Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1068: Đây là một cuộc mua bán

.- Cảnh vẫn đó mà người nơi đâu!
.Ba người Hàn Nghệ, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đi tới trạch viện của Chử Toại Lương, nơi đây cùng với Liễu phủ bên cạnh, chính là Lục Viện tổng bộ sau này. Tuy nhiên, khi nhìn thấy căn nhà giăng đầy mạng nhện này, Hàn Nghệ không khỏi bật ra một tiếng cảm khái.
.- Đúng vậy!
.Lý Thuần Phong gật đầu nói: - Mới đây thôi, nơi này còn đông như trẩy hội, ở Trường An có thể nói là cực thịnh một thời, cho dù là phủ Thái úy cũng không thể sánh nổi.
.Chử Toại Lương vào thời kì đỉnh cao, nhất là sau khi vụ án Phòng Di Ái qua đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã dần lui về ở ẩn, để Chử Toại Lương làm người phát ngôn cho mình. Phủ của Chử Toại Lương mặc dù còn kém xa phủ Thái úy, dù sao thì phủ Thái úy vẫn là Trường An nhất cảnh, là nơi hoa lệ nhất, ngoài Hoàng cung ra, thì đó là trạch viện lâm viên duy nhất trong thành, nhưng bất luận thế nào, Chử phủ trong mấy năm người vào kẻ ra như mắc cửi, mọi việc lớn nhỏ trong nước đều phải do Chử Toại Lương xem qua.
.Thế mà chỉ được mấy năm, Chử phủ vốn sầm uất hơn cả chợ búa này thì nay bỗng trở nên thê lương đến thế.
.Diêm Lập Bản cảm khái nói: - Chính trường là vậy đó!
.Lý Thuần Phong nói: - Tự cổ chí kim, gian thần nhiều không kể xiết, nhưng do đâu mà gian thần vẫn có đất sống? Chính là bởi bách tính có thể thấy là gian thần, thế nhưng quân vương lại nghĩ đó là trung thần. Trung gian thiện ác, đâu chỉ dùng một câu mà nói rõ được. Vì thế, nói là "được làm vua, thua làm giặc" để hình dung chính trường có lẽ là hợp lí hơn.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Lý Thuần Phong, cười nói: - Ta cứ tưởng là Lý Thái sử sẽ nói đến đạo lí gì mà cực thịnh tất suy chứ.
.Lý Thuần Phong cười ha hả nói: - Đó là định luật thế gian, đâu cần phải nói nữa.
.- Kể ra cũng đúng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thế nhưng trong triều cũng có một định luật bất thành văn, đó là họa từ miệng mà ra.
.Lý Thuần Phong cười nói: - Ta cứ nghĩ là Hàn Thị lang sớm đã phá vỡ định luật này rồi.
.- Ha ha!
.Ba người cùng nhau cười phá lên.
.Lý Thuần Phong cũng đâu có ngốc, những lời này chỉ dám nói trước mặt hai người, chứ quyết không ra ngoài rêu rao.
.Ba người đi một vòng quanh hai khu trạch viện, rồi lại quay về tiền viện Chử phủ ngồi nghỉ.
.Diêm Lập Bản nói: - Hàn Thị lang, ta và Lý Thái sử dự tính sửa tiền viện của Liễu phủ thành Hoàng gia đồ thư các, những chỗ còn lại thì sửa thành Lục Viện.
.Nói rồi, ông ta lấy từ trong người ra một bản vẽ công trình, đưa cho Hàn Nghệ nói: - Mời Hàn Thị lang xem qua.
.Hàn Nghệ đón lấy, mở ra xem, đó là một bản vẽ công trình kiểu hiện đại, đoạn cười nói: - Diêm Thượng thư, ngươi đưa cái này cho ta xem là muốn ta đánh giá về kĩ thuật hay nội dung của bức vẽ?
.Diêm Lập Bản đỏ bừng mặt, cười hề hề nói: - Đều muốn, đều muốn.
.Lý Thuần Phong cười ha hả nói: - Diêm huynh, huynh coi bản thiết kế Lục Viện của chúng ta là một lần kiểm tra à?
.Diêm Lập Bản chỉ vui thầm chứ chẳng nói, mình phục cơ trí của mình quá, Hàn Nghệ ngươi lần này ắt cũng phải dạy ta mấy chiêu chứ.
.Hàn Nghệ rất đề cao tinh thần này của Diêm Lập Bản, nên đã giảng giải cho ông ta một cách rất nghiêm túc. Mặc dù Diêm Lập Bản là đệ nhất công trình sư của Đại Đường, thế nhưng bản vẽ công trình của hậu thế thì sao có thể một sớm một chiều là có thể học được, so với bản vẽ công trình thời đại đó, thì bản vẽ công trình thời hậu thế còn có rất nhiều bí quyết.
.Nhưng đã nói thì không thể dừng lại được, Diêm Lập Bản thậm chí còn lấy cả bút mực ra chép lại, thật ra dáng một học trò.
.Mà bản vẽ công trình bao gồm cả toán học và vật lí, đó đều là những thứ Lý Thuần Phong vô cùng yêu thích, thế là ba người trao đổi đến quên cả trời đất.
.Rất nhanh, hơn một canh giờ đã trôi qua.
.Hàn Nghệ thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn thấy mặc dù đã nói bảy tám phần về chỗ chưa được của bản vẽ, nhưng mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, bởi vì đây chỉ là cải tạo, bản vẽ thiết kế lại là chuyện hoàn toàn khác.
.Thế nhưng Diêm Lập Bản thì đã hả lòng hả dạ lắm rồi, vui đến muốn chết, mặc dù chỉ có hơn một canh giờ, nhưng ông ta cảm thấy mình đã học được rất nhiều kiến thức quý báu. Đoạn cẩn thận cuộn bản chép tay lại, nhét vào trong ngực, còn vỗ mấy cái, như thể sợ nó rơi mất, trong lòng còn đang thầm nghĩ xem mình có cần phải đích thân thiết kế cho Hàn Nghệ một khu trạch viện không.như vậy lại có thể học hỏi thêm được nhiều điều. Thế nhưng Hàn Nghệ đâu có cần trạch viện, ít ra thì trước mắt không cần, vì thế ông ta lại dồn tâm tưởng sang Học Viện Chiêu Nghi, như thế vừa giúp đỡ được Hoàng hậu, lại vừa nhân thời cơ mà học lỏm thêm được từ Hàn Nghệ.
.Lý Thuần Phong cũng mở mang được nhiều điều, suy ngẫm một hồi rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói: - Hàn Thị lang mới chỉ đưa ra kiến nghị đối với bản vẽ công trình này, vậy rốt cuộc thì thiết kế như vậy là ổn hay không ổn?
.- Không ổn.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.Diêm Lập Bản mắt sáng rực lên, không ổn thì tốt, không ổn nghĩa là còn nhiều khuyết điểm, nhiều khuyết điểm lại là cơ hội để học hỏi. Thế là vội nói: - Vì sao? Mong Hàn Thị lang chỉ giáo.
.- Cái không ổn mà ta nói không giống như ngươi nghĩ, nó chẳng liên quan gì tới chuyên môn cả, mà liên quan tới việc kinh doanh. Hàn Nghệ vừa cười vừa lắc đầu nói.
.Diêm Lập Bản có chút thất vọng. Lý Thuần Phong tò mò hỏi: - Vậy nghĩa là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Việc này có khinh trọng hoãn cấp, trong kinh doanh, điểm này là vô cùng quan trọng. Trên thế gian này không có thương phẩm nào là thập toàn thập mĩ, phải xem ngươi định đặt trọng điểm vào bộ phận nào. Còn trọng điểm đó là gì? Chính là điểm người tiêu dùng yêu thích nhất. Người tiêu dùng không thích, chỉ là bản thân ngươi thích, thì đó là một thương phẩm thất bại. Xét trên một ý nghĩa nào đó, Lục Viện hiện nay chính là một thương phẩm đang trong quá trình thiết kế, do đó, khi các ngươi tính toán cấu tạo của Lục Viện, đầu tiên không nên cân nhắc vấn đề cấu trúc, mà là phải cân nhắc Lục Viện như thế nào mới có thể thu hút nhiều người để ý hơn. Vậy bộ phận nào là quan trọng nhất trong Lục Viện các ngươi?
.Diêm Lập Bản nói: - Đương nhiên là Hiền giả lục học do Hàn Thị lang chủ trương, nông học, y học, công học, toán học, khoa học, kinh tế học. Đây chính là những thứ trân quý nhất Lục Viện.
.Lý Thuần Phong cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Diêm Thượng thư quá khen rồi, nhưng ngươi cũng đã nói, đây mới chỉ là chủ trương của cá nhân ta, chủ trương cá nhân xét trên một ý nghĩa nào đó thì cũng chỉ là rắm chó thôi.
.Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong có phần kinh ngạc, lần đầu tiên thấy có người tự chửi mình rắm chó như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của thương phẩm. Ý nghĩa của thương phẩm không nằm ở chỗ nó là thứ gì, mà nằm ở chỗ người tiêu dùng có tiếp nhận nó hay không. Thương phẩm không mang đi giao dịch được, thì là đồ bỏ đi, bất luận là giá trị bản thân nó có cao đến đâu. Cá nhân tự thấy tốt thì chẳng có tác dụng gì, mọi người đều thấy tốt thì đó mới là tốt thực sự. Cho dù là một đống phân, chỉ cần người tiêu dùng thích, thì đó vẫn là một thương phẩm tốt.
.Lý Thuần Phong không hoàn toàn đồng tình, nói: - Thế nhưng thứ giá trị thực sự, người tiêu dùng đương nhiên sẽ thấy nó tốt.
.- Cũng không hẳn đâu!
.Hàn Nghệ vừa cười vừa lắc đầu nói:
.- Sau khi ta phát minh ra cày Hùng Phi và máy dệt vải Tinh Tinh, ta vẫn chưa được đại chúng tiếp nhận, lẽ nào cày Hùng Phi và máy dệt vải Tinh Tinh vẫn chưa đủ để chứng minh cho giá trị của ta sao? Hai thứ bảo bối này có thể nói là tạo phúc cho bách tính cơ mà! Thứ mà ta được mọi người tiếp nhận, ngược lại chính là những cuộc tranh đấu vô giá trị. Toán học là một thứ tốt phải không? Đương nhiên là phải, chẳng ai có thể xa rời được toán học, quốc gia cũng không xa rời được, giá trị của nó cao thế nào thì không thể đong đếm được, thế nhưng toán học vẫn cứ không được mọi người tiếp nhận, nếu như toán học và Nho học có tầm quan trọng như nhau, thì Lý Thái sử ngươi đã sớm làm Tể tướng rồi.
.Lý Thuần Phong gật đầu nói: - Ngươi nói cũng không phải không có lí.
.- Đây không phải là đạo lí, mà là định luật.
.Hàn Nghệ nói: - Nho học vì đâu mà cực thịnh một thời? Không hoàn toàn do Khổng Mạnh nói hay thế nào, mà nhân sĩ Nho gia biết cách tuyên truyền cho bản thân, biết cách căn cứ vào tình hình mà thay đổi bản thân, trên thì đúng ý quân chủ, dưới thì vừa lòng bách tính. Đây mới là điểm mấu chốt dẫn tới thành công của Nho học.
.Diêm Lập Bản tò mò hỏi: - Vậy theo ý của Hàn Thị lang thì nên làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Trong Lục Viện, thứ gì là thứ dễ được mọi người tiếp nhận nhất?
.Lý Thuần Phong mắt sáng rực lên nói: - Hoàng gia đồ thư các?
.- Chính vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng gia đồ thư các chính là điểm kinh doanh quan trọng nhất. Bởi vì thư viện của chúng ta mở cửa tự do, ai cũng có thể tới đó đọc, đây là điều mà xưa nay chưa từng có. Điểm quan trọng hơn là, không cần nghĩ cũng biết, có rất nhiều người sẽ tới thư viện, bởi vì sách vở đối với mỗi người mà nói thì đều có sức hấp dẫn vô cùng to lớn. Đây là thứ có thể thấy trước được. Đã đành như vậy, chúng ta nên đặt trọng tâm vào thư viện, thu hút đủ người cho Lục Viện, đặt cơ sở vững chắc. Chỉ khi số người tới Lục Viện học tập ngày một đông, Lục Viện mới vô hình trung được mọi người tiếp nhận. Lục Viện mà chúng ta chủ trương mới có thể ngày một lớn mạnh.
.Nói tới đây, hắn dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: - Do đó ta dự định để Liễu phủ làm đại bản doanh của Lục Viện, còn toàn bộ Chử phủ đều có thể sửa thành Hoàng gia đồ thư các.
.Diêm Lập Bản kinh ngạc nói: - Chử phủ to gần gấp đôi Liễu phủ, hơn nữa vị trí và cấu trúc đều đẹp hơn nhiều, đặt toàn bộ Lục Viện trong Liễu phủ, e rằng sẽ cảm thấy vô cùng chật chội.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã nói rồi, Lục Viện không phải trọng điểm của chúng ta, trọng điểm là đồ thư các, vì thế, chúng ta phải dốc mọi nguồn lực vào đồ thư các, còn về nơi làm việc, đó không phải là trọng điểm, tạm thời có làm trong lều cỏ cũng không thành vấn đề, đợi đến khi giá trị của Lục Viện được mọi người tiếp nhận, chúng ta lúc đó sẽ tính tiếp.
.Lý Thuần Phong cười ha hả nói:
.- Diêm huynh, nếu nói bản lĩnh kinh doanh, huynh và ta còn kém xa Hàn Thị lang, đành rằng huynh ấy đã nói vậy thì nhất định không thể sai. Hơn nữa, huynh lại có thể có thêm một bản vẽ công trình nữa có thể thỉnh giáo Hàn Thị lang rồi. Đây lẽ nào không phải việc tốt sao?
.Nói như vậy thì Diêm Lập Bản lập tức đồng ý ngay, cười đến không ngậm nổi miệng, nói: - Được được được, đợi lát nữa lão hủ sẽ về sửa sau.
.Hàn Nghệ nói: - Có thấy không, đây chính là trọng điểm ta vừa mới nói đó.
.Ba người bật cười ha hả.
.Sùng Nhân phường.
.Nguyên gia đại viện.
.Cốc cốc cốc!
.Cốc cốc cốc!
.- Ai đấy?
.- Xin hỏi, Nguyên thiếu công tử có nhà không?
.- Ngươi là?
.- Ta là Đậu Hành từ tập đoàn Trường Vận tới.
.- À à, thì ra là Đậu chủ sự, mau mau mời vào.
.Đậu Hành đi tới tiền viện ngồi được một lát, chợt nghe một trận cười lớn vang lên, chỉ thấy Nguyên Triết đi vào, nói: - Đậu chủ sự liệu có phải đem tin vui tới?
.Đậu Hành phấn khích gật đầu nói: - Nguyên công tử, chúng ta đã có thể tạo ra được thuyền tiết kiệm sức hơn rồi.
.Nguyên Triết kinh ngạc nói: - Nhanh vậy sao?
.Đậu Hành lau mồ hôi nói: - Thế mà là nhanh sao? Thầm nghĩ, nếu mà muộn mấy tháng nữa thì Trường Vận bọn ta phải đóng cửa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận