Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 832.2: Nên lật sang trang sách mới rồi

.Hàn Nghệ ngồi xuống, vừa thấy vẻ mặt này của y, trong lòng biết lần này mình đến đoán chừng sẽ đảm đương bác sĩ tâm lý.
.Đợi cho Trương Đức Thắng đi rồi, Lý Trị thở dài, mặt đầy vẻ áy náy, nói: - Hàn Nghệ, trong đại thần trong triều, người ta tín nhiệm nhất là ngươi, có mấy lời trẫm chỉ có thể nói với ngươi, thật ra... thật ra khi thấy hai người các nàng rơi vào kết quả như vậy, trong lòng trẫm cũng rất áy náy, điều này không phải là điều trẫm mong muốn.
.Hàn Nghệ nghe y nói trong lòng cũng thấy áy náy, đây chính là chuyện do chính tay hắn bày ra, nói: - Bệ hạ, con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình, tâm tình bệ hạ lúc này, trong lòng vi thần cũng hiểu được, đây cũng không thể tránh được.
.Nói tới đây, hắn chuyển sang đề tài khác, nói: - Nhưng vi thần cho rằng bệ hạ cũng không làm gì sai, Vương thị và Tiêu thị rơi vào kết quả này, cũng có rất nhiều nguyên nhân thúc đẩy, chẳng lẽ bản thân các nàng không có nguyên nhân sao? Bệ hạ thân là thiên tử, vốn lấy giang sơn xã tắc làm trọng, sao có thể chỉ lo nhi nữ thường tình. Lúc trước lập Võ Chiêu nghi làm hậu, chính là chiều hướng phát triển không ai có thể ngăn cản được, bệ hạ hẳn nên kiên định với suy nghĩ của mình, không nên dao động.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Hoàng hậu cũng nói vậy. Nói xong y lại thở dài, nói: - Chỉ có điều trẫm lo trong lòng sẽ vì việc này mà lòng người bàng hoàng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lời bệ hạ nói cũng đúng, nhưng việc đã xảy ra, chẳng qua cũng không làm nên việc gì, cũng không thể thay đổi được việc gì. Vi thần cho rằng sự rời đi của Vương thị và Tiêu thị, việc này hẳn nên giống như lật một trang sách, nếu tiếp tục làm ầm ĩ chỉ khiến cho trong triều phân cắt, gây bất lợi cho giang sơn xã tắc. Bệ hạ hẳn nên nhanh chóng tỉnh táo lại, để triều đình khôi phục lại đoàn kết trước đây, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, để cho Đại Đường ta trở nên càng thêm cường thịnh, như vậy mọi người sẽ nhanh chóng quên đi việc này, hơn nữa, vi thần luôn tin Bệ tạ sẽ đưa Đại Đường cường thịnh hơn nữa, khai sáng một vương triều có một không hai từ cổ chí kim.
.Những lời này không khác gì nhà tâm lý học nói.
.Lý Trị nghe xong chỉ cảm thấy đáy lòng sục sôi, đột nhiên nhớ tới hiện giờ y đã cầm quyền rồi, nên là lúc y ra tay viết một nên một thời kỳ hưng thịnh thuộc về y, sao có thể chịu sự ràng buộc của nhi nữ thường tình, đây chính là hi vọng đã lâu của y, y lập tức cảm thấy tràn đầy chờ mong với tương lai, nhưng lại có vẻ không yên mà hỏi: - Ngươi cho rằng trẫm có thể làm được sao?
.Y tuy có hùng tâm tráng chí, nhưng cũng vì đủ loại nguyên nhân làm cho lòng tin của y thiếu hụt.
.Hàn Nghệ vô cùng khẳng định nói: - Tuyệt đối có thể.
.Nhưng vị trước kia là ai, chính là Lý Thế Dân một đời anh minh, lời này của Hàn Nghệ Lý Trị không quá tin tưởng, nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, tuy rằng Đại Đường ta bốn biển thái bình, xung quanh cũng không có cường địch, nhưng không phải vấn đề nào cũng có thể giải quyết. Thật ra tiên đế chỉ để lại cho chúng ta nền móng, về phần có thể xây dựng nhà lâu cao bao nhiêu, vậy thì phải dựa hoàn toàn vào bệ hạ, nền móng cũng không thể che gió che mưa, dân chúng còn chưa hoàn toàn an cư lạc nghiệp, chỉ có thể nói sẽ không bị đói chết, nhưng căn bản dân chúng không cách nào chống đỡ được thiên tai, đây cũng là nguyên nhân căn bản Trần Thạc Chân tạo phản, phía nam vẫn là một mảnh đất hoang, hơn nữa các tộc đàn cũng đang trong dung hợp.
.Mà nói đến kẻ thù bên ngoài, bắc có dư nghiệt Đột Quyết kéo dài hơi tàn, đông có Cao Cú Lệ không biết trời cao đất rộng, tây có Thổ Phiên như hổ rình mồi, xa hơn còn có Đại Thực. Sự nghiệp to lớn của Đại Đường ta bây giờ mới bắt đầu, bệ hạ cũng gánh trọng trách lớn. Nhưng, lấy ý kiến ngu dốt của vi thần, tương lai mười năm chính là mười năm quan trọng huy hoàng đi lên của Đại Đường ta, nếu bệ hạ có thể nắm chặt thời cơ này, tuyệt đối có thể thắng Tần hoàng Hán Vũ, bất kể là lãnh thổ quốc gia, hay là của cải, thực lực của một nước, cũng có thể vượt qua ba triều đại Tần, Hán, Tùy. Thậm chí bệ hạ có thể dẫn dắt Đại Đường ta trở thành chúa tể của toàn thế giới, mà không chỉ là chủ nhân của Trung Nguyên. Dân tộc phương bắc tôn xưng tiên đế là Thiên Khả Hãn, nhưng bệ hạ phải là hoàng đế đệ nhất thiên hạ. Dù nhìn ở phương diện nào, ta tin thời đại của Bệ hạ chắc chắn đã đến.
.Một bút công trạng này khiến tinh thần Lý Trị lập tức sáng láng, cả người đều phấn khởi, hai mắt sáng bừng, làm sao còn áy náy gì, y không phải là Lưu Thiện, cam tâm tình nguyện sống trong tầm thường, y vẫn luôn có hùng tâm tráng chí, chỉ có điều hùng tâm tráng chí vẫn luôn bị Trưởng Tôn Vô Kỵ trói buộc, y cũng muốn nhanh chóng ra tay, vượt qua phụ thân Lý Thế Dân chính là mục tiêu cuối cùng của y.
.Bởi vì khi y lên ngôi trong tình huống không được coi trọng, đến nay vẫn có người nói y vớ bở, đây chính là nói y không có năng lực thật sự, y cũng gấp gáp muốn chứng minh chính mình.
.Hàn Nghệ nói một tràng, đối với suy nghĩ của hắn, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng lúc này y chỉ muốn lập tức vào triều, xử lý triều chính, chính như Hàn NGhệ nói, y muốn mở ra thời đại Lý Trị.
.Lý Trị đột nhiên nhướn mày, nói: - Nhưng hiện giờ trong triều đã phân chia thành hai phái, ngươi cho rằng nên xử lý thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, sở dĩ trong triều phân chia là sau khi lập hậu, hiện giờ Tân hoàng hậu đã làm chủ hậu cung, mà hai người Vương, Tiêu cũng đã không còn, có thể nói đã được xác định, như vậy nên lật sang trang mới rồi. Nếu có người vì chuyện này mà giằng co, vậy thì có thể giết. Tuy nhiên bệ hạ thân là thiên tử, lúc này nên lấy trái tim khoan dung để đối xử với những thần tử này, nếu bọn họ nguyện ý đi theo bệ hạ, vậy thì bệ hạ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, nếu rắp tâm gây rồi, vậy theo luật xử lý.
.Ngữ khí của hắn phi thường thoải mái, miêu tả sơ lược, cái gì mà trái tim khoan dung, chỉ có kẻ mạnh đối với kẻ yếu mới có tư cách khoan dung, nhưng kẻ mạnh không cần khoan dung với kẻ yếu, mà kẻ yếu khoan dung với kẻ mạnh thì là một câu chuyện cười.
.Lý Trị thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, nếu để cho triều đình phân chia trong thời gian dài, sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề lớn, trước mắt y không có thực lực để giải quyết triệt để tập đoàn Quang Lũng, hơn nữa cũng không cần thiết, nếu lập tức diệt trừ nhiều đại thần như vậy, vậy ai giúp y cai quản quốc gia, y cũng cảm thấy mình nên có thiện ý trước, trước hết để cho triều đình đi vào quỹ đạo, về phần những thứ khác thì chậm rãi suy xét, ăn không hết cũng là ăn, đây không phải là làm nghẹn chết chính mình.
.Hơn nữa nhìn xu thế trước mắt, càng kéo dài càng có lợi với y, bởi vì hiện tại y đã có quyền thế rồi, một tay nắm quân quyền, chính quyền, một câu y nói không ai dám không theo, không giống như trước kia đi theo Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu đánh bừa có thể mất còn nhiều hơn được, hiện giờ y phải thận trọng, củng cố thành quả của chính mình, chậm rãi làm suy yếu quyền lực của đối phương, đến lúc đó xem xét tiếp thời thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận