Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1092.2: Ngành nghề phúc lợi cao

.- Chính là lý do ta muốn tước đoạt quyền nghi ngờ chất vấn của các ngươi!
.Hàn Nghệ nói: - Đạo lý rất đơn giản, bởi vì các ngươi tràn đầy tư tưởng "tín nhi hảo cổ"1, và còn có một kiểu lý giải sai lầm, các ngươi rất khó chấp nhận thứ mới, trong tình hình các ngươi vẫn không hiểu, trong lòng các ngươi đã phán đoán đây là một sai lầm, tại sao, chính là vì không hiểu, nhưng đây là một sự không công bằng đối với ra, các ngươi đã không biết đây là thứ gì mà đã cho định nghĩa, nếu các ngươi đã hống hách như vậy, thì ta cũng nhất định phải hống hách một chút, bởi vậy ta cưỡng chế các ngươi tiếp nhận tất cả những thứ này.
.(1: tin tưởng và yêu thích những thứ cổ xưa) Kỳ thật mục đích của ta rất đơn giản, chính là hy vọng các ngươi có thể tin tưởng ta một năm, trong một năm này, các ngươi chấp hành mệnh lệnh của ta vô điều kiện, chấp nhận những tài liệu giảng dạy mới này, ta dám cam đoan, các ngươi sẽ hạnh phúc đến mức không muốn đi làm quan, các ngươi sẽ biết thì ta cuộc sống của lão sư có thể muôn màu muôn vẻ như vậy, có nước mắt, mồ hôi, cảm động, tự hào, cùng với hạnh phúc ngập tràn, hơn nữa các ngươi sẽ phát hiện, học sinh của các ngươi sẽ toàn diện hơn các con cháu quý tộc kia. Sau khi các ngươi thực sự hiểu được mô thức giáo dục mới này, ta sẽ chấp nhận sự nghi ngờ chất vấn của các ngươi và bất cứ phê bình nào các ngươi đưa ra đối với việc này, nhưng trước lúc đó, các ngươi không có bất cứ quyền nghi ngờ chất vấn nào, việc các ngươi cần làm chính là làm theo lời ta nói.
.Vừa nói như vậy, những người trẻ tuổi tương lai có thể trở thành lão sư này trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, Hàn Nghệ cũng đã cho bọn họ một lối thoát, nhưng nếu như không có sự hống hách trước đó của Hàn Nghệ, có lẽ bọn họ sẽ không cảm thấy như vậy, đây cũng như là trước tiên ngươi dùng sức quất bọn họ một roi, sau đó lại bôi thuốc cho bọn họ, nói mấy câu êm tai, trong lòng bọn họ ngược lại sẽ cảm kích ngươi, đây chính là tính cách con người.
.Hội nghị hết sức ngắn ngủi, bởi vì bọn họ không có quyền nghi ngờ chất vấn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ mở hội nghị này, chỉ là nói cho bọn họ biết tiếp theo các ngươi nên làm thế nào, đương nhiên chính là học ghép vần, sau đó thi cử, chỉ có người thông qua mới có thể có tư cách đến Học Viện Chiêu Nghi học hành, nhưng bởi vì nguyên nhân phúc lợi, một số người vốn dĩ định chùn bước lại bức thiết hy vọng ở lại, phúc lợi nghỉ hưu đó thực sự là quá hấp dẫn người ta rồi, việc này còn đơn giản hơn khoa cử nhiều, tại sao không nắm lấy cơ hội này?
.Sau khi hội nghị kết thúc, Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành cũng không vội ra về, mà đi dạo bên trong học viện.
.- Tuy rằng ngươi không muốn nghe nữa, nhưng ta vân phải nói một câu, tiếp theo ngươi sẽ vất vả rồi!
.Hàn Nghệ nói với vẻ mặt áy náy. Đương nhiên là hắn đang nói đến chuyện dạy những người đó ghép vần.
.Trịnh Thiện Hành hết sức nghiêm túc nói: - Nhưng ta vẫn rất ghét ngươi nói như vậy, đâu phải ta đang làm việc cho ngươi, ghép vần sẽ có ích cho bách tính, cũng có ích cho các sĩ tộc chúng ta, ta rất vui khi làm như vậy, Hơn nữa, ta không muốn để mình biến thành một quan viên thuần túy, làm những việc có thể khiến ta không lâm vào quan trường đấu đá lục đục kia.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Tổng kết lại, là ngươi không thích Hộ Bộ.
.- Vậy cũng không phải, Hộ Bộ dù sao cũng liên quan đến bách tính, cố gắng vì nó là việc hết sức may mắn. Trịnh Thiện Hành cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, bản thân gã làm việc thiện thực sự rất khiêm tốn, nói ngay như hắn xuất lực vì Học Viện Chiêu Nghi, âm thầm làm là được, gã không muốn khiến người khác cảm thấy gã đây là đang nịnh bợ Võ Mị Nương, bởi vậy cũng không có bao nhiêu người nghĩ rằng thực ra cống hiến của gã không nhỏ hơn Hàn Nghệ, lại nói: - Ta cảm thấy đãi ngộ ngươi cho các lão sư quá tốt, thực ra không cần thiết phải vậy, chúng ta có thể bớt ra một chút tiền trong đó, giúp đỡ những người nghèo, các lão sư đó khó khăn đến mấy cũng không chết đói được, dù sao thì bọn họ cũng biết tính biết chữ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải ai ai cũng giống như ngươi, có thể cho đi mà không mong hồi báo, muốn phổ cập giáo dục, trước tiên phải khiến cho thêm nhiều người đứng vào hàng ngũ lão sư, học sinh thì chúng ta không cần phải lo lắng, mấu chốt là ở lão sư, đãi ngộ càng tốt sẽ khiến cho càng nhiều người có tài gia nhập trong đó, sự nghiệp giáo dục mới có thể phát triển không ngừng.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng trên đời này người biết tính biết chữ thật ra rất ít, hơn phân nửa đã bị quý tộc nắm giữ rồi, còn có một số người thì lại là đạo sĩ, hòa thượng, nếu ngươi muốn có thêm nhiều người tham dự thì nhất định phải chú trọng tư tưởng Nho gia hoặc Đạo gia, lúc nãy ngươi đã vì vậy mà đuổi đi không ít người, ngươi làm như vậy há chẳng phải là tự gây mâu thuẫn.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta nghĩ khi ngươi nói câu này, nhất định đã bỏ qua một quần thể.
.- Quần thể gì? Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nữ nhân!
.- Nữ nhân?
.Trịnh Thiện Hành hơi ngạc nhiên.
.Hàn Nghệ cũng không nói nhiều, nói: - Chuyện này để sau hãy nói đi, bây giờ ta cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, trong lòng loáng thoáng hiểu được chút gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, lại nói: - Nhưng cho dù có đầy dủ nhân thủ, nhưng quỹ giáo dục cũng không có quá nhiều tiền, chúng ta nên tiết kiệm tiền để đến nhiều châu huyện hơn nữa xây dựng học viện, như vậy mới có thể giúp đỡ thêm nhiều người.
.Hàn Nghệ nói: - Trong mắt ngươi, có lẽ Học Viện Chiêu Nghi chỉ là một thiện quả, nhưng kỳ thật ngay từ khi mới bắt đầu Học Viện Chiêu Nghi đã là một cuộc mua bán, bởi vì tiền của quỹ đang gửi ở Kim Hành, vậy là đã trở thành một cuộc mua bán rồi, vậy thì Học Viện Chiêu Nghi chính là một bảng hiệu trong cuộc mua bán này, khi bảng hiệu này bị chúng ta đánh sáng bóng, lợi ích của nó sẽ trở nên vô cùng vô tận.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Ngươi thật sự có chắc chắn sau một năm, học sinh của Học Viện Chiêu Nghi sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất, vượt qua các con cháu quý tộc, đây không chỉ là khắc khổ, mà cũng cần đến thiên phú, giống như thiên phú không gì sánh kịp của Thôi huynh vậy, chúng ta và huynh ấy cũng khắc khổ học hàng giống nhau, nhưng huynh ấy lại hơn chúng ta rất nhiều rất nhiều.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thiên phú thứ này cũng phải dùng đúng chỗ, Thôi Tập Nhận thiên phú cao, ta cũng không bằng y, nhưng thực tế là y không bằng ta, đây chính là vì phương pháp cùng với nội dung ta học tập đều khác với y, con cháu quý tộc học đi học lại cũng chỉ có mấy thứ như vậy, không hề có đổi mới, càng không có lạc thú đáng nói, học sinh của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta hơn bọn họ, đó chỉ là tiêu chuẩn cơ bản nhất của ta, nếu như ngay cả bọn họ cũng không vượt qua được, vậy thì thất bại rồi. Nói thế này với ngươi đi, Học Viện Sĩ Tộc gì đó của các ngươi, sau một năm, nếu như vẫn muốn tiếp tục chơi tiếp, nhất định phải đến học tập Học Viện Chiêu Nghi chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành nhìn hắn hồi lâu, nói: - Ta là người đứng bên phía ngươi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tại sao?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ta nghĩ mỗi một người đều thích câu chuyện lấy yếu thắng mạnh, người sau vượt người trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận