Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1307: Không biết! Không rõ!

.- Một hai.
.Khi Hàn Nghệ dẫn Khế Bật Hà Lực bọn họ đén thao trường của học viện, cảnh tượng bên trong khiến người ta chấn kinh, chỉ thấy gần ngàn người toàn bộ nằm rạp trên mặt đất, nghe khẩu lệnh của giáo quan, lên lên xuống xuống.
.Đưa mắt nhìn đi, cảnh này thật là hoành tráng a!
.Hơn nữa toàn bộ đều đang mặc áo đơn, phải biết rằng hiện giờ đã vào đông rồi a!
.Không ai chú ý bọn họ đã đến, mặc dù động tĩnh của bọn họ đủ để dẫn đến sự chú ý của bất cứ một người nào trên thao trường.
.- Bọn bọn họ đang làm gì thế?
.Tần Hoài Đạo có vẻ hơi mờ mịt.
.Hàn Nghệ rất phối hợp ngữ khí của y nói: - Ta nghĩ chắc là đang làm chống đẩy.
.Tần Hoài Đạo ngẩn ra, dường như cũng nhận thấy câu hỏi này của mình thiểu năng trí tuệ đến cỡ nào.
.Khế Bật Hà Lực đột nhiên thất kinh hét lên: - Tóc, tóc, tóc của con trai ta sao không còn nữa!
.- Ây dô! Tóc của con trai ta cũng như thế, tóc của bọn họ sao thế?
.A Sử Na Di Xạ bọn họ đều có vẻ thất kinh.
.- Không phải là mất, là ngắn đi.
.Hàn Nghệ sửa lại lời của bọn họ, nói: - Khế Bật tướng quân, các người vẫn chưa biết chuyện này?
.- Biết cái gì, chuyện này là thế nào? Khế Bật Hà Lực đần người ra.
.Lúc trước khi những học viên này cắt tóc, Khế Bật Hà Lực bọn họ đã xuất chinh rồi, hiện giờ mới vừa quay về, chưa kịp nghe nói, vừa mới thấy cảnh này, ai nấy cũng giật mình.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Bọn họ đây là cắt tóc thể hiện ý chí, biểu thị nguyện vì bệ hạ phụng hiến cả cuộc đời của mình. Nói xong, hắn lại nói lại nguyên nhân việc cắt tóc một lượt, đương nhiên hắn nhấn mạnh tóc này là hoàng đế cắt, các ngươi muốn tìm thì đi tìm hoàng đế, đừng đến tìm ta.
.Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn biết chuyện này là chủ ý của Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ nói cũng không sai, Lý Trị lúc đó cũng có mặt, chỉ có thể chửi thầm Hàn Nghệ là một con hồ ly giảo hoạt.
.Đám người Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ đương nhiên rất không vui, chúng ta đều không ở đây, ngươi đã cắt tóc của con trai chúng ta rồi, đổi lại là ai cũng sẽ không vui vẻ, người Hồ mà còn như thế, những tướng lĩnh người Hán như Cao Khản thì càng không cần phải nói nhiều rồi. Nhưng Hàn Nghệ mở miệng ngậm miệng đều là hoàng đế, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trước, đợi làm rõ rồi hãy nói.
.- Minh Nhi, Quang Nhi.
.Khế Bật Hà Lực hướng về phía hai đứa con trai gọi oang oang lên.
.Vậy nhưng, đáp lại ông ta lại là một tràng khẩu lệnh "một hai!"
.Khế Bật Minh và Khế Bật Quang ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, vẫn theo khẩu lệnh của giáo quan, không ngừng lên lên xuống xuống.
.Khế Bật Hà Lực đã si ngốc rồi.
.Trình Xử Lượng nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy luồng Hàn Nghệ, không, một luồng hàn ý từ lòng bàn chân chạy lên, mở to hai mắt nhìn Hàn Nghệ: - Hàn Hàn Nghệ, ngươi ngươi đã làm gì bọn họ?
.Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: - Thôi xin! Ta cũng giống như các ngươi, trong mấy tháng nay, lần đầu đến đây.
.Khế Bật Hà Lực ngây người nói: - Hàn Nghệ, ngươi ngươi nói thật với ta, con trai ta có phải bị ngươi đánh điếc rồi không, sao ta gọi bọn chúng, một chút phản ứng cũng không có.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Cái này tuy ta không rõ, nhưng ta nghĩ chắc không có điếc đâu, rõ ràng bọn họ đều vẫn nghe thấy khẩu lệnh.
.Đúng thế!
.Khế Bật Hà Lực lại càng hoang mang hơn nữa.
.A Sử Na Di Xạ không tin tà này, cũng hướng tới con trai mình gọi hai tiếng.
.Nhưng kết quả giống nhau.
.- Một hai!
.Những tướng quân thân trải qua trăm trận chiến này thật sự luống cuống rồi, đến đây mới mấy tháng đã biến thành lục thân bất nhận rồi, thế này nếu còn tiếp tục thì sẽ ra sao.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị tướng quân đừng kinh hoảng, bọn họ hiện giờ đang huấn luyện, không thể tự ý rời đội, vẫn mong các vị tướng quân đợi một lát. Nói rồi hắn gọi tổng giáo quan đang tuần thị kia đến.
.- Ti chức tham kiến phó viện trưởng!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Gọi Lý Kính Nghiệp, Khế Bật Quang, Khế Bật Minh, Trình Bá Hiền đến đây.
.- Vâng!
.Tổng giáo quan kia lập tức đi đến trước đội ngũ điểm danh. Điều khiến Khế Bật Hà Lực bọn họ kinh ngạc là, trong quá trình điểm danh, người không được điểm danh dường như đang ở hai không gian khác nhau vậy, vẫn tiếp tục chống đẩy.
.Không bao lâu, Lý Kính Nghiệp bọn họ đã chạy đến, thấy phụ thân mình trước mặt, đứng thành một hàng chỉnh tề ngay ngắn, dường như đã trở thành thói quen rồi, thân hình thẳng tắp.
.- Hài nhi bái kiến cha!
.Đồng thanh hô một tiếng, khiến Khế Bật Hà Lực bọn họ đần mặt ra, chỉ thấy người trước mặt không phải là con trai của mình, mà nhìn thì có vẻ quả thực cũng đã cường tráng không ít!
.Bốp!
.Nỗi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, tính cục cằn của Khế Bật Hà Lực lại bộc phát, bước lên liền giáng một cái tát lên đầu Khế Bật Minh, phẫn nộ rít lên: - Thằng nhãi ngươi hóa ra còn nhận ra lão tử à, lúc nãy lão tử họi ngươi sao không phản ứng?
.Nhưng Khế Bật Minh cũng chẳng chớp mắt, ngược lại còn đứng càng thẳng người hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc trả lời: - Bẩm cha, lúc nãy hài nhi đang huấn luyện, không tiện trả lời, vẫn mong cha tha thứ.
.- Hử?
.Khế Bật Hà Lực giật mình lùi lại một bước, trước đây ông ta vừa giơ tay lên là hai thằng nhãi này chắc chắn nhấc chân bỏ chạy, nhưng bây giờ dường như cảm thấy giống như đánh vào hòn đá vậy, tay mình cũng thấy hơi đau, Khế Bật Minh lại chẳng hề hấn gì, trong lòng lại lúng túng, đây đây thật sự là con trai ta sao?
.Trình Xử Lượng lặng lẽ tiến lên, đi đến trước người Trình Bá Hành bọn họ nói: - Tiểu tử, các con ở đây vẫn tốt chứ?
.Trình Bá Hành nói: - Cha cứ yên tâm, hài nhi ở đây tất cả đều tốt.
.- Nhưng lão tử thấy không giống lắm a!
.Trình Xử Lượng rất lúng túng, con trai của mình trở nên nghiêm túc như vậy từ khi nào, đây không giống phong cách của lão Trình gia ta a.
.- Cha (nhị bá) sao lại nói như vậy? Trình Bá Hành ba người quay đầu sang, cùng hết sức nghi hoặc nhìn Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng lại càng thêm mờ mịt rồi.
.A Sử Na Di Xạ thân thiết ôm lấy con trai của mình, đột nhiên phát hiện con trai còn cao hơn cả mình rồi, nói: - Sao thế, lão tử vừa đánh thắng trận trở về, con cũng không biết chúc mừng lão tử vài câu.
.- Hài nhi chúc mừng cha khải hoàn trở về.
.- !
.Lại nghe Tần Tiếu nói: - Cha, sao cha lại đến đây?
.Tần Hoài Đạo nói: - Cha đương nhiên là đến thăm con a!
.Tần Tiếu níu mày nói: - Nhưng mà cha, phụ mẫu của người đều không đến, cha lại lo lắng cho hài nhi như vậy, giống như hài nhi không bằng người khác, như vậy sẽ khiến người khác cười chê hài nhi.
.- Hở?
.Tần Hoài Đạo trái tim đã tan nát rồi, đây là con cưng ngoan của ta sao.
.Lý Kính Nghiệp nói: - Thúc, nếu không có chuyện gì, chất nhi phải quay lại huấn luyện rồi.
.Lý Tư Văn hiền lành gật đầu, nhưng vẻ mặt đầy hoang mang.
.Khế Bật Minh bọn họ cũng nói với lão tử của bọn họ là muốn quay lại huấn luyện.
.Lão tử của bọn họ đều đã ngơ ngác rồi.
.Đợi sau khi Lý Kính Nghiệp bọn họ về đội, Khế Bật Hà Lực bọn họ đột ngột tỉnh ngộ lại, vây quanh Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ, ngươi đã cho con trai ta uống thuốc mê gì, sao bọn chúng lại biến thành như thế.
.- Oa a a! Ngươi trả con trai ta!
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Chắc ngươi lại nói ngươi cũng không đến, không liên quan đến ngươi.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Vốn chính là như vậy nha, ta cũng không rõ, ta cũng giống các người, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
.- Ta không tin!
.- Ặc!
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng: - Nếu các người không tin, có thể tùy tiện xem, cũng có thể hỏi bọn họ thử, ta có đến hay không.
.- Cái này không cần ngươi phải nói, hôm nay ta sẽ không đi! Người đâu! Mang cái ghế đến cho lão tử.
.Khế Bật Hà Lực đã cảm thấy không nhận ra con trai bảo bối của mình nữa rồi, thế này làm sao có thể được.
.Trình Xử Lượng bọn họ cũng nhao nhao lên, muốn xem cho rõ.
.Hàn Nghệ hoàn toàn thỏa mãn bọn họ, sai người chuyển một ít ghế cho bọn họ, dù sao thì hắn cũng không đến, chẳng liên quan đếch gì đến hắn.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ liền ngồi thành một hàng trên bậc thang, tràn đầy nghi hoặc nhìn con trai trên thao trường.
.Nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được điểm gì, ở đây không khác trại huấn luyện là bao, chỉ huấn luyện đi đều, huấn luyện hợp tác đoàn đội. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là, con trai của bọn họ toàn bộ đều phớt lờ sự tồn tại của bọn họ, không sợ người khác làm phiền mà lặp đi lặp lại một động tác, bị giáo quan mắng cũng tuyệt không cãi lại.
.Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
.Đúng lúc này, chợt nghe bên phía cửa lớn truyền đến một giọng nói ồm ồm: - Các người đều ở đây à.
.Mọi người chuyển mắt nhìn sang, chỉ thấy hai lão đang thủng thỉnh đi đến, chính là Lý Tích và Trình Giảo Kim.
.Những người này vội vàng đứng dậy đón chào.
.- Cha, không phải cha đi bái tế Ngạc Quốc Công sao?
.Lý Tư Văn hiếu kỳ nói.
.Lý Tích gật gật đầu nói: - Đã đi rồi, tiện đường liền qua đây xem thử.
.Trình Xử Lượng đi đến bên cạnh Trình Giảo Kim nhỏ giọng nói: - Cha, tình huống không hay lắm a!
.- Cái gì không hay lắm? Trình Giảo Kim kinh ngạc nói.
.Khế Bật Hà Lực lập tức nhảy lên trước, kể lại cho Lý Tích và Trình Giảo Kim nghe một lượt tình huống trước đó.
.- Vậy sao?
.Lý Tích và Trình Giảo Kim nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Tư Không, Lư Quốc Công, mấy tháng nay ta bận muốn chết, cũng không có thời gian đến đây, ta thật sự không rõ lắm. Nói rồi, hắn lại nói: - Dứt khoát như vậy đi, ta dặn bọn họ hôm nay nghỉ ngơi, các người hỏi cho rõ là được.
.Trình Giảo Kim đĩnh đạc nói: - Không cần thiết, nếu thật là như thế, vậy cũng là chuyện tốt a! Đợi lão phu xem xem, tôn tử ngoan của lão phu ở đâu?
.Trình Xử Lượng vội chỉ tới.
.Trình Giảo Kim nhìn đi, hừ một tiếng, nói: - Ba thằng nhãi này khỏe mạnh hơn trước nhiều rồi.
.Lý Tích liếc nhìn Khế Bật Hà Lực bọn họ, nói: - Nếu các vị đều không yên tâm, vậy chúng ta hãy ở đây xem xem.
.- Chúng ta cũng đang có ý này.
.Nhưng ta rất bận nha! Hàn Nghệ trong lòng còn lo chuyện Học viện Chiêu Nghi, nếu như có thể, thật không muốn cùng bọn họ đợi ở đây.
.Vậy nhưng, việc huấn luyện của học viện cũng không vì Lý Tích và Trình Giảo Kim đến mà thay đổi.
.Lý Tích và Trình Giảo Kim cũng không có nhìn ra vấn đề gì.
.Vẫn là Lý Tích già đời, bảo Hàn Nghệ đi gọi giáo quan lại hỏi.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, Hàn Nghệ hỏi gì cũng không biết, ngươi cũng chẳng làm gì được hắn, quả thực hắn không có đến, bọn trẻ lại biến thành không quen biết rồi, chuyện này chỉ có thể hỏi giáo quan, giáo quan là thuộc hạ, hỏi bọn họ, bọn họ có thể không nói sao.
.Hàn Nghệ cũng không có nhột, lập tức gọi tổng giáo quan đến.
.Lý Tích không lộ thần sắc nói: - Lão phu thấy các ngươi huấn luyện hết sức có hiệu quả a, không biết các ngươi huấn luyện như thế nào?
.Tổng giáo quan kia khó xử nói: - Bẩm Tư Không, ti chức ăn nói vụng về, không biết nên nói từ đâu, tuy nhiên trong học viện có quan viên chuyên môn ghi chép quá trình huấn luyện của học viện.
.Bọn họ chỉ biết làm quan huấn luyện, ngươi bảo bọn họ làm công tác chính trị, bọn họ đâu biết ứng phó a.
.Trình Giảo Kim ngạc nhiên nói: - Còn có quan viên ghi chép quá trình huấn luyện?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Lư Quốc Công, đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần trước ở trại huấn luyện hoàng gia, vãn bối suýt nữa đã bị cách chức, bởi vậy vãn bối kiến nghị bệ hạ phái một số văn lại đến chuyên môn ghi chép quá trình huấn luyện của học viện quân sự, đến lúc đó các vị nếu cảm thấy có vấn đề, giấy trắng mực đen viết trong này, chúng ta dễ ăn dễ nói, chỉ sợ chuyện gì cũng đều trách vãn bối, thật ra vãn bối rất oan.
.- Vậy tại sao lúc nãy ngươi không nói?
.- Nhưng lúc nãy ông cũng không hỏi a!
.- !
.Lý Tích liếc nhìn Hàn Nghệ, thản nhiên nói: - Vậy ngươi mang đến đây xem thử đi.
.- Vâng!
.Một lát sau, đã thấy tổng giáo quan này bưng một xấp nhật chí huấn luyện đến, không đợi gã đưa lên, Khế Bật Hà Lực bọn họ đã giằng lấy, mỗi người giành một quyển.
.- Huấn luyện đại cương, đứng, ngồi, đi, ăn, ngủ! Ăn cơm thì huấn luyện cái gì a?
.Khế Bật Hà Lực giành được huấn luyện đại cương, vừa xem đã cả người si ngốc, ăn cơm cũng phải huấn luyện.
.Hàn Nghệ lại thở dài nói: - Lúc trước khi ở trại huấn luyện, ta hy vọng các học viên tiết kiệm lương thực, kết quả bị người khác vu cáo ta chỉnh ác bọn họ, hại độc bọn họ, ngã một lần là biết đau a, ta dứt khoát viết rõ điểm này giấy trắng mực đen, nói rõ ràng rành mạch, tránh cho đến lúc lại là lỗi của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận