Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1065: Đều là sáo lộ a!

.Tiều phu?
.Vương hoàng hậu không tự chủ được nhớ tới đại hán hôi hám bẩn thỉu kia, trong lòng xộn xạo buồn nôn, lại nhìn Hàn Nghệ, quả thực chính là nam thần a! Tâm thần không khỏi khẽ dao động, chỉ cảm thấy má hơi nóng ran, vội vàng lắc đầu, hừ nói: - Sao ngươi biết ta không biết lấy lòng nam nhân, chẳng qua là phu thê nên tương kính như tân, lấy lòng nam nhân đó là việc của thiếp thị nên làm.
.Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Cô đã thành người sống trong hang núi rồi, còn muốn gắng gượng chống đỡ, ta cũng chịu rồi. Nếu cô thật sự có bản lĩnh, đừng chỉ biết nói mà không làm, nếu cô có thể khiến ta động lòng vì cô, vậy thì chứng tỏ cô biết lấy lòng nam nhân, ta sẽ giúp cô phục thù.
.- Ngươi?
.Vương hoàng hậu rất khinh miệt nói.
.Hàn Nghệ phá lên cười ha ha.
.Vương hoàng hậu nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đây, cô toàn thân không mặc gì lăn lộn trong dòng suối này, ta ôm cô vào trong động, giúp cô mặc y phục xong, ngay cả đụng vào cô thêm một chút nữa cũng không muốn.
.Không đợi Hàn Nghệ nói xong, Vương hoàng hậu ngay cả tai cũng đỏ ửng lên, phẫn nộ nói: - Ngươi còn dám nói?
.Hàn Nghệ cười nói: - Hẳn là cô phẫn nộ với ta, nhưng phương hướng phẫn nộ sai rồi, ta chỉ nhìn thôi, việc này thực sự chẳng là gì cả, ta cũng chỉ là muốn cứu cô, nhưng cô thử nghĩ xem, một nữ nhân trần truồng, ở trong một cái sơn động gọi trời trời không thưa kêu đất đất không thấu, nhưng nam nhân bên cạnh ngay cả đụng cũng không muốn đụng vào, phải biết rằng ta không phải quân tử gì, bởi vì lúc đó trong lòng hết sức áy náy, ta cảm thấy đối với một nữ nhân mà nói, đây là một đòn đả kích tương đối lớn, làm nữ nhân mà đến nước này cũng thật là bi ai.
.Vương hoàng hậu thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, tức giận đến mức thở không ra hơi, còn nói gì đến nói ra lời.
.Nhân gian bất sách1 a! (1: Đời người đã gian nan như vậy rồi, có những chuyện không nên vạch trần)
.- Dù sao thì ta đã chỉ rõ đường đi cho cô rồi, còn về phần đi hay không đi đều là ở cô, ta sẽ không cưỡng ép cô. Hàn Nghệ nói xong lại ngẩng đầu lên, mở rộng hai tay ra, cả người thả lỏng xuống, chủ yếu là không muốn tốn nước bọt thêm nữa.
.Vương hoàng hậu thấy vậy, đó đúng là thiên nhân giao chiến, cả người toát mồ hôi.
.Thời gian đang trôi qua.
.Qua một lát sau, Hàn Nghệ bỗng nhiên cử động, Vương hoàng hậu phản xạ có điều kiện đứng dậy, nói: - Hầu hạ thì hầu hạ.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, nói: - Wow! Cô kích động như vậy làm gì, chỉ là ta tê mông, muốn xê dịch mông một chút, nói cho cô biết, tuyệt đối đừng động lòng với ta, ta là hoa đã có chủ rồi.
.Vương hoàng hậu nghiến răng nói: - Ta có nghiền nát tim cũng sẽ không động lòng với ngươi.
.- Vậy thì không còn gì tốt hơn!
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Mau tới đây đi! Ai ôi, cũng đúng là hơi mệt rồi.
.Vương hoàng hậu cả người căng lên, hận không thể giết chết tên nam nhân này, bước từng bước nhỏ đi đến, bước đi rất gian nan, còn rùng rằng hơn cả đi lên pháp trường, đoạn đường ngắn ngủi mấy bước chân, suýt nữa nàng ta đã làm Hàn Nghệ phát bệnh tim, đúng là mấy lên gian nan mới đến phía sau Hàn Nghệ, rung giọng nói: - Ta ta đến rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cô đến rồi thì xoa bóp vai giúp ta a!
.- Ta chưa từng xoa bóp!
.- Không phải chứ, cô chưa từng xoa bóp cho bệ hạ?
.Hàn Nghệ rất kinh ngạc nói.
.Vương hoàng hậu hừ nói: - Trong cung nhiều thị nữ như vậy, vì sao ta phải xoa bóp?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy vậy cô cũng chưa từng hầu hạ bệ hạ tắm?
.- Không có!
.- Thấy chưa!
.Hàn Nghệ cũng không quay đầu lại mà chỉ chỉ Vương hoàng hậu, nói: - Tắm chung là một hoạt động có thể gia tăng tình cảm với nhau, cơ hội tốt như vậy mà cô cũng bỏ qua, chẳng phải cô nói cô biết lấy lòng nam nhân sao? Ta thật sự phục cô, ai ôi, sao ta lại nhận một học sinh ngu ngốc hết thuốc chưa như cô chứ, nếu ta mà mắc bệnh tim là cô phải chịu trách nhiệm.
.Vương hoàng hậu không chịu nổi nữa, nói: - Ngươi mới ngu xuẩn, nếu thi cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ta quyết sẽ không thua ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đung vây a! Người biết cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú ở nơi này, người biết xoa bóp ở chính cung, cô tự chọn đi.
.Hốc mắt Vương hoàng hậu đỏ lên, hừ nói: - Không phải chỉ là xoa bóp một chút sao, việc này có thể khó đến mức nào, ta chưa từng xoa bóp, nhưng cũng đã thấy không ít người xoa bóp.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xoa bóp trước rồi hãy nói, nếu cứ tiếp tục nói nữa, ngay cả suối nước nóng cũng lạnh rồi.
.Vương hoàng hậu liếc mắt nhìn bờ vai trần của Hàn Nghệ, không đặt tay xuống được, nam nữ thụ thụ bất thân, ngoài trừ Lý Trị và phụ thân của nàng ta ra, nàng ta cũng thật sự chưa từng đụng đến nam nhân nào khác, người xuất thân quý tộc vô cùng chú ý đến điều này, nhưng suy nghĩ lại, ta đã quỳ xuống trước hắn rồi, việc này có được coi là gì. Giơ bàn tay run rẩy ra, dùng đầu ngón tay ấn xuống vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, rất buồn bực nói: - Thôi xin! Đây là vai, không phải nút ấn, cô đây là đang luyện nhất dương chỉ hả? Xoa bóp! Hắn làm cái mát xa động tác, nói: - Dùng não chút đi, cho dù ta đồng ý dạy cô, đợi đến khi cô già bảy tám mươi tuổi mới học xong thì cũng đã muộn rồi, cô phải nhanh học cách làm sao để lấy lòng nam nhân, cô càng sớm học xong thì càng sớm phục thủ, tự cô chọn đi.
.Vừa nghe đến phục thù, trong mắt Vương hoàng hậu lập tức bị lửa giận xâm chiếm, nhấc tay lên, chầm chậm đặt lên vai Hàn Nghệ, nhưng vẫn không ngừng run rẩy, ngay cả bản thân cũng ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin đó dường như đang nói, đây là tay của ta sao?
.Tay của nữ nhân này cũng thật là mềm, chắc chắn là chăm sóc từ nhỏ, cũng đúng là một tài năng mát xa! Hàn Nghệ hát: - Tôi đợi em đến khi hoa cũng tàn
.Vương hoàng hậu ngẩn ra, giật mình tỉnh lại, mấp máy môi, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
.- Dùng sức một chút! Chẳng có cảm giác gì cả, cứ như vậy ta sẽ ngủ mất, ngủ rồi thì ta sẽ chết đuối, nếu ta chết đuối, cô sẽ không thể báo thù được.
.Vương hoàng hậu chỉ cảm giác có tiếng ong ong của một ruồi đang kêu, nói: - Ngươi một nam nhân ở đâu mà nhiều lời như vậy, quân tử phải quý chữ như vàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu một lão sư phải ngậm miệng không nói, học sinh của ông ta làm sao thành tài? Đừng có mất tập trung, dùng sức xoa bóp đi.
.Vương hoàng hậu tức giận dùng sức nhéo một chút, Hàn Nghệ vung ngón tay.- Chính là lực này, mời tiếp tục.
.Vương hoàng hậu vốn muốn báo thù, dùng hết sức lực của toàn thân, chưa từng nghĩ đến vừa mới xong, ngại ngùng dù sao cũng chỉ là như vậy, vò mẻ cũng đã vỡ rồi, Vương hoàng hậu coi Hàn Nghệ là một tượng trút giận, dùng hết sức lực bú sữa mẹ "chà đạp" bờ vai của Hàn Nghệ, nhưng nàng ta có thể có khí lực lớn cỡ nào, tay mềm như không xương, quả thực hết sức thoải mái.
.Hàn Nghệ nhắm mắt lại hưởng thụ.
.Nhưng chưa đến một lát lực này đã biến mất rồi, Hàn Nghệ vội vàng quay đầu lại, ngơ ngác nói: - Cô làm gì?
.Vương hoàng hậu nói: - Tay đau.
.Hàn Nghệ nhắm mắt lại, Vương hoàng hậu khó chịu nhất vẻ mặt này của Hàn Nghệ, nói: - Ta xoa bóp đến đau tay rồi, ngươi còn muốn ta thế nào?
.Hàn Nghệ nói với vẻ rất thất vọng: - Cô ngu xuẩn thì thôi, quan trọng là cô còn không chịu được khổ, cô không chịu được khổ thì cũng thôi đi, quan trọng vẫn là lười chết đi được. Ta hỏi cô mới có bao lâu như vậy đã kêu đau này đau nọ, cô phải biết ban đầu Võ Mị Nương ở Cảm Nghiệp Tự chờ đợi lâu như vậy, cô ta đã chịu bao nhiêu cực khổ, với đức hạnh của cô, còn muốn báo thù, về tắm rửa đi ngủ đi.
.Vừa nhắc tới Võ Mị Nương, hai mắt Vương hoàng hậu liền bắn ra hai ánh mắt phẫn nộ, không nói một lời nào, thò tay ra, ra sức xoa bóp, xoa bóp xoa bóp, trong hốc mắt đã tích tụ rất nhiều nước mắt.
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, tiếp tục hưởng thụ, nói: - Làm việc phải động não, ngón tay xoa bóp mỏi rồi thì có thể đấm, đấm mỏi rồi thì lại xoa bóp, ngu ngốc không đáng sợ, không biết mình ngu ngốc mới là đáng sợ nhất.
.Vương hoàng hậu cắn chặt răng, ngón tay xoa bóp đến sắp gãy rồi, nhưng vẫn gắng gượng dùng sức.
.Hàn Nghệ thở dài: - Cô vừa ngu xuẩn vừa cố chấp, làm sao có thể thắng được Võ Mị Nương, lão sư ta đây dạy cô, cô cũng không nghe, cô nói bài học này ta làm sao dạy được?
.Vương hoàng hậu cả người đã sắp sụp đổ rồi, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng nàng ta vẫn đấm bóp giúp Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ quay đầu lại thoáng nhìn, phất tay nói: - Thôi đi, thôi đi, cô đừng đấm nữa.
.Vương hoàng hậu cả giận nói: - Ta đã làm theo như ngươi nói rồi, ngươi còn muốn ta thế nào?
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài:
.- Ta đang dạy cô làm thế nào để lấy lòng đàn ông, không phải đang dạy cô khóc tang, cô như vậy khiến ta cũng cảm thấy mình rất thất bại, cô đi nghỉ ngơi một chút trước đi, bình phục tâm trạng lại, rồi chúng ta hãy nói chuyện, ta phải mặc y phục rồi.
.Từ sau khi nhìn thấy Hàn Nghệ, Vương hoàng hậu vẫn luôn cảm thấy có một tảng đá lớn đè nặng trong, đã sắp không thở nổi nữa rồi, nàng ta thật không muốn ở bên cạnh Hàn Nghệ, thậm chí còn không muốn nghe thấy giọng của Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ cũng không phải nói không giúp mình báo thù, lập tức đứng dậy đi về phía động nhỏ.
.Trôi qua một hồi lâu, nàng ta mới từ trong động đi ra, chỉ thấy Hàn Nghệ nằm trên tảng đá lớn, kê cánh tay gối đầu, ngẩn người nhìn lên phía trên.
.Vương hoàng hậu theo bản năng ngước mắt lên thoáng nhìn, sau đó liền thu ánh mắt lại, đi đến, ngồi đối diện với Hàn Nghệ, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Đã trầm mặc hồi lâu, Vương hoàng hậu lại có chút không chịu nổi, tên này hoặc là nói không ngừng nghỉ, hoặc là cứ trầm mặc không nói, nói: - Sao ngươi không nói?
.Ánh mắt Hàn Nghệ vẫn còn nhìn lên phía trên, nói: - Nói gì? Ta nói gì thì cô cũng không nghe, cũng cảm thấy ta đang ép buộc cô, đang ức hiếp cô, vậy ta còn có gì để nói nữa.
.Vương hoàng hậu rưng rưng nước mắt nói: - Chẳng lẽ không đúng sao, động một chút là ngươi lại mắng ta ngu xuẩn, ta lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy.
.- Cô quả thật ngu xuẩn a! Hàn Nghệ ngồi bật dậy, chỉ ra ngoài động nói: - Bên ngoài có cả một đống việc đang chờ ta đi làm, ta đã bỏ hết để chạy đến đây giúp cô báo thù, nhưng còn cô, hình như là ta nhàn rỗi không có việc làm, đến đây trêu chọc cô vui, nếu ta có thời gian nhàn rỗi này, ta ở nhà cùng thê tử cũng còn hơn đến đây nhìn bản mặt thối của cô, cô còn thật sự tưởng mình ghê gớm lắm, nếu ta không đến, Thái úy cũng không ép buộc nổi ta. Cô mồn năm miệng mười nói phải báo thù, cô báo thù cái rắm, có một chút xíu ấm ức cũng không chịu nổi, mẫu thân cô hiện giờ đang lưu đày ở Lĩnh Nam, đừng nói là hầu hạ người khác tắm rửa, cho dù hầu hạ người ta rửa chân, bà ta cũng phải làm, cô còn ở đây la lối om sòm, cô cũng thật là hiếu cmn thuận.
.- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa.
.Vương hoàng hậu nghe đến mẫu thân của mình, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt dữ dằn hét lớn với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn Vương hoàng hậu chằm chằm một lát, đứng dậy liền đi ra phía ngoài. Nhưng khi đi ngang qua bên người Vương hoàng hậu, nàng ta bất ngờ giơ tay ra túm lấy tay áo của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ hất tay ra, nhưng lại không hất ra được, nói: - Mời cô buông tay.
.Vương hoàng hậu cúi đầu nói: - Ta sẽ không buông.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cô muốn thế nào?
.- Ta đã quỳ xuống trước ngươi rồi, ngươi còn có thể đi được nữa.
.- Nhưng cô không nghe ta, vậy ta ở lại chỗ này có ý nghĩa gì?
.Vương hoàng hậu đắn đo cả nửa ngày, cầu khẩn nói: - Cho ta thêm một cơ hội nữa, chuyện gì ta nhất định đều nghe ngươi, ta thề với trời, ta tuyệt sẽ không cãi lời lời ngươi nữa, cầu xin ngươi, ta vừa ngu xuẩn vừa bướng bỉnh, chết cũng không đáng tiếc, nhưng mẫu thân ta là người vô tội, ta không thể để mẫu thân đại nhân chịu đựng tất cả những chuyện này. Nói đến mức kích động, nàng ta đột nhiên nhắm mắt lại, ngã về phía người Hàn Nghệ.
.Đệt! Sáo lộ2 a!
.(2: thương la chi cach thưc day công xây dưng, dung đê mê hoăc ngươi khac, thâm chi co nghia la quy kê, cam bây.)
.Hàn Nghệ đỡ nàng ta, vẻ mặt buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận