Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 720.1: Hồi mã nhất thương, phong vân tái khởi

.Mặc dù Tiêu Thục phi đã bị đày vào lãnh cung, nhưng vẫn là phi tử, vẫn có thể được liên hệ với Tiêu gia, đương nhiên, đây là việc tiến hành dưới sự giám sát của Võ Mị Nương.
.Chử Toại Lương quay sang Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Phụ Cơ huynh, chúng ta không thể nào để bọn họ như ý, nhất định phải bảo vệ Tử Thiệu, chúng ta nên mau chóng thượng tấu, khiến bệ hạ thu hồi thành mệnh.
.Không có Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, chiếu lệnh này sẽ không thể có hiệu lực.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, mặt hiện lên vẻ do dự.
.- Không thể, không thể.
.Liễu Thích đột nhiên đứng dậy, nói: - Đăng Thiện, phải nhớ là không thể làm như vậy, đây rõ ràng chính là âm mưu của Lý Nghĩa Phủ bọn họ, một khi chúng ta thượng tấu, vậy thì bọn họ tất sẽ quay mũi nhọn về phía hoàng hậu, đến lúc đó chúng ta càng là đâm lao phải theo lao, không thể vì nhỏ mà mất lớn a.
.Nói tới đây, ông ta thở dài thật mạnh, nói: - Tuy là bị giáng chức rời kinh, nhưng chỉ cần chúng ta ngăn cản Võ Chiêu nghi nhập chủ trung cung, ta vẫn có thể quay về, hiện giờ chúng ta chỉ cần nghĩ cách bảo vệ chức vị của Trung thư lệnh và Lại bộ thư đừng để bị mất, như vậy thì có thể giảm thiểu tổn thất đến mức nhỏ nhất.
.Đối với ông ta mà nói, chuyện này rất dễ lựa chọn, nếu như chỉ là động đến ông ta thì nhiều nhất cũng là giáng chức, vẫn sẽ không chết, chỉ cần có Trưởng Tôn Vô Kỵ, ông ta vẫn rất có cơ hội quay về.
.Nhưng nếu động đến hoàng hậu thì trên dưới cả nhà ông ta đều sẽ gặp họa, hơn nữa trong lòng ông ta cũng hiểu, ông ta ở đây, cho dù hoàng hậu xảy ra bất cứ chuyện gì, mục tiêu của Lý Nghĩa Phủ bọn họ nhất định là ông ta, ông ta cũng là người bị động chịu đòn, bởi vì Vương hoàng hậu ở hậu cung đã hoàn toàn bị Võ Mị Nương khống chế rồi, dù sao cách nghĩ của Võ Mị Nương rất đơn giản, các người ức hiếp ta, ta sẽ ức hiếp hoàng hậu, Vương hoàng hậu căn bản không có khả năng trả đòn, hiện giờ Liễu thị đã không được vào cung nữa, tình hình đã trở nên càng thêm ác liệt. Hơn nữa Lý Nghĩa Phủ bọn họ công kíc ông ta, chắc chắn sẽ còn liên lụy đến cả đoàn Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ cũng sẽ rơi vào thế bị động.
.Rời khỏi Trường An đối với ông ta hoặc với cả tập đoàn Quan Lũng mà nói, ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu.
.Ở lại Trường An sẽ chỉ dựng lên một tấm bia cho Lý Nghĩa Phủ bọn họ, muốn đánh thì đánh.
.Chử Toại Lương nghĩ thầm, cũng không phải là không có lý, cho dù bọn họ cưỡng hành bức bách Lý Trị thu hồi thành mệnh, nhưng sau này chuyện thuật yểm bùa sẽ còn xa sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: - Tử Thiệu nói đúng a, trước mắt chuyện gấp gáp nhất là đảm bảo chức vị của Trung thư lệnh và Lại bộ thư không được mất đi, một khi Lại bộ thư rơi vào trong tay Lý Nghĩa Phủ bọn họ, vậy thì quan viên bên dưới chắc chắn sẽ đi theo bọn họ. Nói xong ông ta nhìn về phía Lai Tể, nói: - Lai Tể, ngươi hãy thành người tài thì vất vả đi.
.Lai Tể sửng sốt, khẩn trương hành lễ nói: - Hạ quan tuân mệnh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hoặc là không mở miệng, mở miệng rồi thì việc này liền được quyết định, đây chính là quyền lực.
.Mà chính trong thời điểm bọn họ đang thảo luận, Lý Trị đã cùng các tập đoàn nhỏ khác thương nghị bước tiếp theo nên làm thế nào, Hàn Nghệ thân ở trại huấn luyện cũng bị triệu nhập cung lâm thời.
.Ngự thư phòng.
.Thôi Nghĩa Huyền vẫn luôn điềm đạm, chắc chắn nói: - Bệ hạ, theo như lão thần thấy, nếu thái úy đã không mở miệng ở đại điện, như vậy thì có thể thái úy bọn họ sẽ không thượng tấu xin bệ hạ thu hồi thành mệnh nữa.
.Lý Trị gật gật đầu, quét mắt nhìn quanh, nói: - Các khanh nghĩ thế nào?
.Hàn Nghệ cũng không muốn lãng phí công sức vào đề tài này, nói: - Việc này Thái úy bọn họ vốn cũng không chiếm thế thượng phong, dây dưa quá nhiều cũng không có ý nghĩa chút nào, vi thần cũng cho rằng thái úy bọn họ sẽ không tiếp tục giằng co thêm nữa.
.Hứa Kính Tông thản nhiên nói: - Lúc đó đặc phái sứ không ở trong điện, không biết tình hình trong đó, cũng không thể nói chắc chắn như vậy được.
.Ngụ ý chính là ám chỉ lúc đó Hàn Nghệ không xuất lực, đây là do bọn họ đấu tranh, ngươi không có tư cách nói này nói kia ở đây.
.Với khí lượng này của ngươi, sớm muộn cũng có một ngày ta cho ngươi tức chết. Hàn Nghệ cười nói: - Hứa đại học sĩ nói đúng.
.Nói xong, hắn liền ngậm miệng không nói.
.Lý Trị hơi nhíu lông mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nói: - Bệ hạ, vi thần cho rằng việc cấp bách nên là thừa dịp thắng truy kích, vi thần tiến cử Hứa đại học sĩ đảm nhiệm Trung thư lệnh.
.Hứa Kính Tông vừa nghe, chấn động tinh thần, kích động ngó nhìn Lý Trị.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Hứa ái khanh đức cao vọng trọng, lại từng phụ trợ Cao Tổ và phụ hoàng, hơn nữa cùng từng đảm nhiệm Trung thư Thị lang và Lễ Bộ thư, quả thực là lựa chọn tốt nhất.
.Hứa Kính Tông vội vàng hành lễ nói: - Lão thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi.
.Lý Trị cười nói: - Hứa ái khanh mau mau miễn lễ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, nghĩ thầm, gã này chắc cũng không phải là quân tử gì, y nằm mơ cũng muốn thăng quan phát tài, lẽ nào hy không muốn làm Trung thư lệnh sao? Sao có thể tích cực tiến cử Hứa Kính Tông như vậy chứ, thật là quái lạ.
.Hứa Kính Tông khẩn trương có qua có lại mới toại lòng nhau nói: - Bệ hạ, thắng lợi lần này, không thể bỏ qua công lao của Lý Xá nhân, lão thần tiến cử Lý Xá nhân đảm nhiệm Trung thư Thị lang.
.Trung thư Thị lang này chính là trợ thủ của Trung thư lệnh, có thể thấy được Hứa Kính Tông đã coi mình là Trung thư lệnh, đã bắt đầu chọn lựa trợ thủ rồi.
.Lý Nghĩa Phủ vội nói: - Hứa đại học sĩ khen lầm rồi, Nghĩa Phủ có tài đức gì, sao dám cư chi, xin bệ hạ lựa chọn người khác.
.Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, lời dối trá như vậy mà ngươi cũng nói ra được, coi như ta phục, ồ ha ha, ta hiểu rồi, không hổ là Lý Miêu, quả thật là tiếu lí tàng đao, chiêu này cũng thật là âm hiểm, đáng tiếc lão già Hứa này bị người bán đứng rồi mà vẫn còn giúp người kiếm tiền, người hãy đợi mà khóc đi, ha ha, đúng là khiến người ta mong đợi a!
.- Lý ái khanh đảm nhiệm Trung thư xá nhân nhiều năm, lao khổ công cao, trẫm sớm đã muốn đề bạt khanh rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy.
.Đương nhiên Lý Trị cũng bức thiết muốn đề bạt bọn họ lên, làm lớn thế lực của bên mình.
.Lý Nghĩa Phủ không khỏi mừng rỡ, vội vàng khấu tạ hoàng ân.
.- Miễn lễ, miễn lễ.
.Lý Trị mỉm cười, nói: - Hôm nay hãy dừng lại ở đây, các khanh lui xuống đi.
.- Vi thần cáo lui.
.Đợi khi mấy người đi tới cửa, Lý Trị đột nhiên nói: - Ồ, Hàn Nghệ, khanh đừng đi vội, liên quan đến việc mậu dịch Tây Vực, trẫm còn có chút chuyện muốn hỏi khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận