Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 585.2: Chỉ trên phương diện tình yêu

.Sao tự nhiên ta lại không có lương tâm rồi? Hàn Nghệ tức giận nói: - Vậy nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?
.Tiêu Vô Y đáp: - Ta thấy... thấy không cần thiết phải nói với Phi Tuyết. Nếu muội ấy không thổ lộ, chàng cứ giả vờ không biết là xong, cần gì phải phiền toái như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Thế nếu chẳng may cô ấy thổ lộ thì sao?
.Tiêu Vô Y trừng mắt nói: - Nếu... nếu muội ấy thổ lộ với chàng, chàng cũng đừng nói gì cả, cứ đáp ứng muội ấy là được.
.- Thật hay đùa thế?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng không phải đang định thử ta đấy chứ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ ta cũng có thể năm thê bảy thiếp?
.Tiêu Vô Y vừa nghe thấy thế nhất thời trong mắt liền bắn ra hai đạo hàn quang.
.Hàn Nghệ lập tức lùi lại một bước, vội vàng chống chế: - Đây là nàng cho phép cơ mà, nàng nhìn ta như thế để làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta chỉ cho phép chàng đáp ứng mà thôi, không ngờ chàng đã nghĩ ngay đến năm thê bảy thiếp. Chàng... chàng nói xem, chàng nói thế đến cùng là có mục đích gì? Nàng vừa nói vừa giứ giứ nắm đấm trước mặt Hàn Nghệ. Phải, không sai, là nắm đấm chứ không phải ngón tay nữa rồi.
.Hàn Nghệ đầy mặt hoang mang nói: - Đáp ứng với cô ấy? Vậy sau đó phải làm thế nào bây giờ?
.Tiêu Vô Y dậm chân nói: - Muội ấy không phải lập tức sẽ rời khỏi Trường An hay sao? Ta thấy muội ấy dù cho có thổ lộ, cũng chỉ là cho... cho không có tiếc nuối mà thôi, cũng không phải muốn gả cho chàng đâu.
.- Nói thế cũng đúng.
.Hàn Nghệ liên tục vỗ ngực nói: - Ái chà! Thật là khiến cho ta sợ hãi muốn chết, ta là một người chung tình đến mức nào, năm thê bảy thiếp ta làm sao có thể chịu nổi cơ chứ? Ta yêu một mình nàng đã không đủ sức rồi, lần tới nàng ngàn vạn lần đừng đem loại chuyện này ra dọa ta, đối với ta mà nói, đây là một loại trừng phạt trên tinh thần đấy. Nàng ngàn vạn lần chớ dùng chiêu này để trừng phạt ta, ta rất sợ loại trừng phạt này.
.- Cứ yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không dùng tới. Tiêu Vô Y thờ ơ lạnh nhạt đáp.
.- Không dùng là tốt rồi! Không dùng là tốt rồi!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng hưởng ứng hai tiếng, liền nói tiếp: - Mà này, thế này không giống với tính cách của nàng nha, nàng bình thường luôn có thái độ nhổ cỏ tận gốc đối với loại chuyện này cơ mà?
.Tiêu Vô Y ngập ngừng vài lần mới đáp: - Kỳ thật, ta cũng không muốn như thế, thế nhưng... nhưng Phi Tuyết dù sao cũng không biết rõ tình huống mới yêu thích chàng, như vậy cũng không thể trách được muội ấy. Hơn nữa tình cảm của muội ấy giành cho chàng, cực kỷ giống với đại tỷ của ta. Nếu không phải chàng là người muội ấy thích, ta thậm chí có khi còn trợ giúp cho muội ấy nữa kìa. Ta thấy muội ấy sắp phải rời khỏi Trường An rồi, cũng không muốn muội ấy thương tâm giống như đại tỷ của ta.
.Thì ra là thế! Kỳ thật Hàn Nghệ nào có muốn nhìn thấy Dương Phi Tuyết thương tâm cơ chứ. Giọt nước mắt vừa nãy kia không hiểu sao lại khiến hắn cực kỳ thương cảm, trong lòng nhất thời cũng nổi lên đủ loại cảm giác lẫn lộn, yên lặng gật đầu.
.Kỳ thật bản thân Tiêu Vô Y cũng rất mâu thuẫn trong lòng. Nàng vốn cảm thấy Dương Phi Tuyết là cùng một loại người như mình, có một loại cảm giác tâm tính tương thông, thậm chí có thể xem như là tri kỷ, dù sao hiện tại nữ nhân như Dương Phi Tuyết cũng thật sự là quá ít. Thế nhưng về phương diện khác, Dương Phi Tuyết lại yêu mến trượng phu của nàng. Chuyện này làm nàng rất là đau đầu, đơn giản liền không thèm nghĩ nữa, nói: - Nghe nói bệ hạ vốn định phong chàng là Ngự Sử Trung Thừa, lại bị đám đại thần cản trở phải không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Hóa ra nàng là muốn tới đây an ủi ta.
.- Chàng hiểu được như thế là tốt rồi. Tiêu Vô Y bĩu môi nói, không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy có chút uỷ khuất, chính mình lo lắng cho hắn đến như vậy, hắn lại còn dám lén lút cùng nữ nhân khác tán gẫu vui vẻ không thôi.
.- Vậy nàng đến chỗ này cũng không an ủi được ta đâu. Tốt nhất chúng ta cứ lên núi... Ai ui! !! !
.Hàn Nghệ còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên ôm chân trái nhảy dựng lên kêu to: - Sao tự nhiên lại dẫm chân của ta.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nói: - Ai bảo chàng nói lung tung làm chi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói lung tung bao giờ, hoàn toàn là sự thật đấy chứ! Ta không được thăng chức, trong lòng đang cực kỳ mất mát. Nếu như buổi sáng thức dậy có thể ngắm nhìn thê tử xinh đẹp của ta, ta liền được an ủi cực kỳ.
.- Ngụy biện!
.Mỗi khi Tiêu Vô Y nói ra hai chữ này, chính là lúc nàng đang không biết phải nói gì. Dừng một lúc mới nói tiếp: - Ta thấy chàng căn bản chả cần người khác an ủi đâu, chỉ giỏi giả vờ mà thôi, bản quận chúa ra tay có bao nhiêu nặng nhẹ, chẳng lẽ còn không tự mình biết rõ hay sao?
.Hàn Nghệ nghe thế liền cảm thấy có chút xấu hổ, tuy buông chân xuống nhưng ngoài miệng vẫn cố nói: - Nàng biết rõ mình ra tay nặng nhẹ đến mức nào, nhưng làm sao biết ta có đau hay không cơ chứ?
.Tiêu Vô Y dùng ánh mắt nói cho hắn biết. Ta không tin! Lại nói: - Chàng thật sự muốn lên làm Ngự Sử Trung Thừa?
.Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, gật đầu thở dài nói: - Muốn thì đúng là có muốn, đã đi lên con đường này, tất nhiên muốn đi được càng xa càng tốt, bằng không còn nhập sĩ làm gì? Thế nhưng không đạt được cũng không có gì thất vọng, dù sao một ngày nào đó, ta cũng nhất định sẽ đạt được mà thôi. Nói đến đây, hắn nợ nụ cười nói: - Cho nên nàng cũng không cần phải quá lo lắng cho ta, ta đã sớm quên mất chuyện này rồi.
.Tiêu Vô Y sâu kín thở dài nói: - Kỳ thật ta vốn có thể trợ giúp chàng chuyện này, chỉ cần công khai quan hệ giữa hai ta là được. Thế nhưng... nhưng chắc hẳn Tiêu gia sẽ không đáp ứng, hơn nữa Lan Lăng Tiêu thị nhà ta đã quyết định đứng về phía Quốc Cữu Công. Công khai có khi chỉ đem đến càng nhiều phiền toái cho chàng mà thôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Được rồi, được rồi, cũng chẳng phải việc to tát gì, kỳ thật chỉ cần có thể cùng nàng trải qua một đời trên Cô Phong, có cho ta chức Tể Tướng ta cũng không thèm, huống chi chỉ là Ngự Sử Trung Thừa.
.Tiêu Vô Y cảm thấy sự chân thành trong mắt Hàn Nghệ, trong lòng liền cảm động vạn phần, cố giấu nước mắt nói: - Vậy được rồi, ta chờ đến ngày chàng thực sự trở thành Tể Tướng, chúng ta lại cùng nhau lên Cô Phong làm vợ chồng.
.Hàn Nghệ a một tiếng.
.Tiêu Vô Y khẽ mỉm cười nói: - Phu quân của ta tự nhiên không thể xám xịt bại trận rời đi. Nếu phải đi, ta cũng phải đợi đến lúc công thành danh toại mới đi, để cho những người chung quanh hâm mộ ta.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha hả nói: - Nhìn không ra nàng cũng bắt đầu ái mộ hư vinh rồi kìa.
.Tiêu Vô Y tỏ ra dị thường chân thành đáp: - Chỉ trên phương diện tình yêu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận