Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 629.2: Đâu phải cứ con vua lại làm vua.

.Hai người ra khỏi khu rừng, đi đến một đình đài bên bờ sông nghỉ chân một chút, ước chừng qua thời gian một bữa cơm, một hán tử ăn mặc kiểu thôn phu đi đến, gã ta thần sắc cung kính nói với Hàn Nghệ: - Hoàng gia đặc phái sứ, chủ nhân nhà tôi cho mời.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ đắc ý liếc nhìn Tiểu Dã, sau đó liền cùng Tiểu Dã theo nam tử này đi về phía rừng cây bên kia.
.Đi vào trong viện, bên trong cũng khá lớn, nhưng phòng ốc, đình viện đều hết sức mộc mạc, không có gì khác với nhà thường dân, chỉ là trồng rất nhiều rất nhiều trúc, con đường do đá cuội trải thành kia đều là dùng trúc để ngăn cách, dù sao ngoài trúc vẫn là trúc, khoảng cách có thể nhìn ra không quá mười bước chân.
.Có chút thú vị! Hàn Nghệ âm thầm cười, cùng Tiểu Dã theo nam tử kia lách đông luồn tây, chỗ này giống như mê cùng, đến một chỗ ngoặt, chợt nghe thấy phía tây có tiếng đàn du dương, nhưng nam tử kia lại dẫn Hàn Nghệ đi về phía tây.
.- Chủ nhân nhà ngươi không ở bên kia sao?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.Nam tử kia đáp: - Đó là một vị khách đang gảy đàn, chủ nhân nhà tôi ở trong đình đài phía trước.
.Khách? Chẳng lẽ là Mộng Tư? Kỹ thuật đàn của Mộng Tư cũng không điêu luyện như vậy a! Hàn Nghệ hơi nhíu lông mày, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
.Đi một lát, đến một chỗ cạnh ao nước nhân tạo, nhưng phía đông của ao nước có một khe suối tự nhiên, nước này có lẽ là đến từ phía sau núi.
.Nam tử kia đột nhiên ngừng lại, hơi khom người nói: - Chủ nhân nhà tôi ở trong đình đài phía sau ao nước.
.Hàn Nghệ đưa mắt thoáng thấy, trời ạ, tất cả đều là trúc.
.Đi đến phía sau một vùng trúc kia, chỉ thấy có một đình đài, trong đình đài có một người đang đứng, lưng hướng về phía bọn họ, hai tay chắp sau lưng.
.Bỗng nhiên, người nọ xoay người lại, chỉ thấy nàng ta ăn mặc nam trang, dáng người thon thả mặc quần áo lụa trắng ngọc, có vẻ cực kỳ thanh nhã thoát tục, khuôn mặt như triều hà ánh tuyết, khóe miệng mang một nụ cười như có như không, càng thêm phần kiều diễm, quyến rũ, giữa hai đầu lông mày anh khí bừng bừng, còn pha lẫn ba phần giang hồ hào khí, tự có một vẻ đoan nghiêm khiến người khác nhìn mà sợ.
.Nhưng Hàn Nghệ lại không sợ chút nào, ngược lại điểm mà Hàn Nghệ chú ý, là cảnh đẹp rộng lớn hùng vĩ của bộ ngực kia, hai đỉnh núi cao này hắn đã từng leo lên, mặc dù không chinh phục nhưng cảm giác khiến người ta rung động, đến nay vẫn còn nhớ rõ a, phỏng chừng cũng chỉ có Võ Mị Nương mới có thể đấu lại, lẽ nào đây chính là đặc trưng chung của nữ đế?
.Trần Thạc Chân, Trần Thạc Chân, xem ra tinh túy chính là ở một chữ "Chân" này a! Hàn Nghệ thoáng cảm thán một phen, cất bước vào đình, chắp tay cười nói: - Trần đại giáo chủ, đã lâu không gặp.
.Trần Thạc Chân khóe miệng cong lên nói: - Gan ngươi cũng không nhỏ, chỉ dẫn theo một người đến.
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói - Đúng thế, bổn nhân nổi danh là gan lớn thận cũng lớn.
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu đã như vậy, tại sao trước đó ngươi chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn trộm, đến dũng khí gõ cửa cũng không có.
.Hóa ra là một sáo lộ a! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Điều này phải xem người đến, trước mặt người khác, có lẽ ta là người to gan, nhưng trước mặt cô, e rằng ta chỉ là lá gan chuột nhắt, nếu để người khác biết trong thành Trường An này có hai hoàng đế đang cư trú, chậc chậc, nghĩ thôi cũng đáng sợ a! Lẽ nào cô không sợ chết sao?
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói: - Ngươi yên tâm, cho dù ta chết, cũng sẽ kéo ngươi theo.
.Hàn Nghệ vờ xấu hổ nói: - Quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến nỗi chết chung một huyệt chứ.
.Trần Thạc Chân cười nói: - Ngươi nói xem?
.- Không biết.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, nói:
.- Tuy nhiên ta rất tò mò, cô tới Trường An làm gì, nếu như cô muốn tiếp tục đại nghiệp của cô thì cô nên về quê, người ở đó dễ lừa gạt, thật không phải ta khinh thường cô, cô đến Trường An căn bản là không thể gợn lên nửa điểm sóng gió. Nếu như không phải thì cô càng không cần phải đến Trường An, Trường An nguy hiểm lắm a! Nói cô không sợ chết phải không, nhưng viện tử này của cô làm giống như mê cung, hiển nhiên là để chuẩn bị đường chạy bất cứ lúc nào, nói cô không sợ chết ư, cô cứ phải đi lên núi.
.Trần Thạc Chân hết sức thẳng thắn, nói: - Bởi vì ngươi ở Trường An.
.- Lời này thì có chút ái muội, ta là người đã có thê tử, nếu để thê tử của ta nghe được lời này thì ta xong rồi. Hàn Nghệ vội vàng nói.
.Trần Thạc Chân cười nói: - Lan Lăng quận chúa sao!
.Không xong! Quên là nữ nhân này biết Tiêu Vô Y. Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra cô đã chút ý đến ta một thời gian rồi.
.- Nếu không sao ta biết có người thích sát ngươi.
.Trần Thạc Chân khẽ cười, nói: - Có phải ngươi sợ ta sẽ tung chuyện của ngươi với Lan Lăng quận chúa ra ngoài không.
.Đại tỷ, họa bất cập thê nhi a. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chuyện hèn hạ như vậy chắc chắn cô không làm ra được, ta hoàn toàn tin tưởng nhân cách của cô.
.Trần Thạc Chân nói: - Ta đã làm ra chuyện bỉ ổi hơn nữa, ví dụ như cứu tên lừa đảo tội ác chồng chất Tạ Huy từ trong tay ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cuối cùng cô đã chịu thừa nhận.
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu ta không chịu thừa nhận, bây giờ ngươi cũng không gặp được ta, ít nhất là ở đây ngươi không gặp được ta.
.Điều này cũng đúng nhỉ. Hàn Nghệ nói:
.- Nếu cô đã biết Tạ Huy tội ác chồng chất, tại sao còn muốn cứu gã?
.Trần Thạc Chân nói: - Vì ngươi muốn gã nhận được báo ứng, ta thì không để cho ngươi toại nguyện.
.- Vậy còn Mộng Tư?
.- Đương nhiên cũng là vì ngươi. Trần Thạc Chân cười nói: - Ngươi không sống tốt thì ta vô cùng vui vẻ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vậy tại sao cô lại muốn dụ ta đến đây?
.Trần Thạc Chân có vẻ hơi tiếc nuối, nói: - Vốn dĩ ta muốn lợi dụng Tạ Huy và Mộng Tư để lại một cái gai trong tim ngươi, khiến ngươi luôn cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng, nhưng nếu bây giờ ngươi đã biết ta vẫn còn sống, vậy thì chơi không vui rồi, cũng không cần phải tiếp tục chơi nữa.
.Hàn Nghệ cười một tiếng nói: - Dù gì cô cũng là người từng làm hoàng đế, tuy là một nữ nhân, nhưng cũng không cần thiết phải chơi trò chơi ấu trĩ như vậy chứ, nói thật, chuyện này ta rất khó hiểu.
.Trần Thạc Chân trán khẽ lay động, nói: - Chuyện này cũng không khó hiểu.
.- Xin lắng tai nghe?
.- Đêm hôm đó ngươi nói rất đúng, bảo vệ Dương Châu với ngươi mà nói, là việc vô cùng chính xác, chứ không phải nhằm vào ta, bởi vậy ta tập trung thù hận lên người ngươi, quả thật không quá công bằng với ngươi.
.- Nếu cô có thể sớm nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ không như thế này chứ? Thật ra chúng ta cũng không phải thâm cừu đại hận. Hàn Nghệ kích động nói.
.- Ngươi nghe ta nói xong đã.
.Trần Thạc Chân lại nói tiếp:
.- Lời tuy là như thế, nhưng ngươi nhiều lần phá hỏng kế hoạch của ta, bất luận là Thiên Tế Tự, hay là Kim Bồ Tát, thậm chí là nội ứng ta phái vào thành Dương Châu, bởi vậy lần nào ta cũng thất bại trong gang tấc, có thể nói nếu không có ngươi phá hỏng, căn bản là ta sẽ không thất bại, bởi vậy ta cũng muốn cho ngươi nếm thử mùi vị sắp thành lại bại này.
.- Thì ra là thế!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: - Nhưng nếu không có ta, cô cũng sẽ không thành công, hơn nữa sẽ chỉ khiến thêm nhiều người cuốn vào trong đó, cô cho rằng điều này là đúng sao?
.- Ít nhất không phải là sai.
.Trần Thạc Chân nói: - Chiến đấu vì bản thân, vì thân nhân của mình, vì tính mạng hương thân của mình, ta chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có gì không thỏa đáng, cũng chưa bao giờ hối hận. Nếu triều đình đã vứt bỏ chúng ta, quan viên không màng sự sống chết của chúng ta, vậy thì đương nhiên ta cũng không cần khom lưng cúi đầu với bọn họ nữa, đâu phải cứ con vua thì lại làm vua, chúng ta chỉ có cầm đao lên chiến đấu mới có thể bảo vệ tính mạng của mình, còn về những người vô tội trong đó, ta nghĩ nên là triều đình chịu trách nhiệm việc này, chứ không phải ta, bởi vì là bọn họ khơi mào cuộc chiến tranh này.
.Hàn Nghệ thở dài một hơi, nói: - Mỗi người một chí, ta cũng không có gì để nói nhiều, vấn đề hiện giờ là, thù hận giữa chúng ta nên chấm dứt thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận