Tất Nhược ở bên cạnh Lộc Đông Tán cũng không khỏi mang vẻ mặt kinh hãi.
.A Bố La trợn to hai mắt đầy trấn kinh, quay đầu nhìn lại, nhìn tâm phúc của mình là đại tướng Đan Mộc, nói: - Ngươi... ngươi...
.Đan Mộc chỉ cười cười, lại cầm đao ấn về phía trước một cái.
.- A!
.A Bố La phát ra một tiếng kêu thảm, lại nhìn về Lộc Đông Tán.- Vì sao? Y thậm chí không kịp phẫn nộ, vì y thấy việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Nếu như ngươi không chết, vậy còn không phải cho Đại Đường ly do xuất binh sao, mưu đồ thích sát tể tướng của Đại Đường, tội danh này thật không phải nhẹ a, ta cũng không thể giữ ngươi lại, so với để ngươi bị người ngoài lăng nhục, còn không bằng ta để cho ngươi được toàn thây, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi a!
.- Ngươi... tên người Thổ Phiên gian xảo nhà ngươi.
.Sau khi nói xong, A Bố La liền ngã xuống mang theo oán hận và hối hậnngập tràn.
.Đan Mộc rút đao ra, lấy ra một mảnh vải, lau sạch máu trên đao.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Đan Mộc, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tù trưởng của bộ lạc Xích Hải, khuyển tử sẽ toàn lực phối hợp với ngươi diệt trừ dư nghiệt của A Bố La, nhớ kỹ, kẻ nào nên giết vẫn phải giết, không được lưu lại hậu hoạn.
.- Xin đại tướng yên tâm, ta tuyệt sẽ không để những dư nghiệt này ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của ngài.
.- Tốt lắm.
.- Ta cáo lui trước.
.Lộc Đông Tán nhìn về phía Tán Tất Nhược.
.Tán Tất Nhược nói: - Hài nhi hiểu.
.Đan Mộc đầu tiên là gọi hai người đến, khiêng A Bố La ra ngoài, sau đó lại hành lễ với Lộc Đông Tán, lúc này mới cùng Tán Tất Nhược đi ra ngoài.
.Gã vừa ra cửa, Lộc Đông Tán liền nhíu mày, vẻ tiếc nuối, bừng bừng.
.Thác Bạt Quỷ Cốc nói: - Đại tướng, hiện tại đã để Hàn Nghệ chạy mất, chắc chắn hắn sẽ lập tức truyền tin tức đến Trường An, nếu như Đại Đường phát binh, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Đại tướng
.Lộc Đông Tán nói: - Đầu tiên, Hàn Nghệ chưa chắc sẽ đoán được là ta ở phía sau vạch ra, cho dù đoán được thì hắn cũng không có chứng cứ. Tiếp theo, hoàng đế của Đại Đường bây giờ cũng không phải thiên khả hãn trước kia, y cũng không có lá gan và sự quả cảm kia, nếu dám, ta đoán chừng y cũng sẽ không xuất binh, cho dù cuối cùng y quyết định xuất binh thì cũng là khi đã muộn, vì vậy chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng chiếm lấy Thổ Dục Hồn, đến lúc đó, Đại Đường cũng chỉ có thể bỏ mặc. Nhưng Hàn Nghệ người này không thể để lại, nhất dịnh phải nghĩ cách trừ bỏ hắn.
.Thác Bạt Quỷ Cốc nói: - Nhưng bây giờ quân Thổ Dục Hồn vẫn chưa nằm trong sự khống chế của chúng ta, chỉ cần Hàn Nghệ thoát ra phạm vi của bộ lạc Xích Hải, chúng ta sẽ rất khó bắt hắn.
.- VCũng không nhất định!
.Lộc Đông Tán cười nói: - Ngươi đừng quên, công chúa Hoằng Hóa kia vẫn ở thành Phục Sĩ, hơn nữa dù sao Hàn Nghệ cũng đã đích thân đến đây đàm phán, có thể thấy hắn vô cùng coi trọng Thổ Dục Hồn, mà trong triều Đại Đường, hơn nửa đại thần đều không muốn gây chiến, chỉ có hắn một mực muốn ủng hộ Thổ Dục Hồn, đây cũng là nguyên nhân ta phải trừ bỏ hắn, vì vậy ta nghĩ Hàn Nghệ sẽ chạy đến thành Phục Sĩ hội họp cùng công chúa Hoằng Hóa, nghĩ biện pháp để ổn định thế cục, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, thành Phục Sĩ chỉ sợ đã không nằm trong sự khống chế của Đại Đường rồi, ngươi lập tức truyền tin của ta, nói với Tố Hòa Quý, nếu Hàn Nghệ đến thành Phục Sĩ, nhất định phải giết chết người này bằng bất cứ giá nào.
.Một vùng sa mạc phía đông sông Xích Thủy.
.- Ọe... !
.Chỉ thấy một "Hán tử" lông mày chữ nhất một tay vịn trên tảng đá lớn, nôn đến nỗi muốn ngừng mà không xong.
.Mà ở cách đó không xa, có hai người một cao một thấp đang đứng.
.Bọn họ chính là Hàn Nghệ, Tiểu Dã và Trần Thạc Chân đã tìm được đường sống trong chỗ chết.
.- Hàn đại ca, thật sự phải đốt chúng đi sao?
.Tiểu Dã rất không nỡ vuốt ve dù lượn trước mặt, vừa rồi cậu bay thật là sảng khoái, thật sự đã bay nửa ngày trời, đây mới là bay lượn a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ở trên sa mạc này, lẽ nào chúng ta vác chúng đi sao, cũng không thể để lại cho kẻ địch.
.Tiểu Dã chép miệng gật gật đầu, lại nhìn về phía Trần Thạc Chân bên kia nói: - Sao cô ta lại nôn? Lẽ nào lẽ nào cô ta không thấy bay lượn rất thú vị sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta nghĩ chắc là mang thai rồi.
.Tiểu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.- Tiểu tử ngươi bịTiểu Mập làm hỏng rồi.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
.Tiểu Dã cười ha hả, lại nói: - Cũng không biết bây giờ Tiểu Mập đang làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nghĩ hẳn là đếm tiền, thằng béo kia đã sắp biến thành một tên tham tiền nhỏ rồi.
.Tiểu Dã vui vẻ phá lên cười ha ha.
.- Được rồi! Ta đến bên kia xem thử đã! Hàn Nghệ chỉ chỉ vào Trần Thạc Chân.
.Tiểu Dã gật gật đầu, đợi Hàn Nghệ đi khỏi, cậu ngồi xổm xuống hý hoáy nâng dù lượn của mình lên, thực hiện việc cáo biệt lần cuối.
.- Giáo chủ, cô vẫn ổn chứ?
.Hàn Nghệ đi tới, hỏi Trần Thạc Chân vẫn còn hơi thở dốc.
.Trần Thạc Chân liếc mắt thoáng nhìn, lạnh lùng nói: - Ngươi tránh ra!
.Hàn Nghệ nghĩa khí ngất trời nói: - Ta làm sao có thể thả cô xuống trong lúc đó được.
.Trần Thạc Chân lại không có nửa điểm cảm động, vì hai người nói cơ bản không phải cùng một chuyện, ngừng lại một chút, lại tháo bình nước bên hông xuống, uống mấy ngụm nước, súc miệng, đột nhên nhìn Hàn Nghệ nói: - Ngươi sớm đã biết sẽ gặp phải tập kích?
.- Ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể sớm đã biết.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói:
.- Cho dù cho ta một cơ hội nữa, ta cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có người dám hành thích ở hội nghị đặc biệt như vậy. Quan trọng là việc này chẳng có ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm sự tình càng náo càng loạn.
.Trần Thạc Chân gật gật đầu, việc ám sát như vậy thật sự là không thể tưởng tượng nổi, Tể tướng của Thổ Phiên, Tể tướng của Đại Đường, khả hãn của Thổ Dục Hồn, đây là hội nghị loại nào, ai động thủ tuyệt đối sẽ nhận tai họa ngập đầu, đây là việc không thể xảy ra, vì vậy lúc mở hội nghị, bảo vệ là ở vòng ngoài, không phải ở trong đại trướng, nhưng mà tất cả những chuyện này lại đã xảy ra.
.Nhưng đây cũng là điểm mà Trần Thạc Chân thấy khó hiểu, nếu Hàn Nghệ thần thông như vậy, vậy thì căn bản sẽ không đi tham gia đàm phán lần này rồi, nói: - Vậy tại sao ngươi chuẩn bị đầy đủ như vậy? Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
.Hàn Nghệ không khỏi cười khổ một tiếng, nói: - Đây cũng là vì đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần trước thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở Tây Bắc, vì vậy lần này liền phái người thâm nhập vào bộ lạc Xích Hải làm nội ứng trước, nhưng bọn họ cũng chỉ là đề phòng đàm phán đổ vỡ, lỡ như hai bên lập tức xảy ra xung đột, có thể bảo vệ ta về đến Đại Đường.
.Thực ra không phải như vậy, cho dù hắn có thông minh hơn nữa, cũng không thể ngờ rằng sẽ nguy hiểm như vậy, mà tới đột ngột như vậy, đây cũng là điểm Nguyên Ưng không yên tâm, hiện giờ Nguyên Mẫu Đơn đã mang thai, Nguyên Ưng quyết không thể để Hàn Nghệ lại có bất cứ nguy hiểm gì, thậm chí việc dùng dù lượn đó cũng là Nguyên Ưng nói ra, nhưng đây chỉ là vì ông ta yêu thích dù lượn, cảm thấy như vậy rất mát mẻ, nhưng Hàn Nghệ cũng cảm thấy có sự tồn tại của dù lượn, đích xác có thể sử dụng được, đương nhiên, không chỉ là một con đường dù lượn này.
.Cho nên bọn Liễu Như Phong sớm đã đến bộ lạc Xích Hải, Nguyên Ưng lúc trước vào nam ra bắc, quen biết rất nhiều người, lại thêmNguyên gia và Thổ Dục Hồn cũng vẫn luôn có buôn bán qua lại, có quan hệ cũng không tồi với những bộ lạc này, thủ lĩnh của những bộ lạc kia sống cuộc sống vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng chỉ có thương phẩm của Đại Đường mới có thể thỏa mãn bọn họ, vì vậy Nguyên Ưng lợi dụng hai mối quan hệ này, để bọn Liễu Như Phong cải trang thành thương đội trước, chạy đến bộ lạc Xích Hải đợi Hàn Nghệ đến, đồng thời quan sát địa hình xung quanh đây, chuẩn bị tốt dù lượn.
.Xét thấy đưa việc lương thảo lần trước, Hàn Nghệ suýt nữa đã tiêu rồi, Nguyên Ưng vô cùng không yên tâm về Hàn Nghệ, nếu Hàn Nghệ xảy ra chuyện gì, Nguyên Mẫu Đơn sẽ sụp đổ, vì vậy Nguyên Ưng đều phái tất cả người bên cạnh mình đi, bao gồm cả Khuyển Nha cũng đi cùng.
.Trần Thạc Chân nhớ đến lần trước, không khỏi có một cảm giác nói không ra lời, mỗi lần nàng ta ở cùng Hàn Nghệ thì thật là nhiều tai họa, không có lần nào nhẹ nhàng cả, có thể nói nàng ta là tai tinh đi, lần nào cũng có thể từ chỗ chết thoát thân, thứ này thật là không thể nói rõ. Lại vẻ mặt hoang mang nói: - Vậy đây rốt cục là chuyện gì?
.Hàn Nghệ nhíu mày suy tư một lát, nói: - Không giấu gì cô, tạm thời ta cũng không thể xác định, nếu A Bố La đã quyết tâm báo thù cho thê nhi, đây dường như cũng là con đường ra duy nhất của y, dù sao Đại Đường và Nặc Hạt Bát đều sẽ không muốn vì báo thù cho y, mà dấy binh đánh Thổ Phiên, vậy thì người duy nhất có thể giúp y báo thù, chỉ có Lộc Đông Tán. Chỉ cần kìm kẹp được Lộc Đông Tán, tất nhiên y có thể báo thù. Nhưng thực ra từ khi bắt đầu, ta đã luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng, hơn nữa, A Bố La giết Nặc Hạt Bát, việc này ta có thể hiểu được, nhưng y lại có biểu hiện nhất định phải dồn ta vào chỗ chết, thực ra để lại ta, cũng không phải không có chút tác dụng nào, nếu y có thể đồng thời khống chế tể tướng của Đại Đường và Thổ Phiên, không gian cho y đàm phán sẽ lớn hơn một chút.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Nhưng nếu như có người ở đằng sau thao túng việc này, vậy thì chỉ có một người có khả năng này.
.- Lộc Đông Tán!
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nếu tất cả chuyện này thật sự là Lộc Đông Tán gây trở ngại từ bên trong, vậy thì người này thật là quá đáng sợ rồi, việc này còn đáng sợ hơn so với lấy hạt dẻ trong lò lửa.
.Suy bụng ta ra bụng người, hắn không có lá gan lập nên thế cục này, chỉ nghĩ thôi đã rất đáng sợ rồi, vì hắn chỉ là một lão thiên, hắn lập nên thế cục chỉ là để lừa gạt, không phải để giết người, hắn thực không thể ra tay như vậy.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, trầm ngâm một lát, nói: - Bất luận là tình hình nào, lối ra cuối cùng của bộ lạc Xích Hải, chắc chắn là đầu quân vào Thổ phiên, hơn nữa, Nặc Hạt Bát vừa chết, Thổ Dục Hồn như rắn mất đầu, lúc này chính là cơ hội tốt để thực hiện tiến công, ta tin rằng lộc Đông Tán sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nói tới đây, khóe miệng của hắn giương lên, nói:
.- Nhưng với Đại Đường ta mà nói, cũng không hẳn không phải một cơ hội tốt.
.- Cơ hội gì? Trần Thạc Chân hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta phải nhanh chóng đến thành Phục Sĩ.
.Trần Thạc Chân nói: - Chúng ta đi được sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này đều là có dự án cả, cô cho rằng ta sẽ không sắp xếp người đến đây đón ta à?
.Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Tiểu Dã hô lên: - Hàn đại ca, có người đến rồi.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ đang chạy về phía bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận