Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 466.2: Tất cả đều trong kế hoạch

.Một tấm phiếu thì có thể mang đến hơn trăm vị khách hàng ổn định cho ngõ Bắc, mà một tấm thẻ VIP cũng chỉnh hợp cả một thị trường ngõ Bắc, thống nhất theo quy hoạch của Hàn Nghệ, bởi vì nhập tiền vào thẻ, đều phải thống nhất giao cho Phượng Phi Lâu, sau đó Phượng Phi Lâu căn cứ tình huống chi tiêu mỗi tháng của mỗi cửa hàng, đem tiền còn lại trả về cho họ. Đồng thời Hàn Nghệ cũng đã có được toàn bộ số liệu của ngõ Bắc, số liệu đó rất quan trọng đấy, có trong tay đống số liệu này, Hàn Nghệ có thể dễ dàng quy hoạch toàn bộ thị trường ngõ Bắc.
.Chỉ có điều năm nay đã đến cuối năm, Hàn Nghệ không quá quan tâm, ánh mắt của hắn đã phóng tới sang năm, sang năm chính là năm thị trường ngõ Bắc thịnh vương lên.
.Đắc Nguyệt Lâu.
.Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung cơm nước no nê, mà Đắc Nguyệt Lâu giờ không còn chỗ trống, may là họ ngồi trong phòng bao, bằng không thế nào cũng bị bọn công tử ca quấy rầy đến chết, bên ngoài rất nhiều người đều đang tìm Hàn Nghệ.
.Lúc này mọi người tới đây, đó là bởi vì đều biết ghi danh sắp bắt đầu, bọn họ muốn xem coi ghi danh này là như thế nào, cho nên không ít con cháu quý tộc phụ cận chợ Đông từ Bình Khang Lý trở về, chạy đến Đắc Nguyệt Lâu đây.
.Buổi trưa đã qua, nhưng vẫn chưa có ai đến ghi danh cả.
.Trưởng Tôn Xung cười nói:
.- Hàn Nghệ, lần này sợ là ngươi thua.
.Trình Xử Lượng cười nói:
.- Hàn Nghệ, chúng ta sống ở đây, rất hiểu tình hình xung quanh nơi này, ngươi đánh cuộc với chúng ta, không phải cử chỉ sáng suốt a!
.Hàn Nghệ khẽ cười nói:
.- Gấp cái gì, trò hay ở phía sau đầu.
.Trong lúc nói chuyện, chưởng quỹ gõ cửa đi vào, cười ha hả nói:
.- Hàn tiểu ca, món ăn hợp khẩu vị chứ.
.- Trường An đệ nhất tửu lâu, ta muốn nói không tốt, thì không biết bị bao nhiêu người đánh chết.
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Trương chưởng quỹ, chắc ngươi không phải đến hỏi chuyện ăn uống chứ, ta xem ngươi là muốn hỏi sao không ai ghi danh.
.Trương chưởng quỹ ngượng ngùng cười nói:
.- Ta nghe nói Bình Khang Lý, chợ Tây bên đó người ghi danh rất nhiều. Nhưng chợ Đông ta lại không ai đến, có phải do quý cửa hàng không nói rõ ràng a!
.Hàn Nghệ bảo:
.- Chờ một chút đi, sẽ có niềm vui bất ngờ đấy, nếu không có người đến, ta tự mình lên đường phố kéo một trăm người đến.
.Trương chưởng quỹ nghe Hàn Nghệ nói như vậy, chỉ có thể chờ một chút xem. Ông ta đi rồi. Trưởng Tôn Xung đột nhiên nói:
.- Hàn Nghệ, sao ngươi lại tự tin thế?
.Hàn Nghệ ha hả cười, vẫn không ra tiếng.
.Trình Xử Lượng cũng hết sức tò mò, xung quanh đều là đại quý tộc nha, không có một bình dân dân chúng nào, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ gọi người phủ mình tới nơi này tham gia giọng hát hay sao? Không có khả năng nha, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ phí tâm cho việc này, cho dù người đến, cũng sẽ không nhiều.
.Lại đợi đại khái gần một canh giờ. Mặt trời cũng lặn rồi, người tới ghi danh cũng có hạn.
.Trình Xử Lượng cười nói:
.- Đều lúc này rồi, chỉ có vài con mèo đi tới, ta xem sẽ không có người đến đây.
.Còn chưa dứt lời, chợt nghe được từng trận tiếng bước chân, ba người vòng mắt vừa thấy, chỉ thấy không ít người hướng Đắc Nguyệt Lâu đi tới, đông nghìn nghịt một mảnh.
.Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung lập tức quá sợ hãi.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Hai vị. Có thể tính tiền rồi.- Trưởng Tôn Xung kinh ngạc nói:
.- Này —— đây là chuyện gì? - Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Bên trong một căn phòng ở lầu hai của Quan Kỳ Hiên.
.Vương Huyền Đạo ngồi ở một bên bàn cờ, mà bên kia là Thôi Tập Nhận và Lư Sư Quái. Thật sự là kỳ nghệ của Vương Huyền Kỳ Đạo quá trâu rồi, cho nên Trường An Thất Tử thường xuyên hai đấu một, ba đấu một.
.Càng về sau, mồ hôi trên mặt Thôi Tập Nhận và Lư Sư Quái càng nhiều.
.Cũng không biết có phải từ nhỏ Vương Huyền Đạo cảm xúc ít dao động, ngồi xếp bằng, mặt như mặt nước phẳng lặng. Con rùa nhỏ của y cũng như y, ghé vào bên cạnh bàn cờ, vẫn không nhúc nhích, gọi y là quy nhân thật không sai, đích thật có chỗ giống nhau.
.Mà Trịnh Thiện Hành thì đứng trước cửa sổ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhẹ nhàng oa một tiếng,
.- Sao đột nhiên nhiều người tới như vậy, Huyền Đạo, hình như tôi tớ nhà ngươi cũng tới? Còn có đường đệ ta.
.Vương Huyền Đạo hơi nhíu mày nói:
.- Không thể nào, nhà của ta không hề nhắc đến việc sẽ phái người đến tham gia giọng hát hay nha.
.Lư Sư Quái hoang mang hỏi:
.- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nếu có người đến ghi danh, sớm đã tới rồi, sao phải đợi đến lúc này.
.Vương Huyền Đạo hơi trầm ngâm, đột nhiên khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười bảng hiệu kia, nói:
.- Ta nghĩ ta hiểu rồi.
.Trịnh Thiện Hành cũng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói:
.- Ta cũng hiểu được, chúng ta đều bị Hàn Nghệ lừa rồi.
.Lư Sư Quái gật đầu nói:
.- Thì ra là thế.
.Thôi Tập Nhận vì không chú ý việc này, vì vậy vẻ mặt hoang mang nói:
.- Các ngươi đang nói cái gì?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Lúc trước khi Hàn Nghệ cùng hai chợ và triều đình đàm phán, nói cái gì vì hai chợ và triều đình, mới đưa giọng hát hay đến hai chợ, lúc ấy ai nấy đều nghĩ là Hàn Nghệ vì lợi ích hai chợ nên nhường ra lợi nhuận, bởi vậy còn được Bệ hạ tán thưởng, thương nhân hai chợ còn vì thế mà cảm động đến rơi nước mắt, kỳ thật hắn sớm bày kế, việc này căn bản không phải nhường lợi, mà là vì có thể làm cho càng nhiều người đến tham gia giọng hát hay.
.Trịnh Thiện Hành ghé vào trên bệ cửa sổ, nhìn đàn người bên lầu, nói:
.- Huyền Đạo nói không sai, xung quanh chợ Đông đều là sĩ tộc và quý tộc, mà chợ Tây đều là phú thương nổi danh của Trường An, cùng với đám đại địa chủ, phân chia khu vực thi đấu như vậy, có nghĩa là tạo thành sự đối kháng giữa chợ Tây và chợ Đông, chợ Tây nhất định sẽ có người đi ghi danh đấy, hơn nữa rất nhiều, ta nghĩ người chợ Tây nhất định sẽ nói họ thắng chợ Đông, tin tức này một khi truyền đến tai bọn quý tộc, chắc chắn khơi dậy lòng hiếu thắng của họ, như vậy bèn phái người tới tham gia, điều này cũng có thể giải thích, vì sao lúc này mới có người tới, bởi vì rất nhiều quý tộc ban đầu đều không hề có ý định phái người tới, nhất định là nghe được động tĩnh bên chợ Tây, mới lâm thời quyết định phái người tới tham gia đấy.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói:
.- Ta nghĩ những người tạo mâu thuẫn kia, khả năng cũng là Hàn Nghệ phái đi đấy. Rất nhiều ca kỹ có tài nghệ tốt đều trong tay bọn quý tộc, nếu không tính hai chợ thì chỉ Bình Khang Lý một nhà, tuy rằng có thể hấp dẫn đủ nhiều khách, nhưng người dự thi chắc sẽ không quá nhiều, nhưng cứ như vậy, số người tham gia sợ không chỉ tăng thêm mấy lần.
.Lư Sư Quái cười khổ nói:
.- Mấy người chúng ta chung vào một chỗ, nhưng cũng không thể đoán được trong lòng Hàn Nghệ đích thực làm sao tính toán toàn bộ việc này.
.Thôi Tập Nhận tức giận nói:
.- Đừng đem ta tính vào trong ấy.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Tập Nhận, ta xem ngươi muốn thắng Hàn Nghệ, sợ cũng không phải một chuyện dễ đâu.
.Thôi Tập Nhận thở dài, nói:
.- Chúng ta thua rồi.
.- Đa tạ!
.Vương Huyền Đạo khẽ vuốt cằm, sau đó liền yên lặng đem hai quân đen trắng tách riêng ra, dường như y rất hưởng thụ làm việc này.
.Thôi Tập Nhận hướng Lư Sư Quái nói:
.- Luận về kỳ nghệ, cho dù ta nghiên cứu cả đời, chỉ sợ cũng không sánh bằng Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- Một khi đã như vậy, Thôi huynh sao không vào triều.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Như vậy thì không công bằng với Hàn Nghệ.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Thôi huynh, ngươi không phải vì Hàn Nghệ, mới mãi không chịu nhập sĩ a.
.Thôi Tập Nhận cười, không có đáp lời, nói:
.- Huyền Đạo, sao ngươi không tính một quẻ cho ta, xem phần thắng của ta lớn bao nhiêu?
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói:
.- Ta không coi bói rất lâu rồi.
.- Vì sao?
.- Bởi vì không chính xác rồi.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên nghiêm mặt nói:
.- Huyền Đạo, tuy rằng ta không biết trong đó xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như là sự thật, ngươi nhất định không được nói ra.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Thôi huynh, chớ coi thường người ta, Vương Huyền Đạo ta tuy rằng không bằng ngươi, nhưng cũng không phải chỉ có thể dựa vào coi quẻ mới lên chức quan này.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, lập tức một tay vỗ vào trên vai của Vương Huyền Đạo, hơi xin lỗi cười nói:
.- Huyền Đạo, ngươi quá khiêm nhường, ta biết ngươi luôn ẩn núp thực lực của chính mình.
.Vương Huyền Đạo ánh mắt xéo qua thoáng nhìn, xuống giường.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Huyền Đạo, ngươi không tức giận chứ, ta không cố ý đấy, thật có lỗi.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Ta đi thay bộ y phục.
.Nói xong liền đi tới cửa.
.Thôi Tập Nhận vừa trợn trắng mắt, kích động nói:
.- Tay của ta rất sạch sẽ đấy.
.Lư Sư Quái nói:
.- Người đánh cờmà vẫn còn có mặt mũi nói tay của mình là sạch sẽ, Tập Nhận, ngươi thay đổi rồi.
.Trịnh Thiện Hành ha ha cười.
.Thôi Tập Nhận giận nói:
.- Cái gì ta thay đổi, rõ ràng chính là các ngươi thay đổi, mấy người các ngươi quan phụ mẫu liên hợp lại đối phó một kẻ bình dân ta đây, thật sự là buồn cười, hiện giờ ta là người ít không đánh lại đông, đợi Liệt Hổ trở lại, ta tới tìm các ngươi tính sổ.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Chúng ta cũng cũng có Vô Nguyệt, văn công võ đấu, chúng ta cũng không sợ.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Ta đây đi nhờ vả nữ ma đầu.
.Lư Sư Quái mỉm cười một tiếng nói:
.- Tiêu Vô Y tốn suốt mười năm để châm ngòi tình cảm giữa chúng ta, muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, nhưng vẫn chưa làm được, nếu như ngươi muốn nàng toại nguyện, vậy ngươi đi đi, chúng ta nhận thua là được.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Sư Quái, có chuyện thiếu chút nữa quên nói cho ngươi, khắc tinh của Tiêu Vô Y đã trở lại.
.Lư sư quẻ kinh ngạc nói:
.- Tiêu Hiểu?
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Lư Sư Quái ha ha nói:
.- Vậy chúng ta đây thì càng không sợ, Tiêu Vô Y lúc này chỉ sợ đến bản thân mình còn lo không xuể.
.Thôi Tập Nhận hừ nói:
.- Tiểu nhân đắc chí.
.Nói xong y cũng đi xuống giường.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói:
.- Ngươi đi đâu vậy?
.Thôi Tập Nhận tức giận nói:
.- Các ngươi lợi hại như vậy, ta dám không đi rửa tay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận