Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 464.1: Trù bị

.Đợi khi Hàn Nghệ đến Thị Sở, trên cơ bản đã bàn suýt soát rồi, có thể nói là đang đợi Hàn Nghệ quay lại nói lời kết thúc.
.Sau khi Hàn Nghệ nói mấy câu kết thúc, cũng coi như là tất cả đã xác định rồi.
.Đầu tiên, ngõ Bắc hứa trong vòng một năm không đào thương nhân từ hai chợ qua. Về chuyện này hai bên cũng có tranh luận, nhưng Hàn Nghệ cũng không thể hứa hẹn thời hạn một vạn năm, dù sao thì hắn cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh, một năm là giới hạn của hắn. Về mặt làm ăn thì kỳ hạn vô cùng quan trọng, hắn không phải nói sau một năm sẽ lại diễn một màn đào chân tường nữa, chỉ là trời biết sau một năm sẽ xảy ra chuyện gì.
.Kế nữa, Bình Khang Lý sẽ hợp tác với hai chợ, kịch nói, Giọng hát hay đều sẽ lên đài ở các tửu lâu lớn của hai chợ, giúp hai chợ thu hút khách hàng. Điểm này thương nhân hai chợ vui vẻ nhất, bởi vì đây là ưu thế độc nhất vô nhị của ngõ Bắc, nếu kịch nói, Giọng hát hay đến hai chợ, vậy ưu thế của ngõ Bắc cũng sẽ suy yếu.
.Cuối cùng, Hành hội hứa sẽ trợ giúp những thương nhân mới đến kia, đồng thời tích cực phối hợp với triều đình mở chợ đêm.
.Xét theo kết quả, trong cuộc cạnh tranh thương nghiệp này không có người thắng. Tuy rằng hai chợ bị đào đi rất nhiều thương nhân, nhưng do phía Trưởng Tôn Xung đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, rất nhanh sẽ có thể bổ sung vào. Ngoài ra còn có được kịch nói và Giọng hát hay, có thể dự đoán được, một khi chợ đêm thành công, kinh tế của cả hai chợ đều sẽ được kéo lên. Còn về ngõ Bắc, không chỉ có được sự cho phép chính thức của triều đình, có thể mở rộng thị trường, hơn nữa cửa tiệm một khi xây xong, thương nhân lập tức vào chỗ, hơn nữa đám người Tiền Đại phương cũng sẽ đầu tư tất cả nguồn vốn của mình vào ngõ Bắc, thực lực cũng tăng lên.
.Triều đình thì không cần nói, không hề nghi ngờ gì là người thu lợi lớn nhất.
.Tiến bộ luôn sản sinh trong sự cạnh tranh. Cuộc cạnh tranh lần này đã định trước bố cục mới của Trường An. Điểm đầu tiên chính là tăng thêm một thị trường là Bình Khang Lý. Ngõ Bắc lúc trước chỉ là một con phố, quy mô chợ rất nhỏ, hơn nữa không có qua lại với ngõ Trung, ngõ Nam. Bây giờ cả Bình Khang Lý đều được quy hoạch thành một thị trường giải trí, quy mô cũng không ngỏ, hơn nữa hơn phân nửa Bình Khang Lý đều do tư nhân khống chế, không do triều đình quản chế, là một quần thể thế lực hoàn toàn mới.
.Còn nữa, thương nhân tăng lên không ít, từ khu vực đến thực lực đều có sự gia tăng cực lớn.
.Tuy rằng quá trình của việc này không dài, nhưng tuyệt đối có thể coi là sự kiện có tính báo trước.
.Tư tưởng chính trị cải biến của Lý Trị cũng thể hiện trong quá trình của việc này.
.Mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi người lại chuẩn bị cho chợ đên. Người nên đi thì đi, nên đến thì đến, hai chợ trở nên vô cùng náo nhiệt, mặc kệ mọi người có thật sự bỏ qua khúc mắc trong lòng hay không, nhưng trước mắt mọi người chỉ có một mục đích, chính là chợ đêm.
.Sáng sớm hôm nay, Trưởng Tôn Xung và Hàn Nghệ liền đến chợ Tây.
.- Ha ha! Hàn Ngự Sử, ta rất ít khi khâm phục người khác, nhưng ngươi tuyệt đối là một trong số đó, ta thật sự không ngờ, ngươi có thể giải quyết ân oán với hai chợ nhanh như vậy.
.Trưởng Tôn Xung vừa đi vừa cười nói. Lúc trước trở ngại đối với chợ đêm, thứ nhất là Trình Xử Lượng, thứ hai là ân oán giữa ngõ Bắc và hai chợ.
.Nhưng trong vòng không đến một tháng, Hàn Nghệ đã giải quyết xong toàn bộ, hiệu suất làm việc thật sự là cao đến dọa người.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu nói: - Phò mã gia quá khen, thật ra đây vốn không phải chuyện lớn gì cả, hơn nữa nếu nói hóa giải thì cũng chưa chắc, chỉ là tạm thời ngõ Bắc chúng ta và hai chợ có chung lợi ích, có cơ hội hợp tác. Nếu thực sự không thể có được sự cùng thắng, thương nhân hai chợ cũng chỉ tạm thời khuất phục, không thể hợp tác như vậy.
.Trưởng Tôn Xung cười lắc đầu nói: - Cho dù là thế, cũng là ngươi lợi hại. Thật không dám giấu, lúc đầu ta cho rằng đây gần như là việc không thể, trừ phi ngươi có thể khuất phục. Nếu đổi lại là ta, e rằng không giải quyết nổi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Phò mã gia quá khiêm nhường rồi. Nếu đổi lại là Phò mã gia, những vấn đề này đều sẽ không tồn tại.
.Trưởng Tôn Xung sửng sốt, lập tức lắc đầu cười ha ha.
.- Hàn đại ca, Phò mã gia.
.Chợt nghe có người gọi hắn, Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ ôm một cái ghế đứng trước một cửa tiệm, cười híp mắt nhìn hắn, vội đi qua nói: - Ta đã nói vừa rồi sao lại không tìm được đệ, hóa ra là đến chợ Tây? Đệ ở đây làm gì?
.Hùng Đệ ha ha nói: - Đệ chẳng phải là đến giúp Hồ bá bá dọn đồ sao.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Hồ bá bá, Hồ bá bá nào?
.Trưởng Tôn Xung nói: - Tiểu Mập, có phải ngươi nói Hồ Tam làm nhũ cao không.
.Hùng Đệ gật đầu, nói: - Hàn đại ca, nhũ cao của Hồ bá bá rất ngon, lát nữa đệ mua một ít cho huynh nếm thử.
.Hàn Nghệ hiểu ra, chắc chắn là Hùng Đệ quen biết khi làm giám kháo ẩm thực ở phủ Trưởng Tôn. Bây giờ những thương nhân đã ký hợp đồng với Hàn Nghệ đã lục tục kéo nhau đến ngõ Bắc rồi, mà những thương nhân mới bên này cũng đã chọn xong. Ý của triều đình là trước tiên bảo bọn họ nhanh chóng mở tiệm, dù sao thì Lý Trị đã ra tử lệnh, nhất định phải mở chợ đêm trong tháng này. Còn những gút mắc về mặt lợi ích kia, chúng ta từ từ bàn. Những dân chúng bần cùng kia vừa nghe thấy có cửa tiệm miễn tiền thuê, ngoài ra còn tặng một số dụng cụ, chuyện tốt như vậy, bọn họ nhanh chóng qua chiếm cửa tiệm trước, sợ xuất hiện biến số, cười nói: - Nhớ trả tiền đó. Huynh đi làm việc trước, lát nữa đến đây tìm đệ, chúng ta cùng đi.
.- Dạ.
.Hùng Đệ lại vẫy tay với Trưởng Tôn Xung.
.Trưởng Tôn Xung khẽ mỉm cười, cùng Hàn Nghệ rời đi.
.- Đứa nhỏ Tiểu Mập này, thật sự khiến người ta thích mà.
.Tính cách Trưởng Tôn Xung ôn hòa, hơn nữa đọc nhiều sách, ông ta không hứng thú lắm với khác biệt sĩ thứ, mặc kệ là đối với Tiểu Mập, hay là Hàn Nghệ đều tỏ ra vô cùng hiền hòa, ông ta chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, bằng không, với thân phận của ông ta, trên đời này ai dám chọc ông ta chứ. Còn đứa nhỏ Tiểu Mập này tâm địa thiện lương, hồn nhiên, lại lạc quan tiến lên, đích thực cũng khiến người ta yêu thích. Có mấy lần Trưởng Tôn Xung vô ý nói chuyện với nó mấy câu, thấy nó cũng đọc một ít sách, thế là còn dạy cho nó biết một số tri thức.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta còn sợ đệ ấy sẽ thêm phiền cho Phò mã gia. Hắn coi Tiểu Mập như thân đệ đệ của mình, người khác khen Tiểu Mập, hắn đương nhiên vui vẻ.
.- Việc này ngươi có thể yên tâm, Tiểu Mập rất hiểu quy củ, trên dưới phủ ta đều thích nó lắm.
.Trưởng Tôn Xung phất tay, nhìn thấy gương mặt vui vẻ hỉ hả của những dân chúng kia, nói: - Toàn bộ chuyện này đều nhờ ngươi nha. Nếu không phải kế khích tướng của ngươi, những thương nhân kia sao lại tổ chức mọi người quyên tiền để giúp đỡ những dân chúng bần cùng này mở tiệm. Ngươi xem, những ghế dựa ghế tròn, ấm trà, bếp nấu đều là thương nhân hai chợ bỏ ra.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Phép khích tướng gì chứ, Phò mã gia thật sự là coi trọng ta rồi. Ta đang dạy họ kiếm tiền thôi. Trên đời này thứ duy nhất kéo thương nghiệp lên chính là ngành ẩm thực, bởi vì phạm vi liên quan của ngành ẩm thực quá rộng, nhiều đến không nói được, củi gạo dầu muối, cơm, rượu, rau quả, trái cây, ngư nghiệp, chăn nuôi gần như đều có quan hệ lợi ích trực tiếp, càng đừng nói còn có ghế dựa ghế tròn, bình trà, đèn dầu. Nếu bọn họ làm ăn phát đạt, vậy thì không nghi ngờ gì sẽ kéo theo những ngành nghề này đi lên. Số tiền này mới bao nhiêu chứ, không vụ làm ăn nào kiếm được nhiều tiền hơn việc này.
.Thật ra ngày thứ hai sau khi hòa giải, Hành hội lập tức mở hội nghị, chuyên bàn chuyện chợ đêm. Hôm qua bọn Tiền Đại Phương làm ầm ĩ như vậy, mọi người đều hiểu ra, đặc biệt là những người bán gạo bán thịt tranh nhau muốn giúp đỡ những thương nhân mới đến này, quan hệ tốt với bọn họ. Nếu chợ đêm không làm được thì cũng chỉ thiệt hại ít tiền, nhưng nếu làm được thì đây chính là đường dây tiêu thụ vô cùng ổn định nha, hơn nữa số lượng còn không ít. Làm ăn chính là nói nhân tình, sổ sách này nếu ai còn không biết tính thì dứt khoát về nhà chơi với bùn đi.
.Hội nghị này họp vô cùng nhanh, những đại phú thương kia, đặc biệt là phú thương có gia tài khổng lồ, gần như đều ôm đồm cả.
.- Thì ra là thế.
.Trưởng Tôn Xung chưa từng làm ăn, cho đến hôm nay mới hiểu điểm mấu chốt trong đó, đột nhiên cảm thấy thương nghiệp cũng rất thú vị, lại hỏi: - Đúng rồi, còn chuyện những cửa tiệm này, ngươi bàn với những thương nhân kia xong chưa?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Bàn không sai biệt lắm rồi, chỉ là người quá nhiều, tháng này hẳn có thể giải quyết toàn bộ đi. Thật ra mấy ngày trước, hai chợ giảm giá, khiến làn sóng mua sắm cuối năm tăng vọt lên, dân chúng đã mua những thứ nên mua rồi, bọn họ coi như thu nhập cuối năm này cũng không phải là nhiều lắm, hơn nữa ta còn hứa miễn cho bọn họ từ một đến ba tháng tiền thuê, phía triều đình cũng cho bọn họ một khoản tiền, ta bảo bọn họ nhân lúc này nghĩ ngơi cho thật tốt, chuẩn bị một chút, dù sao thì đến ngõ Bắc cũng không phải là một cửa tiệm nhỏ như vậy, bọn họ cũng phải cần thời gian chuẩn bị.
.Trưởng Tôn Xung hơi hiếu kỳ nói: - Ngươi làm ăn thật khiến người ta nhìn không hiểu. Nếu nói ngươi làm ăn, thu nhập hoàn toàn nhờ vào tiền thuê, gần trăm thương nhân, tiền thuê ba tháng cũng không phải khoản tiền nhỏ nh
Bạn cần đăng nhập để bình luận