Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 723.1: Xem mặt hỏng bét

.Luật pháp tốt đến đâu thì cũng phải thông qua mới được.
.Đây mới là điểm mấu chốt.
.Trưởng Tôn Diên và các học viên đều không đê y đên vấn đề này.
.Mặc dù các đại thần bị Hàn Nghệ dao động trên đại điện hôm đó cũng chỉ có gật đầu phụ họa, nhưng triều đình cũng chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, đều có sự bảo lưu đối với vấn đề này, bởi vậy thẩm hạch mới là quan trọng nhất, có thể thông qua hay không cũng thật là không nhất định.
.Mà hiện giờ có một cơ hội đại hảo, nếu như lúc này trình điều luật pháp này lên, điểm trước tiên, các phái trung lập kia sẽ không dám nói nhiều, bởi vì điều luật pháp này là Trưởng Tôn Diên và Hàn Nghệ chỉnh sửa, tiếp theo, Lý Trị cũng muốn mượn điều luật này để xoa dịu quan hệ với Trưởng Tôn Vô Kỵ, tỷ lệ thông qua vô cùng lớn.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không phải là nói quá nhanh, chỉ là hắn đã nói với Trưởng Tôn Diên khung sườn của khế ước pháp này, cũng đã viết ở trong này rồi, nhưng dù sao đây cũng là đến từ phương tây, rốt cuộc đặt vào Đại Đường có thích hợp hay không, Hàn Nghệ cũng không đảm bảo, bởi vậy hắn mới tổ chức các học viên này đi điều tra tình hình trong dân gian, sau đó sửa đổi một chút, hắn thật sự cảm thấy cái này đã là hoàn mỹ rồi.
.Tuy rằng cuối cùng mọi người cũng đã đồng ý rồi, nhưng Trưởng Tôn Diên vẫn yêu cầu dùng thêm thời gian hai ngày để làm một tổng kết.
.Hàn Nghệ cũng không vội gì hai ngày này nên cũng đồng ý.
.Kết quả là, hai ngày này mọi người cũng đều không huấn luyện, cả ngày thảo luận khế ước quân tử thần thánh này, từ sáng đến tối, một lát cũng không nghỉ.
.Hai ngày sau, cuối cùng đã có kết quả dự tính, do đích thân Trưởng Tôn Diên trình lên triều đình.
.Triều Đường hết sức chú trọng luật pháp, bởi vậy thẩm hạch cũng không phải là chuyện một hai ngày, tuy nói Trưởng Tôn Diên là đích trưởng tôn của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng cũng chính bởi vì vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định sẽ càng nghiêm túc thẩm hạnh hơn, để tránh lạc nhân khẩu thiệt.
.Trưởng Tôn Diên có vẻ hơi thấp thỏm bất an, đây là lần đầu tiên y sửa đổi luật pháp, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống này. Nhưng Hàn Nghệ lại hết sức tự tin đối với việc này, dù sao thì cơ hội này thực sự là ngàn năm khó gặp, tỷ lệ thông qua vô cùng lớn. Hắn trực tiếp cho học viên của trại huấn luyện nghỉ phép hai ngày, bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi đầy đủ, chờ đợi kết quả.
.Bản thân hắn cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, hai ngày nay coi như hắn cũng đã mệt chết rồi, mấu chốt là những học viên này đều trở nên năng ngôn thiện biện, không dễ dàng lừa gạt lắm, hắn dần dần cảm thấy có chút chống đỡ không nổi rồi.
.Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dù sao mấy ngày nay quả thực hắn bận tối mắt rồi.
.Đợi đến ngày thứ ba, hắn lại cùng Tang Mộc, Lạp Mỗ Hi Đức đến Kim Thủy Môn đưa tiễn đám thương nhân Tây Vực Pháp Lý Tư bọn họ. Bọn họ là thần tài trong tương lai a, vì vậy Hàn Nghệ đã nhẫn nhịn chuyện Pháp Lý Tư âm thầm phái người bắt cóc thợ thủ công của hắn, công phu bề ngoài này thì càng không cần phải nói.
.Về ngoại giao của Đại Đường và Tây Vực lần này, Hàn Nghệ chỉ biết nguyên nhân gây ra, nhưng cũng không biết kết quả, Lý Trị không nói, hắn cũng không hỏi, thực sự là chức quan của hắn quá nhỏ, vẫn chưa đủ tư cách tham dự.
.Khi đối mặt với thương đội Giang Nam, Hàn Nghệ lấy tình để đả động, nhưng khi đối mặt với thương đội Tây Vực, thì Hàn Nghệ lại là dùng lợi để giao tiếp.
.Hai bên đều biểu hiện hết sức giả tạo, ngoài miệng thì nói thân như huynh đệ, tốt đến vô cùng, nhưng trong lòng thì ai nấy cũng đều lập bàn tính của chính mình.
.Đương nhiên, kỹ năng diễn xuất xuất sắc của Hàn Nghệ cũng khiến Pháp Lý Tư tin là Hàn Nghệ không biết chuyện gã phái người bắt cóc thợ thủ công, tưởng rằng Hàn Nghệ cũng không để tâm đến mấy tên thợ thủ công đó nên cũng yên tâm, mặc dù người gã phái đi, không có tên nào trở lại, nhưng gã cũng không phải quá lo lắng, bởi vì người gã phái đi đều là hắc nô, hơn nữa cũng không phải là gã ra mặt, gã tự cho rằng rất khó điều tra được ra gã, có thể thấy gã vẫn xem thường thế lực quý tộc của Đại Đường.
.Hàn Nghệ tiễn chân bốn năm dặm đường thì dừng lại, rưng rưng nước mắt lưu luyến, dùng kỹ xảo diễn xuất cáo biệt với Pháp Lý Tư và đám thương đội Tây Vực, sau đó liền cùng Tang Mộc quay về trước, Lạp Mỗ Hi Đức dù sao cũng là người Tây Vực, tất nhiên phải tiễn thêm, vì vậy mà không về cùng với bọn họ.
.- Ân công, ba gã thợ thủ công đó.
.Tuy Tang Mộc không biết nguyên do trong đó, nhưng y mơ hồ nhận thấy việc này có thể có liên quan đến thương nhân Tây Vực, thậm chí y đoán được có thể ba tên thợ thủ công đó sớm đã được Hàn Nghệ tìm thấy rồi, bởi vì y biết Hàn Nghệ vô cùng coi trọng mỗi một người của Phượng Phi Lâu, nếu không thì sẽ không có biểu hiện không thèm để ý như vậy.
.- Ngươi yên tâm, bọn họ không sao, nhưng ta định phái bọn họ đến bên xưởng làm việc. Lát nữa ngươi phái người đi tìm gia quyến của bọn họ nói chuyện, để bọn không cần quá lo lắng.
.- Ta biết rồi.
.- Gâu gâu gâu.
.Hai người đi một lúc, chợt nghe thấy tiếng chó sủa.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên đang ngồi dưới đại thụ ở phía xa, cầm miếng thịt ném vào không trung, ba con lang khuyển bên cạnh đuổi theo, tranh đoạt, không khỏi nhíu mày, sao lại là tên khốn khiếp này, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh, hiện giờ bọn họ đang ở gần chợ Nguyên gia, hơi trầm ngâm, hắn quay sang Tang Mộc nói: - Ngươi về trước đi.
.Nói xong, hắn liền đi về phía người nọ.
.- Gâu gâu gâu!
.Khi hắn đến gần, ba con lang khuyển kia lập tức hướng về phía hắn sủa lớn.
.Nam nhân trung niên kia tùy tay nhặt mất miếng thịt lên ném sang bên cạnh, nhưng ném xa chừng hơn hai mươi thước, ba con lang khuyển kia lập tức xông đến.
.Lúc này Hàn Nghệ mới bước lên, chắp tay nói: - Nguyên bảo chủ.
.Người này chính là Nguyên Ưng, ông ta không nói, nhíu chặt lông mày.
.Shit! Ngươi không hẹn trước đã đợi ta ở đây, ta qua đây là nể mặt ngươi, ngươi cũng đúng là nể mặt mà không muốn. Hàn Nghệ lại chắp tay nói: - Hàn Nghệ quấy rầy Nguyên bảo chủ rồi, thật xin lỗi, Hàn Nghệ cáo từ trước.
.- Đứng lại!
.Nguyên Ưng vội vàng thò tay ra gọi hắn lại, tức giận liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, dường như trách Hàn Nghệ không nể mặt ông ta, lại mang theo một chút phẫn nộ nói: - Ngươi và Tiêu Vô Y là quan hệ như thế nào?
.Hàn Nghệ giật thót trong lòng, chẳng lẽ ông ta đã nhận ra gì rồi? Nhưng vẫn mặt không đổi sắc nói: - Theo ta thấy, chắc là quan hệ bằng hữu, nhưng có lẽ trong mắt Vân Thành quận chúa có thể chỉ là quan hệ hợp tác.
.- Quan hệ hợp tác? Nguyên Ưng hừ nói: - Ta không tin.
.- Ông không tin?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tại sao ông không tin?
.Nguyên Ưng kích động nói: - Tại sao ta đến tìm nói về chuyện này, ngươi không chấp nhận, nhưng Tiêu Vô Y đến tìm ngươi thì ngươi lại chấp nhận? Trong này chắc chắn là có mờ ám.
.Ồ! Hóa ra là việc này à! Hàn Nghệ nói: - Đó là bởi vì người Vân Thành quận chúa tìm không phải ta, mà là thê tử của ta. Cô ấy đã phái người đến tìm thê tử của ta, và còn thuyết phục thê tử của ta đồng ý. Ta tin là cô ấy đã nói với ông rồi. Hơn nữa, ta cũng không nói đồng ý, ta chỉ hy vọng có thể đích thân nói chuyện với Mẫu Đơn nương tử, nói thật, ta không nghĩ là Mẫu Đơn nương tử sẽ đồng ý, nếu như người nào đó ép cô ấy làm như vậy, thì ta cũng sẽ không đồng ý.- Ngươi không cần phải quanh co lòng vòng, ngươi nói thẳng với ta là được rồi. Nguyên Ưng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, lập tức nói:
.- Nhưng ngươi cũng quá sỉ nhục người khác rồi, nếu không phải tiểu muội ta ái mộ ngươi, nếu ngươi dám liếc nhìn tiểu muội ta một cái, ta cũng sẽ không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận