Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 693.1: Nào! Cười cái cho đại gia xem nào!

.- Nếu thê tử của Hàn Nghệ là hiền thê thì——!
.- Nhất định là hiền thê.
.Tiêu Vô Y không chút do dự cắt đứt lời của Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng ngẩn ngơ hỏi:
.- Sao cháu biết?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đương nhiên là Hàn Nghệ nói đấy.
.- Hàn Nghệ nói?
.Nguyên Ưng gãi đầu, nghi hoặc bảo:
.- Không đúng nha! Ta hình như nghe Hàn Nghệ bảo là thê tử hắn cái này không biết, cái kia không hay, cái gì cũng không biết làm.
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên chút ý giận dữ, bảo:
.- Cái gì là hiền thê? Hiền thê nên phò trợ phu quân mình càng thêm mạnh hơn, Hàn Nghệ hắn phát minh cày Hùng Phi, máy dệt vài Tinh Tinh, không phải đều là do thê tử hắn sao, đây không phải hiền thê thì là gì?
.Nói rồi ánh mắt nàng có phần uy hiếp liếc nhìn Thôi Bình Trọng,
.- Tam thúc, thúc nói đúng không?
.Thôi Bình Trọng biết lấy của người ta thì tay ngắn, ăn của người ta thì miệng mềm, gật đầu cười nói:
.- Nói có lý.
.Nguyên Ưng tựa hồ bị hai người họ dụ dỗ, thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu,
.- Hình như có chút đạo lý.
.Nói rồi ông ta lại phất phất tay:
.- Nếu là hiền thê thì càng tốt, ngươi nói đúng lắm, thân là hiền thê lý nên giúp phu quân mình mạnh hơn, vậy thì nên đồng ý để Hàn Nghệ cưới tiểu muội ta.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói:
.- Chỉ giáo cho?
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, nói:
.- Quá rõ ràng đấy, lúc trước trong hoàn cảnh chuyện của Trương Minh qua đi, Quốc Cữu Công, Hữu Phó Xạ bọn họ cũng không tiện mở miệng, Bệ hạ cũng không đề bạt Hàn Nghệ lên, đây là vì văn võ trong triều đều phản đối Hàn Nghệ. Tất cả đều xuất phát từ xuất thân của họ.
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói:
.- Mã Chu kia không phải cũng xuất thân hàn môn sao?
.Nguyên Ưng nói:
.- Người ta Mã Chu biết nhiều, hơn nữa văn chương xuất chúng, nhìn là biết ông ta là ứng cử viên sáng giá cho chức Tể tướng. Nhưng tên tiểu tử Hàn Nghệ kia hoàn toàn dùng mấy chiêu vớ vẩn, ngay cả chữ viết cũng xấu thế, mấu chốt là hắn còn đắc tội hết toàn bộ quý tộc trong triều rồi, vì thế chỉ cần Hàn Nghệ mắc một lỗi tý tẹo, văn võ trong triều kích động lên như con chó điên vậy, dí theo Hàn Nghệ mà cắn. Cũng may tên tiểu tử Hàn Nghệ tinh ranh, nhưng, nếu một lần bất cẩn thì Hàn Nghệ chết chắc. Nhưng nếu đổi lại là Huyền Đạo, Thiện Hành bọn họ, thì tình huống này có xảy ra không?
.Mặt khác, sở dĩ trong triều Hàn Nghệ mọi việc thuận lợi, không phải vì hắn thông minh, cũng không phải vì có Bệ hạ làm chủ cho hắn, chủ yếu là vì chuyện của Võ Chiêu Nghi, khiến đại thần trong triều không muốn vì Hàn Nghệ mà nảy sinh xung đột với Bệ hạ, nên mới nhân nhượng hắn. Nếu không, chỉ bằng Quốc Cửu Công, Hữu Phó Xạ bọn họ thì e là Hàn Nghệ ngay cả một canh giờ cũng không sống nổi. Giang Hạ Vương Lý Đạo Tông đều là những ai, không phải đều thất bại đến nhà nát cửa tan sao, Hàn Nghệ có thể mạnh hơn hai người họ sao?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Lời không thể nói như vậy, theo ta thì Hàn Nghệ không hẳn là người lỗ mãng, hắn làm thế chủ yếu là vì hắn hiểu thấu lòng của Quốc Cửu Công nghĩ gì, biết trước mặt họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu không, ta nghĩ Hàn Nghệ cũng không dám làm vậy.
.Dừng một lát, ông ta lại nói:
.- Đương nhiên, đây cũng có thể là điều mà Bệ hạ muốn thấy, không quân chủ nào hy vọng triều đường trở thành ngôn luận của một nhà, nếu lẽ lẽ thường không thông thì nói không chừng chiêu vớ vẩn kia sẽ phát huy công dụng hiệu quả.
.Nguyên Ưng nói:
.- Cho dù là thế thì đây chẳng qua là đầu cơ trục lợi, bản thân Hàn Nghệ không có bất kỳ thế lực nào, mà kẻ thù trong triều lại nhiều, trừ phi lần nào hắn cũng thắng, nhưng ta nghĩ vậy rất khó, còn Hàn Nghệ bây giờ muốn thoát thân cũng không thoát được, hắn chỉ có thể nhanh chóng thành lập thế lực của mình. Ta nghĩ hắn cũng biết rõ điểm yếu của mình ở đâu, vì thế mới qua lại mật thiết với Huyền Đạo bọn họ, nhưng bọn họ đều lấy gia tộc làm đầu, vậy cách duy nhất chính là liên hôn.
.Thôi Bình Trọng trầm ngâm một lát, nói:
.- Lời gã ta mặc dù có lý, nhưng có lẽ Hàn Nghệ đã tìm được cách khác rồi.
.- Cách gì?
.Nguyên Ưng hừ nói:
.- Ngoài liên hôn ra, Hàn Nghệ vốn không có cách nào khác, vì tất cả vấn đề đều xuất phát từ xuất thân của hắn, muốn thay đổi xuất thân của hắn, chỉ có liên hôn với quý tộc, lão Thôi ngươi bản lĩnh lớn, vậy hãy nghĩ thử cách khác xem. Hừ, lúc trước Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối vốn xuất thân thế gia quan lại, tài hoa hơn người, nhưng họ vì đạt được danh vọng càng cao, không phải cũng liên hôn với sĩ tộc Sơn Đông sao, thế đạo bây giờ là vậy đấy.
.Thôi Bình Trọng không lên tiếng, kỳ thật ông ta cũng đồng cảm đấy, vấn đề là ông ta biết thê tử của Hàn Nghệ chính là Quận Chúa của Lan Lăng Tiêu thị, đây đã xem như đã liên hôn rồi, đương nhiên, tiền đề là Lan Lăng Tiêu thị cho phép hôn sự này diễn ra, với hắn thì đây là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng nếu quen nhau thầm như vậy, vốn không giúp được gì cho Hàn Nghệ.
.Nguyên Ưng tưởng Thôi Bình Trọng không còn gì để nói rồi, lập tức nói nhanh:
.- Nhưng Hàn Nghệ là người của Bệ hạ, phe Quốc Cữu Công nhất định là không còn chờ mong gì rồi, còn sĩ tộc Sơn Đông thì khinh thường hắn. Duy chỉ có Nguyên gia ta luôn giữ thế trung lập, lại không liên quan đến tranh đấu trong triều, có sức ảnh hưởng nhất định, thực lực hung hậu, cái quan trọng nhất là, Nguyên gia ta xem trọng Hàn Nghệ, đúng là cặp đôi trời sinh a! Nếu thê tử hắn là hiền thê thì sao lại không đồng ý.
.Thôi Bình Trọng ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Nguyên Phi, mọi chuyện đừng nói tuyệt đối như vậy, để lại đường lui cho mình a!
.Nguyên Ưng đĩnh đạc nói:
.- Đây cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì, chẳng phải chỉ là liên hôn thôi sao, không cần nói đến để lại đường lui đâu.
.Thôi Bình Trọng khẽ trừng mắt với ông ta, nhưng Nguyên Ưng căn bản không nhìn thấy, đành nhìn về hướng Tiêu Vô Y, thầm nghĩ, với tính cách của Vô Y, tuyệt đối không đồng ý với ông ta đâu.
.Nhưng biểu cảm của Tiêu Vô Y vẫn phong phú như cũ, nhìn cứ như là người ngoài cuộc, còn nghe rất chăm chú nữa, nói:
.- Thúc nói những thứ này có liên quan gì đến ta, ta lại không quan tâm chuyện trên triều, cái ta quan tâm là thê tử của Hàn Nghệ sẽ xử lý chuyện này thế nào, bổn Quận Chúa không làm chuyện ép người ta thôi vợ đâu.
.Nguyên Ưng ai da một tiếng, nói:
.- Hai nàng cùng một phu, không phải rất đỗi bình thường sao, một người phụ nữ sinh con đã khó. Kỳ thật thực lực của bản thân Hàn Nghệ hơi kém, nếu năng lực của bản thân nâng cao chút, Thôi Lư Trịnh Vương mỗi gia tộc đều cấu kết qua đây, tốt nhất là cấu kết luôn cháu gái của Quốc Cữu Công qua luôn, vậy xem ai còn dám động đến hắn. Ha ha!
.Ông ta càng nói càng hưng phấn, tự mình vui vẻ trước.
.Tuy rằng Thôi Bình Trọng chuyện nào cũng ly kinh phản đạo, nhưng cũng không phản đến mức này, nhưng ông ta cũng không đến mức phẫn nộ, dù sao con người Nguyên Ưng tà ác, chỉ hừ nói:
.- Ngươi đúng là ngày càng vô sỉ rồi, lời như thế mà cũng nói ra miệng được.
.- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Thiếu chút nữa ta quên ngươi cũng là họ Thôi đấy.
.Nguyên Ưng cười ha hả hai tiếng, không mấy để ý, lại nhìn Tiêu Vô Y nói:
.- Vô Y, sao nảo? Cháu giúp hay không, nếu chung ta liên kết, tiểu muội và Hàn Nghệ sao là đối thủ của ta.
.Đôi ngươi Tiêu Vô Y xoay chuyển một vòng, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, hưng phấn nói:
.- Nghe rất thú vị đây.
.Thôi Bình Trọng trừng mắt, kinh ngạc nhìn sang Tiêu Vô Y.
.Tình hình gì đây?
.- Thú vị đúng không! Ta biết cháu nhất định đồng ý mà.
.Nguyên Ưng vỗ đùi, vẻ cực kỳ hứng khởi, nói:
.- Vô Y, cháu có kinh nghiệm với chuyện này, cháu thấy nên làm thế nào?
.Kinh nghiệm mà ông ta nói, là chỉ chuyện của Thôi đại tỷ, dù là kinh nghiệm thất bại nhưng thất bại là mẹ thành công a.
.Tiêu Vô Y suy tư một lát, nói:
.- Mẫu Đơn tỷ nhìn có vẻ khó khuất phục đấy, nhưng nhược điểm của tỷ ấy quá rõ ràng, hơn nữa chúng ta đều rất hiểu Mẫu Đơn tỷ, có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, theo ta thấy, ngược lại Mẫu Đơn tỷ dễ khuất phục đấy, chủ yếu vẫn là Hàn Nghệ. Tên tiểu tử này giảo hoạt, toàn ý xấu trong bụng, muốn hắn khuất phục, ta nghĩ chúng ta phải mưu hoạch cho tốt đã.
.Nguyên Ưng kích động vỗ tay một cái, nói:
.- Đúng là chí lớn gặp nhau, ta cũng nghĩ như cháu, hơn nữa ta đã có một kế hoạch đại khái rồi, có thể chưa hoàn thiện, cháu xem thử chỗ nào cần cải tiến.
.- Được a!
.Ánh mắt Tiêu Vô Y sáng lên, suýt chút nữa rơi lệ, cuối cùng cũng lừa được đại thúc đáng ghét này rồi, đột nhiên liếc mắt nhìn sang Thôi Bình Trọng.
.Nguyên Ưng ngầm hiểu, vẹo mắt nhìn sang, nói:
.- Lão Thôi, ngươi đi uống rượu đi, ta và Vô Y có chút chuyện riêng cần bàn.
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Đây hình như là nhà của ta.
.- Thì sao?
.Nguyên Ưng kinh ngạc bảo:
.- Ngươi lại không phải hạng người thích lo chuyện bao đồng, ở đây làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận