Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 557.2: Một phần cày cấy, một phần thu hoạch

.Hứa Kính Tông vừa đi, Lý Trị đột nhiên nổi đóa, trực tiếp lật ngược cái bàn thấp trước mặt, tấu chương trên bàn rơi lả tả trên mặt đất, hai mắt bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt, nghiến chặt răng, gân xanh nổi trên mu bàn tay.
.Lượt tấn công thứ nhất này đã dừng lại ở đây, Lý Trị tuyên bố kết thúc với việc thất bại toàn diện, y đã dùng ba phương thúc khác nhau để du thuyết, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng dùng ba phương thức khác nhau để trả lời y, nếu bản thân y đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không trả lời y, dù sao cũng là không tiếp lời, chuyện này nói đến sẽ tổn thương tình cảm, hay là chúng ta đừng nói.
.Nếu nhạc mẫu Dương thị của y đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ lấy lễ đối đãi, lấy luân lý đạo đức để tiếp đón Dương thị, mọi người nói đạo lý, Dương thị đuối lý căn bản không phải đối thủ của ông ta.
.Còn đại thần Hứa Kính Tông đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền không nể mặt mũi chút nào, chửi thẳng một phen, ngươi là cái thứ gì, chỉ một tên tiểu nhân hèn hạ ngươi cũng xứng đến du thuyết lão phu.
.Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lý Trị muốn sai Hàn Nghệ đi. Nguyên nhân Hàn Nghệ kiên quyết không đi, là không có tư cách này, nếu không phải hắn là gián điệp của Trưởng Tôn Vô Kỵ, đoán chừng nếu đi, sẽ còn thảm hại hơn Hứa Kính Tông, nói không chừng sẽ còn bị ăn đòn nữa. Không cùng một đẳng cấp, bất luận Trưởng Tôn Vô Kỵ giáo huấn ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể nhận, Trưởng Tôn Vô Kỵ quyền khuynh triều dã, lại là cữu cữu của hoàng đế, ngươi như thế không phải là tới cửa chịu mắng sao.
.Ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng kiên quyết, chính là không chấp nhận, nhưng từ đầu đến cuối ông ta không lấn tuyến, không trực tiếp nói thẳng với Lý Trị, nếu như ông ta lấy phương thức đối đãi với Hứa Kính Tông để đối đãi với Dương thị, người ta tốt xấu gì cũng là nhạc mẫu của Lý Trị, cùng là trưởng bối, hơn nữa cũng là người xuất thân danh môn vọng tộc, Lý Trị không đứng ra cũng không được, nhưng Hứa Kính Tông thì khác, chỉ một Tu quốc sử, Lý Trị sẽ đứng ra vạch mặt người đứng đầu triều đình vì y sao?
.Không thể nào.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đa mưu túc trí, luôn biết gây khó dễ đúng chỗ a.
.Lý Trị cũng chỉ có thể trút giận vào cái bàn này của mình, y còn có thể làm sao, quyền lực đều ở trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ, y không có quyền lực gì, trong triều cũng đều là người của ông ta. Ngồi trong điện, vắt óc suy nghĩ, trong triều trên dưới không có ai có thể giúp đỡ y, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến Hàn Nghệ, nhưng lại thở dài, tuy rằng Hàn Nghệ nhiều lần chiến thắng Chử Toại Lương bọn họ, nhưng đó chỉ là mưu mẹo, hơn nữa cũng không có tổn hại đến lợi ích của Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, mà có những chỗ còn nghênh hợp lợi ích của Trưởng Tôn Vô Kỵ, như vậy mới có thể thông qua, nếu luận về thực lực thì còn kém xa.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng rõ, đừng nói hiện giờ hắn ăn cơm ba nhà, cho dù chỉ ăn cơm một nhà Lý Trị, hắn cũng không có cách gì hay, thực lực kém nhau quá xa, đây đã không phải là súng trường đánh máy bay, mà là đại đao chém đạn, Hàn Nghệ rất tự biết lượng sức mình, lúc này căn bản là không quan tâm đến chuyện này, bởi vì hôm nay hắn đã chuẩn bị cho nhân công của mình nghỉ phép, nghỉ cho đến mồng năm đầu năm, tổng cộng nghỉ bảy ngày, bởi vì quy định hai chợ cũng phải mở chợ ngày mồng năm đầu năm, không thể hai chợ đóng cửa, ngõ Bác ngươi mở cửa, vậy thì thương nhân của hai chợ cũng sẽ không đồng ý.
.Nhưng ngươi không thể để cho người ta về tay không, cho nên hôm nay hắn không những phát tiền thưởng cuối năm, mà còn tổ chức một yến hội cực lớn trong Phượng Phi Lâu, tiệc mời tất cả nhân công của Phượng Phi Lâu, cho dù là dọn nhà xí cũng được mời đến, không chỉ như vậy, hắn còn mời những thương nhân của ngõ Bắc như Tiền Đại Phương bọn họ, bao gồm cả thương nhân của chợ lớn Đào Bảo đến tham dự.
.Kỳ thật trong phương diện này hắn còn có một chủ ý xấu, yến hội này vốn dĩ là mời nhân công của Phượng Phi Lâu, còn Tiền Đại Phương bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là khách quý đến tham dự, nhưng theo người ngoài nhìn vào, có thể sẽ xem Tiền Đại Phương bọn họ thành nhân công của Hàn Nghệ rồi.
.Hàn Nghệ cũng là muốn mượn chuyện này để thể hiện địa vị chủ nhân ngõ Bắc của mình với tất cả mọi người.
.Hai - ba trăm người, tề tụ ở Phượng Phi Lâu, cả lầu hai là muội tử, lầu một hơn nửa là nhân viên, nhưng mọi người đều hết sức vui vẻ, bởi vì vừa mới phát thưởng cuối năm, túi tiền rủng rỉnh, ai nấy nói chuyện cũng đều là mặt mày hớn hở.
.Bữa thịnh yến này, trong thương giới mà nói, tuyệt đối là khoáng cổ thước kim, chưa từng có ai.
.Tiền Đại Phương bọn họ nhìn cảnh này đều khiếp sợ, trong lòng đều nghĩ, rốt cuộc Hàn Nghệ này đã kiếm được bao nhiêu tiền mà tiêu tiền như nước vậy.
.Đột nhiên thấy, bên trong Phượng Phi Lâu lặng ngắt như tờ, bởi vì có một người đi lên sân khấu, chính là Hàn Nghệ.
.- Chào mọi người!
.Hàn Nghệ chào hỏi mọi người.
.Phượng Phi Lâu yên tĩnh lập tức sôi sục, mọi người đều ra sức vỗ tay, tiền trong túi chính là Hàn Nghệ cho, có thể không vỗ tay đến chết được sao?
.Trôi qua hồi lâu, tiếng vỗ tay không ngừng.
.Hàn Nghệ đứng ở phía trên, không có microphone, tất cả đều dựa vào cổ họng, nhưng kiểu tình huống này, có hét hay không cũng vô ích, lại đợi thêm một lát, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng, hắn đã có chút không nói nổi nữa, sự nhiệt tình này hơi quá rồi, chỉ có thể không ngừng giơ tay ra hiệu, hy vọng mọi người có thể yên tĩnh.
.Làm một lúc lâu, tiếng vỗ tay mới ngừng lại.
.- Đa tạ mọi người, đa tạ mọi người. Hàn Nghệ liên tục chắp tay, trong lòng khẽ thở phào, nói thầm, cũng không biết bây giờ có làm hại cổ họng hay không, lát nữa đến chỗ Lư Sư Quái hỏi xem, hắng giọng một tiếng, cao giọng nói lớn: - Có chuyện có thể mọi người vẫn chưa biết, thật ra trước ngày này, có rất nhiều người dùng những cách thức khác nhau nói cho ta biết, việc ta phát tiền thưởng cuối năm quả thực là quá ngốc, không phải là hành động sáng suốt, còn có những người chê cười sau lưng rằng ta không biết làm buôn bán, không biết quản lý tiền tài, là một tên ngu xuẩn, cũng may cha ta không có tiền, nếu không chắc chắn sẽ giống như người nào đó, bị người khác chửi là phá gia chi tử.
.Hùng Đệ nghe vậy vui vẻ, quay sang Thẩm Tiếu ở bên cạnh cười he he nói: - Thẩm đại ca, người Hàn đại ca nói là huynh phải không.
.Thẩm Tiếu tức giận trợn trừng mắt, câu này châm chọc đúng chỗ a.
.Nhưng những người còn lại đều hết sức an tĩnh, tim đập thình thịch, căng thẳng muốn chết, trong lòng suy nghĩ, đông chủ sẽ không bảo chúng ta trả tiền lại chứ.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Bọn họ dùng đủ loại công khai, ám chỉ, nhưng ta chỉ đáp lại bọn họ một câu... Các ngươi hiểu cái đếch gì a!
.Tiếng hoan hô lập tức vang trời.
.Ông chủ này tuyệt! Ta thích!
.Hàn Nghệ lại giơ tay ra hiệu, đợi khi mọi người lập tức dừng lại, hắn lại nói:
.- Ta không biết buôn bán? Ta không biết buôn bán, thị trường ngõ Bắc này chưa chắc là ông trời tặng cho ta, vậy ta đây là hành vi của kẻ thất bại sao? Đương nhiên không phải, ta dám đứng ở đây nói một câu, mỗi một văn tiền ta dùng, đều mang lại cho ta sự hồi báo cực lớn, nói ngay tiền thưởng cuối năm này, không phải vì ta có tiền, mà là vì các ngươi là nhân công tốt nhất trên đời, Hàn Nghệ ta dám thề với trời, nhân công của Phượng Phi Lâu ta là nhân công khắc khổ nhất, nỗ lực nhất khắp thiên hạ. Như câu thường nói, một phần cày cấy, một phần thu hoạch, tiền thưởng cuối năm này là thứ các ngươi đáng được nhận.
.Đương nhiên, cho dù ta không phát thưởng, cũng sẽ không có ai oán giận nửa câu, nhưng ta vẫn kiên trì muốn phát, bởi vì ta muốn các ngươi hiểu một điều, chỉ cần các ngươi cố gắng, tất cả những thứ các ngươi muốn, các ngươi đều sẽ có. Các ngươi không phải lo lắng việc ở nhà, ngươi làm việc nhiều hơn người khác một khắc, thì ngươi sẽ kiếm được tiền nhiều hơn người khác một khắc, còn nhớ văn hóa của Phượng Phi Lâu là gì không?
.Mọi người đồng thanh nói: - Công bằng, bình đẳng, tự do.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng vậy, công bình! Cho nên tiền thưởng cuối năm của các ngươi cón nhiều có ít, người ít nhất thì được mười văn tiền, người nhiều nhất là hai quan tiền, tên thì ta không nói ra, ta chỉ muốn nói với các ngươi, ta không phải tên ngu xuẩn, ta biết có những người thường xuyên đục nước béo cò, lười biếng không làm việc, chỉ đợi ta phát tiền thưởng, ta cũng sẽ không cầm roi đuổi các ngươi đi làm, ngược lại các ngươi đã làm bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, mọi người không hơn không kém.
.Không ít người đều cúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đương nhiên, ta vẫn hy vọng những người này có thể cố gắng thêm nữa, người thì luôn phải tiến bộ, năm nay lấy mười văn, sang năm lấy một trăm văn tiền, tuyệt đối đừng lo lắng vì túi tiền của ta, việc này không cần thiết.
.Lại có không ít người bật cười ha ha, Hàn Nghệ ở trong mắt cũng giống như là thần tài.
.Nhưng cũng có không ít người hết sức buồn rầu, nhất là Tiền Đại Phương, nhỏ giọng oán giận, nói: - Hàn tiểu ca này cũng đúng là xằng bậy, hắn làm như vậy thì mọi người đều chạy đến chỗ bọn hắn, rõ ràng chính là tăng thêm gánh nặng cho chúng ta a.
.Những thương nhân như Triệu Tứ Giáp bọn họ liên tục gật đầu.
.Nhưng những lời tiếp theo của Hàn Nghệ càng khiến bọn họ thổ huyết. Chợt nghe thấy hai tiếng "ò ọ", chỉ thấy một người dắt một con bò đi lên, phía sau còn có hai người, một người dắt một con dê, một người dắt một con lợn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thành công có hai bí quyết lớn. Thứ nhất, nỗ lực, thứ hai, vận may, không thể thiếu một trong hai. Tiền thưởng cuối năm là sự báo đáp đối với sự nỗ lực của các ngươi, vậy thì không thể thiếu vận may này, nếu không thì không hoàn mỹ, cho nên ta còn sắp xếp một hoạt động rút thưởng lớn, bò là giải nhất, dê là giải nhì, lợn là giải ba, ngoài những thứ này, còn có một số bao lì xì, trong bao lì xì có một văn tiền, cũng có năm văn tiền, hãy xem vận may của các ngươi thế nào?
.Đây đúng là một bất ngờ to lớn a!
.Phượng Phi Lâu hoàn toàn sục sôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận