Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1029.2: Xà xẻo bòn rút

..
.Kiến nghị này của Hàn Nghệ vô cùng phù hợp với lợi ích của Lý Trị, bởi vì như thế có thể tăng cường sự khống chế của trung ương đối với địa phương. Chế độ tập quyền thích cái gì cũng phải từ trung ương mà ra.
.Lý Nghĩa Phủ thầm nghĩ, nếu mà như vậy, thì quyền lực của Hộ Bộ sẽ bành trướng chưa từng có, các châu huyện địa phương đều phải cầu cạnh Hộ Bộ, thế là vội đứng ra nói: - Bệ hạ, nếu như triều đình chi tiền cho các châu huyện Giang Nam, thì đám thương nhân bắt buộc phải mang tiền từ Trường An tới Giang Nam, thương nhân gian xảo chắc chắn sẽ tính toán ăn bớt một phần số tiền đó.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lý Thị lang nói vậy là sai rồi, chắc gì triều đình chi tiền thì không cần cử người đi chuyển tiền chứ? Hơn nữa theo ta được biết, khi triều đình chi tiền xuống, trừ khi là chiến sự, nếu không thì lộ trình một tháng cũng phải đi thành hai tháng, bởi vì cứ tới châu huyện nào là đều gặp phải tình trạng xà xẻo bòn rút. Thế còn lộ phí bọn ta đưa cho thương nhân, chắc chắc là dựa vào tính toán của bọn ta mà đưa, tính ra thì đưa cho thương nhân vẫn có lợi hơn đó.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày nói:
.- Ngươi nhiều lần nhắc tới việc xà xẻo bòn rút, nhưng đây chỉ là việc trong tưởng tượng của ngươi, chứ thực tế chưa từng xảy ra, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Như thế là vô cùng bất công với quan viên các châu huyện.
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này rất đơn giản, Hộ Bộ ta có ghi chép các khoản toàn chi ra trong nhiều năm qua, chỉ cần tra là biết. Nếu như Lý Thị lang không tin, Hộ Bộ ta ngay bây giờ có thể đưa những ghi chép đó ra. Ngươi cứ thoải mái chỉ ra một mục, ta đều có thể cung cấp phương án tiết kiệm hơn. Ghi chép của Hộ Bộ thực sự là quá tỉ mỉ, Hàn Nghệ có thể đưa ra bất kì ví dụ chứng minh nào.
.Trong ánh mắt của không ít đại thần lóe lên một vẻ hoang mang.
.Quan trường là vậy, tiền đi qua cửa nhà ta, thì cũng phải giữ lại chút gì đó, không nhiều thì ít. Đường triều còn có thể coi là khá rồi, mấu chốt là chỗ cần chi tiền cũng không nhiều, mọi người đều tự cập tự túc, thường thì chỉ dùng cho chiến tranh.
.Lý Nghĩa Phủ thấy Hàn Nghệ chuẩn bị chơi đến cùng, nếu cứ tranh cãi tiếp, y cũng chẳng được lợi gì, còn có thể đắc tội người ta. Nếu mà tra thật, ngộ nhỡ tra ra điều gì, thì mọi người sẽ chỉ trách Lý Nghĩa Phủ, đang yên đang lành gây sự với Hàn Nghệ làm gì, mấu chốt là trên phương diện tài chính, y không phải đối thủ của Hàn Nghệ, sao có thể cãi thắng được hắn.
.Lý Trị thấy chỉ một câu xà xẻo bòn rút của Hàn Nghệ mà khiến quần thần im bặt, trong lòng càng thêm kiên định ủng hộ Hàn Nghệ, thế là liền đập bàn nói: - Được rồi! Chỉ nói thì không giải quyết được gì, đây chỉ là một lần thử nghiệm của triều đình, đợi có kết quả rồi hãy tính tiếp.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Quần thần chỉ có thể đồng thanh hô lớn.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ, vi thần còn một bản tấu.
.Lý Trị nói: - Nói.
.- Vi thần kiến nghị cải chế bổng lộc hàng tháng của quan viên.
.Quần thần nghe vậy, sắc mặt kinh hãi, bổng lộc hàng tháng liên quan đến từng quan viên, cải chế thế này, nếu tốt thì được, nếu không tốt thì ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân, mà căn cứ vào những thể hiện từ trước của Hàn Nghệ, e rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
.- Bổng lộc hàng tháng?
.Lý Trị cũng ngây người ra, việc này đâu có bàn bạc gì trước, đoạn nói: - Cải chế bổng lộc hàng tháng thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, hãy để thần đưa ra vài vật chứng.
.- Còn có cả vật chứng? Lý Trị kinh ngạc nói.
.- Vâng, vi thần thích dùng thực tế nói chuyện.
.- Dùng thực tế nói chuyện, được lắm!
.Lý Trị cảm thấy thú vị, nói: - Vậy thì mau trình vật chứng lên đây.
.Chỉ thấy bốn năm tên tiểu thái giám bưng bát đĩa lên, mỗi tên bưng hai thứ, trên đó là thịt cá, rau quả, xà bông, giấy mực bút nghiên.
.Hàn Nghệ nói: - Tin rằng các vị đều thấy những thứ này rất quen thuộc. Không sai, đây chính là bổng lộc hàng tháng.
.Hứa Kính Tông bực tức nói: - Thế thì có gì không ổn?
.Hàn Nghệ nói: - Hứa Đại học sĩ thật là không ở trong chăn không biết chăn có rận. Riêng ở đây đã có 10 thứ, hay có nghĩa là mỗi tháng, Hộ Bộ đều hao tổn không ít nhân lực đi phát những thứ đồ dùng này, thực ra, chỉ cần phát một thứ là được.
.Quần thần nghe vậy, quả nhiên không sai, tên tiểu tử này muốn giảm bổng lộc của bọn ta, 10 thứ nay chỉ còn một, thật là dễ tính toán quá đấy.
.Lý Trị ngạc nhiên nói: - Phát một thứ?
.Y cũng đang nghĩ, vấn đề là đám đại thần chắc chắn không đồng ý.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy! Là phát tiền.
.Quần thần mắt sáng rực lên.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, vi thần cũng là quan viên. Cứ lấy vi thần ra làm ví dụ, giấy mực bút nghiên, trong nhà vi thần đều có, triều đình phát những thứ này cho thần, thần không biết phải để ở đâu, nhưng thần lại thích rau quả. Hoặc là đối với những văn thần mà nói, họ càng thích giấy mực bút nghiên hơn, chứ không phải rau quả. Điều này dẫn tới một sự lãng phí rất lớn. Thực ra những thứ này đều có thể dùng tiền mua được. Nếu như chúng ta có thể gộp những thứ này thành tiền mặt mà phát cho quan viên, thì họ có thể mang tiền đi mà mua những thứ họ cần, chứ không phải mỗi lần lĩnh bổng lộc là vui buồn lẫn lộn. Những thứ này, nhiều chẳng phải, ít cũng không, khó mà mang đi trao đổi.
.Thật là tốt quá!
.Đám đại thần cảm thấy kích động, Hàn Nghệ không những không chơi đểu bọn họ, ngược lại còn suy nghĩ cho bọn họ, thật là chẳng dễ dàng gì!
.Lý Trị cũng không rõ lắm mấy việc cỏn con này, dù sao thì y sinh ra đã là vương tử, nhưng cái việc bổng lộc này thì y thấy không có gì ghê gớm, thế là hỏi các đại thần: - Không biết các ái khanh thấy thế nào?
.Gần như tất cả đại thần đều tán thành, tiền đồng chắc chắn là tốt nhất, bởi vì nó sẽ khiến bọn họ được tự do hơn nhiều.
.Lý Trị thấy mọi người đều tán thành, thế là liền gật đầu nói: - Đành rằng các ái khanh đều tán thành, ta chuẩn tấu.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nói; - Bệ hạ, việc này mặc dù tốt, thế nhưng gộp lại tính, vậy thì bao nhiêu tiền, điều này cần nói cho rõ, nếu không thì các quan viên về sau sẽ sinh ra lo lắng.
.Hàn Nghệ lập tức đưa một bản tấu chương lên.
.Trên đó ghi rõ số tiền bổng lộc hàng tháng của các cấp quan, quan nhất phẩm 11 quan tiền, quan nhị phẩm 9 quan tiền, quan tam phẩm 6 quan tiền, quan tứ phẩm 4,2 quan tiền, quan ngũ phẩm 3,6 quan tiền, quan lục phẩm 2,4 quan tiền, quan thất phẩm 2,1 quan tiền, quan bát phẩm 1,85 quan tiền, quan cửu phẩm 1,5 quan tiền. Có thể thấy, bổng lộc hàng tháng bất phần tòng chính, bởi vì bổng lộc đến từ phúc lợi, thu nhập chủ yếu của quan viên đến từ chức điền và gạo lộc, về phương diện đó, chênh một cấp là khác nhau rất nhiều.
.Lý Trị cũng không rõ số tiền đó có hợp lí hay không, liền đưa cho các đại thần xem.
.Đám đại thần vừa xem xong, thầm chửi, con mẹ ngươi tính toán chi li quá đó, chẳng hơn chẳng kém chút nào, tính ra thì nhất phẩm còn bị ít đi một chút, cửu phẩm thì lại được nhiều thêm một chút, dù sao thì không khác biệt là bao, ngươi xem, bắt đầu từ quan tứ phẩm là không còn số chẵn nữa, có thể thấy việc tính toán nó cẩn thận thế nào. Bọn họ cũng chẳng có gì để nói, dù sao không ít đi là được, đều biểu thị không có ý kiến gì.
.Lý Trị gật đầu nói: - Vậy được rồi, thế thì căn cứ vào con số này mà phát.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Bê hạ, những vật dụng này vốn là do Công Bộ sản xuất, đến nay đành rằng đã không còn phát những thứ này nữa, vậy thì Công Bộ theo lí mà nói không cần nhiều người như vậy nữa, đồng thời, Hộ Bộ của thần cũng không cần quá nhiều người đi phát những thứ này, đúng lúc này thương nhân đang rất cần người, hơn nữa tiền lương cũng rất cao. Công Bộ và Hộ Bộ cần phải cắt bớt quân số, một là có thể giảm bớt chi tiêu cho triều đình, hai là có thể kích thích công thương phát triển, nhất cử lưỡng tiện.
.Công Bộ Thượng thư Diêm Lập Bản lập tức đứng ra nói: - Khởi bẩm Bệ hạ, lão thần cũng cho rằng Hàn Thị lang nói rất có lí. Những năm gần đây, Đại Đường ta chinh chiến không nhiều, bách tính giầu có, bốn bể thái bình. Công Bộ sớm đã không cần nhiều người như vậy, còn tiền lương của thợ bên ngoài lại ngày một tăng lên, lão thần cho rằng có thể để một số thợ ra ngoài tự lực cánh sinh. Bởi vì các thợ trong Công Bộ không phải nộp thuế, nếu như để bọn họ về tự do làm ăn, thì có thể tăng thêm thu nhập cho triều đình.
.Thợ trong quan doanh Đường triều, chỉ có một bộ phận nhỏ là dân thường phục dịch. Chế độ phủ binh cốt ở phục dịch, chỉ có bộ phận nhỏ là sĩ binh chức nghiệp. Tuy nhiên, hiện nay thị trường thợ phát triển, đám thợ này đa phần đều nộp tơ lụa để trốn dịch. Cũng có nghĩa là thợ chỉ cần nộp số tiền này cho triều đình, thì không phải phục dịch nữa. Nhưng đại đa số đều là tạp hộ, tức là tiện dân cấp thấp, cao hơn nô lệ chút ít, thường đều là tù binh hay tội phạm. Đường triều đánh trận nhiều năm, tù binh rất nhiều, vì thế quân doanh là một cơ quan rất lớn. Tiếc là, thứ mà bọn họ làm ra, đều cung cấp cho hoàng thất và quan nha sử dụng, chẳng đem lại chút lợi nhuận nào cho bách tính và quốc gia. Không ít quan viên đều vơ vét làm của riêng, dù sao thì không phải của mình, đồng thời không phải nộp thuế. Hiện giờ quan nha không còn cần những đồ tiêu dùng này nữa, đương nhiên có thể thả bọn họ về, còn thu thêm được lượng thuế đáng kể.
.Con người Diêm Lập Bản tâm địa rất tốt. Công Bộ không cần nhiều người như vậy, tự thấy giữ bọn họ lại sẽ làm lỡ việc người ta, thương nhân bên ngoài đều đang lôi kéo thợ của Hàn Nghệ, có thể thấy tư doanh đang ngày một phát triển, nếu như quân doanh cứ giữ người mà chẳng làm ăn được gì, thì thật là không công bằng..
.Lý Trị nghe vậy cũng thấy có lí. Trước kia sở dĩ trưng thu thợ về, chủ yếu là để ứng phó với chiến tranh. Hiện giờ chỉ còn có mình Thổ Phiên, không cần nhiều thợ như vậy. Dù sao thì bộ phận người này chỉ là đám phục vụ cho quan nha, chỉ cần ngươi đừng động vào đội phục vụ của hoàng thất là được, thế là gật đầu nói: - Được rồi, nhưng kẻ có tội không được hoàn lương.
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận