Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 457: Mọi việc thuận lợi

.Nếu trước đó Hàn Nghệ đã ký kết hợp đồng với những thương nhân kia, vậy thì hắn dĩ nhiên nắm chắc có thể khiến những hợp đồng này có hiệu lực, bằng không, hắn chẳng phải là lừa những người này sao. Nếu thật sự là như vậy, hắn làm gì còn danh dự gì đáng nói nữa chứ, chuyện này đối với thương nhân mà nói là chí mạng nha.
.Cho đến giờ phút này, đám người Cao Lý Hành, Đới Kế mới hiểu ra, từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ hoàn toàn không đặt thương nhân hai chợ vào mắt, thuần túy chỉ là đùa bỡn bọn họ mà thôi.
.Chẳng những đánh cho thương nhân hai chợ không ngẩng đầu lên được, đồng thời còn có thể dành cho chợ đêm một không gian càng thoáng đãng hơn.
.Phục rồi!
.Đới Kế hoàn toàn phục rồi.
.Lý Trị liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Đới Kế, suýt chút bật cười thành tiếng, trong lòng cũng khen ngợi, tiểu tử này thật sự là thông minh, điểm này gần như mọi người đều không nghĩ đến, gật đầu nói: - Các vị ái khanh cho rằng thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu tán thành.
.Cao Lý Hành cau mày nói: - Nếu chỉ dựng lều bên ngoài mà nói, triều đình có thể tài trợ một chút, nhưng những cửa tiệm kia hoàn toàn không thuộc về triều đình, là do những thương nhân kia tự mình bỏ tiền ra xây, cho dù bọn họ chịu bán, vậy thì những dân chúng kia làm sao mua nổi, cho dù là cho thuê, e rằng cũng không thuê nổi.
.Hai chợ mặc dù thuộc về triều đình, nhưng cửa tiệm lại thuộc về thương nhân, chỉ có đất thuộc về triều đình, dù sao thì hai chợ cũng là dần dần hình thành phát triển, không thể ngươi đến một thương nhân thì triều đình giúp ngươi xây dựng một cửa tiệm, nhưng triều đình có quyền quản lý tuyệt đối, muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đó, cửa tiệm bao lớn, xây dựng ở đâu là do triều đình nói mới tính, nếu ngươi vi phạm thì chính là phạm pháp.
.Nhưng triều đình trong tình huống không có bất cứ lý do gì cũng không thể chiếm đoạt cửa tiệm của người khác, đuổi người ta ra ngoài, do vậy, lúc trước triều đình mới giao quyền lại cho Hành hội, lợi dụng Hành hội bỏ phiếu cưỡng bức đám người Tiền Đại Phương. Cho dù bọn Tiền Đại Phương rời khỏi hai chợ, cửa tiệm cũng bán cho người khác, chứ không phải tặng cho người khác. Đương nhiên, bây giờ tiền tài của mọi người mỗi ngày mỗi tăng, hai chợ đã bão hòa rồi, rất nhiều người đều muốn đến hai chợ làm ăn, đặc biệt là những cửa hiệu lớn như bọn Tiền Đại Phương, thật sự không sợ không bán được.
.Nhưng có thể mua được, đều là người giàu có, người nghèo nhất định mua không nổi.
.Bây giờ là trợ giúp người nghèo buôn bán, bọn họ không dùng nổi cửa hàng nha!
.Hàn Nghệ cười nói: - Hạ quan đề nghị triều đình bỏ tiền ra mua lại những cửa tiệm đó, sau đó lại cho dân chúng thuê giá rẻ để làm ăn. Đương nhiên, nếu triều đình không chịu, cá nhân ta nguyện bỏ tiền ra mua lại những cửa tiệm này, sau đó hoàn toàn làm theo chỉ thị của triều đình cho dân chúng thuê, thậm chí có thể miễn trừ tiền thuê từ một đến hai năm, đợi sau khi bọn họ làm ăn ổn định, ta mới bắt đầu thu tiền thuê.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy rất thú vị, ông ta thật sự không tin Hàn Nghệ sẽ rộng rãi như vậy, nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói thế là thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nếu triều đình đồng ý, ta lập tức giao tiền.
.Lý Trị nghe mà có chút buồn bực, trên đời lại có chuyện tốt như vậy sao, thật sự là chưa từng nghe thấy nha, nói: - Sao ngươi lại đồng ý làm vậy?
.Vẻ mặt Hàn Nghệ thành khẩn nói: - Vì vua phân ưu, là bổn phận của vi thần, chút tiền nho nhỏ đó, không đáng nói đến.
.Lý Trị vừa nghe, ai nha, thật sự là cảm động nha!
.Cao Lý Hành không nhìn nổi nữa, ha ha nói: - Hàn Ngự Sử không hổ là xuất thân làm ăn, Cao mỗ bội phục, bội phục.
.Lý Trị dò hỏi: - Cao ái khanh cớ gì nói thế.
.Cao Lý Hành nói: - Bệ hạ, hai chợ lớn như vậy, mà người buôn bán lại ngày càng nhiều, thương nhân như mây, vậy hiếm tất quý, người buôn bán nhiều, cửa tiệm càng đáng tiền. Cho dù Hàn Ngự Sử miễn hai năm tiền thuê, đến lúc đó hắn vừa bán ra, giá tiền e rằng tăng vọt một phen.
.Đám người Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe mà bừng tỉnh đại ngộ, trong làm đều mắng to, cái tên gian thương ngươi.
.Nhưng đồng thời cũng thật sự khâm phục can đảm của Hàn Nghệ, lại dám lấy hạt dẻ trong lò lửa trước mặt Hoàng đế, Thái Úy.
.Cái tên khốn kiếp ngươi, lại chặt đường tài lộc của ta. Hàn Nghệ cũng vờ như bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Như vậy cũng được nha, hạ quan vừa nãy chỉ lo tận trung với bệ hạ, thật sự không nghĩ đến điểm này, Cao Thượng không hổ là Hộ Bộ Thượng, hạ quan bội phục, bội phục.
.Lý Trị không tin tiểu tử này nữa, ho nhẹ một tiếng, nói: - Cho dù triều đình chịu mua, những thương nhân kia cũng chưa chắc chịu bán nha.
.Triều đình chịu mua, đối phương có thể không bán sao?
.Y nói như vậy, đơn giản là do triều đình mua, Hàn Nghệ ngươi sang bên chơi đi.
.Hàn Nghệ cười thầm, thật ra nhiều cửa tiệm như vậy, hắn làm gì mua nổi, bán cả hắn cũng không đủ nha. Hắn chỉ cố ý kích động triều đình mua, sau đó cho dân chúng thuê giá rẻ, thế là nói: - Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không bán, nhưng bây giờ tình hình khác rồi, bây giờ vi thần và Hành hội đấu đến thủy hỏa bất dung, đều tạo áp lực cho bọn họ, bức bọn họ chỉ có thể chọn một bên. Thật ra bọn họ đã chịu đóng cửa tiệm ở hai chợ rồi, vậy thì triều đình có lý do để tham gia vào rồi.
.Cao Lý Hành ha ha nói: - Hàn Ngự Sử quả thật là nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, Cao mỗ phục rồi, phục rồi.
.Trận này vốn dĩ nhìn như là tranh đấu lợi ích, bây giờ xem ra, chẳng qua là tất cả mọi người đều nhảy múa theo lời nói dối của Hàn Nghệ. Xét theo kết quả, bất luận là buôn bán, hay là sĩ đồ của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đều là người được lợi lớn nhất.
.Nhưng nếu tất cả những thứ này đều là Hàn Nghệ tính toán cả rồi, vậy lòng dạ này thật sự là quá đáng sợ.
.Song, đây chính là tư duy của kẻ lừa gạt, chắc chắn phải tính toán rõ ràng rành mạch kết quả, nếu ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không biết, vậy ngươi làm sao đi lừa.
.Nhưng, người được lợi như Hàn Nghệ lại thở một hơi dài ngay lúc này, vành mắt lại đỏ ửng.
.Đới Kế nhìn thấy mà muốn đánh người, chỗ tốt đều để ngươi chiếm cả, chúng ta còn chưa thở dài, ngươi còn ở đây thở dài.
.Lý Trị thấy vẻ mặt Hàn Nghệ uất ức, đột nhiên phản ứng lại, tiểu tử này đòi thưởng, thưởng cho Hàn Nghệ, y chịu nha, cười nói: - Đích thực là hiểu lầm Hàn Nghệ rồi, Hàn Nghệ một lòng làm việc cho triều đình, lòng trung thành này vô cùng đáng quý, nên khen ngợi phong thưởng mới phải. Hàn Nghệ, ngươi muốn thưởng cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Làm việc cho bệ hạ là bổn phận của vi thần, sao dám đòi thưởng.
.Ngươi hà tất còn muốn trẫm cầu ngươi nhận thưởng sao. Lý Trị gật đầu, đang chuẩn bị nói thôi đi, Hàn Nghệ lập tức nói: - Nhưng chuyện vi thần mở rộng quy mô ngõ Bắc vẫn luôn không được triều đình chính thức cho phép, những thương nhân kia vẫn luôn hoài nghi sâu sắc về chuyện này.
.Việc này không khó. Lý Trị nói: - Nếu triều đình đã quyết định tăng cường mời gọi thương nhân, theo lý phải mở rộng thị trường lớn hơn. Ngõ Bắc của ngươi vừa hay thỏa mãn chính sách của triều đình, ngươi yên tâm, triều đình sẽ giao phó với ngõ Bắc của ngươi.
.- Đa tạ bệ hạ. Hàn Nghệ lại nói: - Thế nhưng.
.Lý Trị cau mày nói: - Ngươi còn chuyện gì nữa?
.Hàn Nghệ nói: - Khởi bẩm bệ hạ, sói nhiều thịt ít, à không, ý của vi thần là, Bình Khang Lý của thần chỉ lớn có nhiêu đó, nếu làm theo quy hoạch của triều đình, e rằng không chứa được, cho nên.
.Lý Trị nói: - Chuyện này ngươi có thể tự mình xử lý. Nhưng tuyệt đối không được ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng, bằng không, ngươi tự mình tháo dỡ.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Hàn Nghệ vội hành lễ nói, trong lòng thoải mái, ta mẹ nó cuối cùng được xây lầu rồi, không dễ dàng nha.
.Thật ra Hàn Nghệ biết, Lý Trị cũng là Hoàng đế nghèo, chỉ còn chút tiền đó cũng phải lấy đi hối lộ Trưởng Tôn Vô Kỵ, thăng quan là không thể, dứt khoát làm chuyện thực tế chút.
.Lý Trị lại nói:
.- Hàn Nghệ, đó chỉ là những chuyện nhỏ, Dân An cục mới là chuyện lớn, ngươi phải nắm chắc.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ dặn dò, vi thần nào dám chậm trễ, vi thần đang chuẩn bị rồi.
.Lý Trị gật đầu.
.Nói xong chuyện này, hội nghị cũng kết thúc.
.Ra khỏi cung điện, Cao Lý Hành liền tìm Hàn Nghệ, cười ha ha nói: - Hàn Ngự Sử quả thật là thông minh tuyệt đỉnh, trước đó ta chỉ cho rằng những thương nhân hai chợ kia thua cho Hàn Ngự Sử, mà không ngờ rằng bọn họ ngay cả tư cách thua cũng không có.
.Hàn Nghệ chiếm hết chỗ tốt, đương nhiên không thể quá kiêu ngạo, nói: - Cao Thượng quá khen rồi. Thật ra chuyện này hoàn toàn nhờ Cao Thượng mở một mặt lưới cho hạ quan, không can thiệp quá nhiều, nếu không phải vậy, e rằng ta sẽ bại không đường lui.
.- Ta cũng muốn can thiệp, vấn đề là ngươi không cho ta cơ hội này. Nếu ngươi làm bất cứ chuyện phạm pháp gì trong đó, ta sẽ không mở một mặt lưới. Cao Lý Hành đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân mình quan lại bao che nhau, lại nói: - Về chuyện hòa giải giữa ngõ Bắc và thương nhân hai chợ?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Chuyện này e rằng phải nhờ Thượng Thư diễn một màn kịch với hạ quan, như vậy kẻ nên đi mới đi, kẻ nên đến mới đến, kẻ nên nghe lời mới nghe lời.
.Tên này thật sự là một con hồ ly giảo hoạt tột đỉnh mà, bán người ta rồi còn bảo người ta đếm tiền giúp hắn nữa.
.Cao Lý Hành cười nói: - Lão phu hoàn toàn hiểu rõ, tại sao bọn họ lại bại trong tay ngươi rồi. Nhưng ông ta không trực tiếp nói ra đáp án, dù sao cũng là cấu kết làm việc xấu, không phải chuyện tốt gì.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Hạ quan cảm thất đây là cuộc chiến cùng thắng, không có thắng bại.
.Cao Lý Hành nghe mà vuốt râu cười to, nói: - Hay cho câu chuộc chiến cùng thắng, thú vị, thú vị.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Nếu Thượng Thư không còn chuyện gì, vậy hạ quan đi trước.
.Cao Lý Hành gật đầu.
.Sau khi từ biệt Cao Lý Hành, Hàn Nghệ lại thở dài một hơi, ngâm một khúc ca, tâm tình vui sướng ra khỏi đại điện, mặc kệ thế nào, chuyện này coi như có thể kết thúc rồi.
.Trận chiến này qua đi, cũng xác định địa vị của Hàn Nghệ trong đám thương nhân. Từ nay về sau ai còn dám nhổ lông trên đầu lão hổ nữa, đồng thời cũng xác định cơ sở vô cùng tốt đẹp cho Hàn Nghệ sau này khi sử dụng chức quyền.
.- Cao Thượng Thư.
.Đới Kế thấy Hàn Nghệ đi rồi, mới đi đến bên cạnh Cao Lý Hành, ánh mắt hơi trốn tránh, hơi lúng túng.
.Cao Lý Hành nhìn y, nói: - Bây giờ ngươi hiểu chưa?
.Đới Kế liên tục gật đầu nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi.
.Cao Lý Hành thở dài, nói: - Thật ra đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng đánh giá thấp hắn. Những người bàng quan chúng ta muốn xem ai thắng ai thua, nhưng người trong cuộc như hắn lại nghĩ xem làm sao ra sức vì triều đình và dân chúng, thật khiến người ta hổ thẹn nha! Nói đoạn lại nhìn Đới Kế, nói:
.- Ngươi còn muốn đi chỉnh hắn nữa, nếu hắn hung hăng chút nữa, quan phục trên người ngươi e rằng cũng chỉ được hôm nay nữa thôi.
.Đới Kế hoàn toàn không còn cách nào trút giận, vâng vâng dạ dạ gật đầu.
.Cao Lý Hành lại thở dài nói: - Chuyện chợ đêm, Hộ Bộ chúng ta đừng nhúng ta vào, giao cho Hàn Nghệ làm đi.
.Đới Kế ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Cao Lý Hành.
.Cao Lý Hành nói: - Ngươi còn chưa hiểu sao, tại sao Hàn Nghệ lại coi trọng chợ đêm như vậy. Khi hắn trong ngoài khốn đốn mà vẫn còn nhớ làm sao làm tốt chợ đêm, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan đến lợi ích một mình hắn, mà là vì bệ hạ vô cùng coi trọng chợ đêm. Nếu ngươi nắm chắc làm tốt chợ đêm này, vậy được, bây giờ ta đi lập Quân lệnh trạng với bệ hạ, giao cho ngươi đi làm.
.Đới Kế vội vàng nói: - Không không không, hạ quan tuyệt đối không có ý này.
.Cao Lý Hành hừ một tiếng, nói: - Chuyện đến nước này, ngươi nên rộng rãi một chút, đừng cứ ghi nhớ tới xuất thân của người khác, như vậy sẽ khiến người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, cũng coi như không phụ lòng cha ngươi, bản thân ngươi phải tự mình làm cho tốt đi.
.Đới Kế vội vàng nói:
.- Hạ quan biết sai rồi.
.Cao Lý Hành lại nói: - Mấy câu vừa rồi, ngươi tuyệt đối đừng lộ ra ngoài, nếu những thương nhân kia đến tìm ngươi, ngươi dùng quan uy giáo huấn bọn họ mấy câu, nói cho bọn họ biết Hộ Bộ chúng ta vì bọn họ mà mất sạch mặt mũi trước mặt bệ hạ. Ngươi không phải là ôm một bụng oán khí sao, cứ trút lên đầu bọn họ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận