Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1264: Có thôi đi không

.Thần kỳ!
.Thứ này thật sự quá thần kỳ!
.Lý Trị quả thực chơi đến mê mẩn, căn bản không dừng lại được, một loại cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ có lúc này ùa vào trong lòng y.
.Đây chính là khoái cảm do cơ giới mang lại.
.Chợt nghe được một tiếng khực khực!
.Xích đứt rồi!
.Yên tĩnh!
.Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
.Lý Trị đột nhiên có cảm giác cực kỳ xấu hổ, dường như đang muốn hỏi người khác, tay nghiệp dư là ta làm hỏng máy cấy mạ rồi sao?
.Một viện sĩ cửu phẩm ấp úng nói: - Bệ hạ, đây --- đây mới chỉ là một bản mẫu mà thôi, vốn cũng chỉ là muốn thử xem có thể sử dụng như thế hay không.
.Lý Trị thở dài một hơi, buông tay ra, gật đầu nói: - Tốt tốt tốt! Thứ này thật đúng là tiện lợi nha!
.Lư Thừa Khanh cũng kích động vạn phần nói: - Lời của bệ hạ rất đúng, trước đây nông dân muốn cấy mạ đều phải khom người đi cắm, có máy cấy mạ này thì có thể nâng cao tốc độ lên không ít.
.Lý Trị liên tục gật đầu, kỳ thật y cũng không quá hiểu biết về việc cấy mạ, lúc này mới hỏi: - Ai nghĩ ra được cái này?
.- Là tổng thiết kế sư của chúng thần.
.- Đúng rồi! Tổng thiết kế sư của các khanh đâu rồi.
.Lúc này Lý Trị mới nhớ tới hôm nay đến đây chính là vì muốn gặp mặt Vân Hưu.
.Vài tên viện sĩ cửu phẩm liếc nhìn nhau mộ cái.
.- Chắc là đang ngủ!
.- Có lẽ đang ngủ!
.- Có thể còn đang ngủ!
.Vậy thì nhất định là đang ngủ rồi.
.Lý Trị cũng buồn bực, sao lần nào đến cũng đều đang ngủ nha, y cười nói: - Xem ra vị tổng thiết kế sư của các khanh rất mê ngủ a!
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Hồi bẩm bệ hạ, do Vân Hưu thường hay phải dùng não quá độ, vì vậy nên mới mê ngủ.
.- Hôm nay trẫm mặc kệ! Lý Trị sai người: - Đi gọi y tới đây.
.- Tiểu nhân tuân mệnh!
.Đám người Lý Trị cũng không vào phòng ngồi, mà đi lại trong viện một chút. Qua nửa ngày, chợt nghe được ngoài cửa sân có người nói: - Vân tổng, ngươi thất thần làm gì, mau đi vào a!
.Vân tổng?
.Hàn Nghệ nghe được đều phải giật mình, ngoại hiệu này là do ai đặt đấy, mẹ nó quá trâu bò rồi, ta cũng còn ngại gọi mình là Hàn tổng nữa đây này.
.Lý Trị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên viện sĩ cửu phẩm vừa đi gọi Vân Hưu đến đang hướng tới bên trái cửa mà nói, lại thấy non nửa gương mặt hơi hơi lộ ra, nhưng thấy Lý Trị đang nhìn đến, lại lập tức rụt về.
.Tình huống gì? Hoàng đế còn đang đứng đây chờ, vậy mà ngươi còn muốn chơi trốn tìm sao?
.Lý Trị nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, nói: - Vân Hưu, ngươi ra đây đi, ta ở đây, không ai sẽ làm hại ngươi cả.
.Lý Trị nghe vậy hiếu kỳ hỏi: - Sao vậy? Có người muốn làm hại y sao?
.Ngụ ý chính là ngươi nói cho trẫm biết, trẫm giết chết kẻ đó.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Ngược lại không có, chỉ là do Vân Hưu từ nhỏ nhát gan sợ phiền phức, không dám gặp người lạ.
.Vân Hưu nghe thấy Hàn Nghệ mở miệng, lúc này mới chậm chạm đi ra, y cúi đầu, cứng vai, bước nhỏ đến trước mặt Lý Trị, sau đó trực tiếp quỳ sấp xuống trước mặt Lý Trị, tư thế giống như nằm ngủ sấp mặt, y dùng tiếng nói cực kỳ yếu ớt hô: - Hoàng thượng tha mạng.
.Lý Trị nghe vậy không rõ cho lắm, cũng không nghe rõ là "hoàng thượng tha mạng" hay là "hoàng thượng vạn tuế", nhưng tư thế quái dị này, làm cho y phải dở khóc dở cười, vội nói: - Khanh đừng nằm sấp nữa, mau đứng lên đi.
.Vân Hưu đứng lên, đều hận không thể gập đầu xuống tận thắt lưng.
.Lý Trị vừa tức giận vừa buồn cười nói; - Khanh ngẩng đầu lên.
.Vân Hưu do dự trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên.
.Một gương mặt ngây ngô đến mức tận cùng, khiến cho đám người Lư Thừa Khánh cảm thấy không thể tin nổi.
.Lý Trị chỉ vào máy cấy mạ hỏi: - Cái này là khanh nghĩ ra được sao?
.- Là do bọn họ làm.
.Vân Hưu chỉ vào đám viện sĩ cửu phẩm này.
.Lý Trị sửng sốt, hỏi: - Trẫm hỏi khanh, có phải do khanh nghĩ ra không?
.Vân Hưu lộ vẻ mặt sợ hãi:
.- Là --- là do tiểu nhân nghĩ ra, nhưng nhưng là do bọn họ làm, không liên quan gì đến tiểu nhân, xin bệ hạ đừng trách tội tiểu nhân.
.Lý Trị buồn bực nói: - Sao trẫm lại phải trách tội khanh.
.Vân Hưu sợ hãi hỏi: - Không --- không phải đã hỏng rồi sao?
.Lý Trị sửng sốt, cười ha ha: - Bọn họ nói đây chẳng qua chỉ là đang thử nghiệm, nếu không hỏng, thì sao có thể nói là thử nghiệm được.
.Vân Hưu cẩn thận nói:
.- Bệ hạ không định trách tiểu nhân sao?
.- Trẫm chẳng những không định trách khanh, ngược lại còn đang tính khích lệ khanh một phen đấy. Lý Trị nói tiếp: - Nhưng trước đó trẫm muốn biết sao khanh lại nghĩ ra biện pháp này?
.Vân Hưu quay đầu nhìn phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng là hôm nay mới biết được.
.Vẻ mặt Vân Hưu như đưa đám nói: - Nhưng ta không biết nói.
.- !
.Xong rồi! Xong rồi! Hàn Nghệ đều sắp ngất mất rồi: - Ngươi không nói với ta, ta cũng không biết giúp ngươi nói thế nào a! Ngươi cứ nói đúng sự thật là được.
.Vân Hưu ồ một tiếng, lại nói với Lý Trị: - Tiểu nhân chính là bảo các bá bá ở nông viện cấy mạ cho tiểu nhân xem, sau đó thì tiểu nhân bèn nghĩ ra.
.- !
.Làm ra vẻ thế này thì đúng là không ai sánh kịp.
.Lý Trị sửng sốt nửa ngày rồi đột nhiên bật cười ha ha.
.Mẹ kiếp người này thật đúng là có thể dùng từ thiên tài để hình dung a.
.Nhưng Vân Hưu không hiểu tiếng cười kia đại biểu điều gì, nên lại nói: - Tiểu nhân chỉ nghĩ ra biện pháp thôi, còn đâu đều do Ngô bá bọn họ làm.
.Đám viện sĩ cửu phẩm này cũng không biết Vân Hưu đang nâng đợ bọn họ, hay đang trốn tránh trách nhiệm nữa.
.- Nghe nói xe đạp cũng là do khanh phát minh ra đúng không? Lý Trị tiếp tục hỏi.
.Vân Hưu gật đầu.
.- Tốt tốt tốt! Làm tốt lắm! Lý Trị cười nói: - Trẫm cũng cực kỳ thích xe đạp do khanh phát minh.
.Vân Hưu kinh ngạc hỏi: - Thật thế sao?
.- Đương nhiên là thật! Lý Trị thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, bèn hiếu kỳ hỏi: - Chẳng lẽ chính khanh không cho rằng như thế sao?
.Vân Hưu chớp chớp mắt, thần sắc có chút hoang mang, y gãi cằm, nói thầm; - Kỳ quái? Thứ này cũng sẽ có người thích a?
.Lý Trị ngược lại nghe được rõ ràng, bèn hỏi: - Vì sao lại không có người thích được?
.Vân Hưu vô thức đáp lại: - Bởi vì nó cần dùng chân đạp a.
.Lý Trị hỏi: - Chẳng lẽ không nên dùng chân đạp sao?
.Vân Hưu lại càng hoang mang nói tiếp: - Tiểu nhân nghĩ rằng nếu tự nó có thể tự đi thì tốt rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy trợntrắng mắt, xem ra bàn về ra vẻ tinh tướng, thì Vân Hưu mới là đệ nhất a!
.- Tự đi?
.Lý Trị ngạc nhiên hỏi: - Xe đạp sao lại tự đi được.
.Vân Hưu gãi đầu, sợ hãi nói: - Tiểu nhân còn --- còn chưa có nghĩ ra được biện pháp.
.Lư Thừa Khánh kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ ngươi vốn định làm ra một chiếc xe nhỏ có thể tự đi sao?
.Vân Hưu gật đầu.
.Lý Trị ngẩn cả người, cảm giác mình không có cách nào trao đổi cùng Vân Hưu cả, thật sự là rất quái dị, qua chốc lát, y mới cười nói; - Được được được! Nếu khanh có thể phát minh ra xe tự đi thì trẫm có thưởng lớn.
.Đáng tiếc Vân Hưu hoàn toàn không có khái niệm gì về ban thưởng cả, chẳng qua cuối cùng y cũng lộ ra nụ cười ngây ngô mang tính dấu hiệu của y.
.Tuy rằng chiếc máy cấy mạ vô cùng đơn sơ này rất không chịu được khảo nghiệm, nhưng lại kích phát rất nhiều hứng thú của Lý Trị dành cho Hiền giả lục viện, bảo Hàn Nghệ mang y đi thăm quan các nơi.
.Mà Hiền giả lục viện tuy rằng nhân tài điêu linh, toàn là mấy nông phu, thợ thủ công ở trong này làm việc, nhưng kết cấu, chế độ, thiết bị cũng đã gần như hoàn thiện, khác hoàn toàn với công sở và xưởng làm việc bình thường, trong phòng đều là các đài thực nghiệm, một đám thợ thủ công đứng trước đài tác nghiệp, trên đường treo đầy ván gỗ, một đám tiểu lại chuyên ký lục căn cứ vào lời của thợ thủ công cùng nông phu trực tiếp ghi lại trên tấm ván gỗ.
.Mà bên ngoài đều là đủ loại ruộng thí nghiệm, một đám nông phu ngồi xổm bên cạnh ruộng, cẩn thận trao đổi, dường như mỗi người đều cực kỳ mê mẩn, giống như các viện sĩ cửu phẩm trong Viện Công học, không ai chú ý tới bọn họ đã đến.
.Đám người Lý Trị trông thấy, đều tấm tắc kêu kỳ lạ, dường như đi vào một thế giới mới vậy.
.Lại nghe viện sĩ cửu phẩm giới thiệu hạng mục nghiên cứu mới của bọn họ, lại khiến Lý Trị kinh ngạc không thôi, điều này cũng đều có thể nghiên cứu ư?
.Qua một vòng đi lại, Lý Trị vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
.- Chư vị ái khanh, nếu các thực nghiệm này đều thành công, vậy thì chắc chắn Đại Đường ta sẽ là nơi tiến bộ nhất a!
.Lý Trị trở lại tổng viện nhỏ hẹp, uống một ngụm trà, hưng phấn không thôi nói với chúng thần tử. Hiện giờ bọn họ mới biết được hóa ra tổng viện là viện tử nhỏ nhất trong sáu viện, mà trong đó Viện Công học và Viện Nông học là lớn nhất.
.Lư Thừa Khánh vội vàng phụ họa: - Bệ hạ nói rất đúng, tuy vậy thần càng thêm tò mò, Hàn thị lang đã dùng biện pháp gì, khiến đám viện sĩ cửu phẩm này như bị mê muội, chúng ta nhiều người như vậy đi qua bọn họ, mà bọn họ lại chưa từng phát giác.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là lạc thú trong nghiên cứu, giống như chơi trò chơi vậy, đều muốn chơi ra kết quả, một khi trầm mê vào, vậy phải nói là chưa thấy Hoàng Hà không sợ chết a.
.- Hay cho câu chưa thấy Hoàng Hà không sợ chết a.
.Lý Trị vui vẻ nói: - Có thể thấy được lúc trước trẫm nghe theo đề nghị của Hàn Nghệ, thành lập Hiền giả lục viện, chính là cử chỉ sáng suốt a! Đây chính là di sản chính trị thuộc về y, rồi y lại hưng phấn nói tiếp: - Hàn Nghệ, khanh xem xem Hiền giả lục viện còn cần gì, trực tiếp cho Hộ Bộ phê chuẩn.
.Hàn Nghệ nói: - Thật đúng là có hai thứ đang cần cấp bách.
.- Nói!
.- Thứ nhất đó là địa bàn. Hàn Nghệ nói: - Tuy rằng Hiền giả lục viện đã đủ lớn rồi, nhưng theo việc gia tăng hạng mục nghiên cứu càng ngày càng nhiều, thì chỗ này đã không đủ dùng, bởi vậy có khả năng còn cần thành lập thêm một đến hai phân viện.
.Lý Trị gật đầu nói: - Đây không phải vấn đề gì lớn, khanh đi đến Hộ Bộ nhìn xem, xem chỗ nào còn có đất đai còn để đấy không dùng.
.Hàn Nghệ nói: - Hền giả lục viện không cần xây dựng trong thành, dù sao đất đai trong thành cực kỳ quý giá, nên có thể xây dựng ở ngoại ô.
.Lý Trị nói: - Việc này đã chuẩn tấu rồi, khanh bảo Hộ Bộ phê chuẩn đất là được.
.- Đa tạ bệ hạ.
.- Còn có một việc là gì?
.- Là nhân tài!
.Hàn Nghệ nói:
.- Đám viện sĩ cửu phẩm này mặc dù có đầy đủ kinh nghiệm, nhưng trình độ văn hóa vẫn là không đủ cao, bởi vậy Hiền giả lục viện bức thiết cần có người thiên phú cực cao ở các môn Hiền giả lục học, như vậy để cho kinh nghiệm kết hợp với thiên phú mới là hoàn mỹ.
.Lý Trị như có điều ám chỉ cười nói: - Mục đích này không phải khanh đã gần đạt được rồi sao.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Nhưng thần còn có một thỉnh cầu, đó chính là những người tham gia thi nông học và y học, chỉ cần đạt tiêu chuẩn thì sẽ thuê lại toàn bộ, bởi vì hai khoa này thật sự có quá ít người tham gia, mà chúng thần lại cần nhân thủ gấp.
.Hứa Kính Tông lập tức đứng ra nói:
.- Bệ hạ, viện sĩ cửu phẩm là quan viên chính phẩm, nếu dễ dàng trúng tuyển như vậy, có thể sẽ tạo thành hiện tượng quan lại dư thừa.
.Lý Trị hơi hơi trầm ngâm: - Hứa ái khanh nói như vậy, tuy rằng không phải không có lý, nhưng trong triều đình cũng khuyết thiếu những người giỏi việc này, nên đặc biệt trúng tuyển cũng không sao, dù sao lần thi này cũng không có mấy người cả.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Hàn Nghệ lập tức hô to một tiếng, đảo con ngươi, nói: - Mặt khác, thần đại diện Hộ Bộ, còn có một thỉnh cầu.
.Lý Trị hỏi:
.- Hộ Bộ? Thỉnh cầu gì?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, sau khi thần đi đến Hộ Bộ, thừa hành chính sách thống kê để biết chính xác, mỗi đồng tiền đều phải tiêu đúng cách, điều này cần một số lượng số liệu khổng lồ ủng hộ, bởi vậy Hộ Bộ cần rất nhiều nhân tài giỏi thống kê, mà trong triều cũng thiếu nhân tài ở phương diện này, bởi vậy thần hy vọng có thể cho Hộ Bộ cùng Hiền giả lục viện hợp tác, để Hiền giả lục viện chuyên môn bồi dưỡng nhân tài ở phương diện này, sau đó thông qua khảo hạch tiến vào Hộ Bộ.
.Các đại thần liên can nghe được trợn tròn hai mắt, trong lòng cùng nghĩ tiểu tử này còn có chiêu sau, rút cục thì có thôi đi được không
Bạn cần đăng nhập để bình luận