Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 858.1: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

.Nguyên Ưng trừng mắt, vừa nghĩ tới Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y, bèn thấy hao tổn tinh thần thay Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy có sống thì cũng là sống không bằng chết, ngoài miệng lại nói: - Ngươi thật là có phúc không biết hưởng, tiểu Vô Y và muội muội của ta đều là nữ tử tốt trong vạn người mới chọn được một. Ngươi hiện giờ có được cả hai, đến Hoàng đế cũng không có vận tốt như ngươi, ngươi lấy tư cách gì mà ở trong này oán giận. Bỏ đi, bỏ đi, ai bảo Nguyên Ưng ta là người hay giúp đỡ người khác, hời cho tiểu tử ngươi rồi. Chưa đủ, ta phải cảnh cáo ngươi, ta là chủ hôn của ngươi và muội muội, nếu ngươi dám có lỗi với tiểu muội của ta, lần sau ta đi ra, trong thùng gỗ này nhất định là màu đỏ đấy. Hôm nay như vậy là đủ rồi, ta còn chút việc, liền đi trước, ngươi từ từ tắm rửa đi.
.Nói xong cũng phe phẩy phao câu đi ra ngoài.
.- Fuck? Ngươi không phải chứ, làm người không thể vô sỉ như thế.
.Rầm!
.Một tiếng đóng cửa mạnh mẽ đáp lại sự oán giận của Hàn Nghệ.
.- Tên khốn kiếp này cuối cùng đã đi rồi.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng, Tiêu gia này thật sự là tà môn mà, ngâm tắm lần nào là lần đó có vấn đề. Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi vào, Hàn Nghệ khẽ run rẩy, nơi này không nên ở lâu,
.Nguyên Ưng cũng không phải là chim non, phải biết rằng ông ta cũng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, bởi vậy ông ta biết rõ lợi hại trong quan hệ đó. Ông ta vốn cho rằng thê tử của Hàn Nghệ chỉ là một nông phụ, nếu là như thế, thì liền an bài xong, nhưng mà, điều khiến ông ta không ngờ chính là, thê tử của Hàn Nghệ chính là Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y? Nguyên Mẫu Đơn?
.Trời ạ, một thuộc hỏa, một thuộc thủy, các phương diện đều hoàn toàn là tương phản với nhau, trừ xinh đẹp giống nhau, thì không có chút tương tự nào cả, có nói là thủy hỏa bất dung, thì cũng tuyệt không khoa trương.
.Trước kia toàn bộ nhờ có Thôi đại tỷ ở giữa dàn hòa, hiện tại Thôi đại tỷ đã mất, hai cô nàng lập tức sẽ càng đấu đến ngươi chết ta sống.
.Nguyên Ưng đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức lẫn lộn vào trong đó.
.Ông ta đi không lâu sau, Hàn Nghệ liền lập tức chạy ra khỏi cái phòng tắm khủng bố kia, ôm lấy thân thể nóng bỏng như lửa của Tiêu Vô Y, cùng bàn đại kế sống chết.
.Kỳ thật hai vợ chồng bọn họ khát vọng đã lâu đối với cuộc sống vợ chồng rồi, hiện giờ thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, tất nhiên phải thật quý trọng, một phen ân ái triền miên là không thể tránh được.
.Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao.
.- Này thế này chắc là được rồi chứ?
.Tiêu Vô Y vẻ mặt không yên bất an nhìn Hàn Nghệ, thanh âm cũng có chút run rẩy.
.Hàn Nghệ cúi đầu đánh giá chính mình, ngẩng đầu lên, nói: - Nàng nói xem?
.Tiêu Vô Y buồn bực dùng hai tay che mặt, nói: - Lại có chỗ nào mặc chưa đúng?
.Hàn Nghệ cười ha hả: - Ta nghĩ lần này hẳn là sẽ không có vấn đề nào cả đâu!
.- Ồ ! Chàng cố ý trêu đùa ta đây mà, ta hảo tâm giúp chàng mặc quần áo, chàng lại cứ trêu đùa ta, chàng cái tên lường gạt này.
.- Xuỵt!
.- Làm chi?
.- Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác biết ta là kẻ lừa đảo, bằng không về sau ta làm sao lừa được nữa a!
.Tiêu Vô Y nghe vậy thì cười khúc khích, mấp máy môi, rất phối hợp gật đầu, lập tức lại thở dài một hơi, ngồi ở trên giường, lau mồ hôi nói: - Sau này đừng bảo ta hầu hạ chàng mặc quần áo, chải đầu nữa, việc này ta thực không làm được.
.Bởi vì trải qua cuộc sống vợ chồng, Tiêu Vô Y cảm thấy bản thân phải hướng tới hình tượng hiền thê, ít nhất ở mặt ngoài phải có phong phạm của hiền thê, không thể để cho người khác nhìn ra sơ hở, nhưng chỉ có việc vô cùng đơn giản là giúp Hàn Nghệ rửa mặt mặc quần áo, đều khiến cho nàng biến thành luống cuống tay chân, khiến cho Hàn Nghệ cũng có chút không đành lòng, có những khi phải tự mình mặc, nhưng Tiêu Vô Y lại là người có tính cách vô cùng mạnh mẽ, chết sống không cho, hành hạ nửa ngày rốt cục thì thu phục. May mà Hàn Nghệ ăn mặc vẫn còn tương đối đơn giản, nếu đổi thành cái loại hoa phục gọn gàng sạch đẹp như Độc Cô Vô Nguyệt kia ấy mà, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất một canh giờ.
.Hàn Nghệ tức giận buồn cười nói: - Nàng còn không biết xấu hổ mà nói, đều đã qua ba nén hương rồi, cho dù nàng nguyện ý, thì ta cũng sẽ không nguyện ý, ta đứng ở chỗ này cũng mệt chết đi được, ta đoán mẹ vợ trước kia vốn không hề dạy cho nàng những việc này?
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, gãi cái cổ đã hiện lên màu hồng phấn, nói: - Kể ra thì mẹ ta cũng muốn dạy, nhưng ta không học.
.Biết ngay là như vậy mà! Hàn Nghệ cười lắc đầu.
.Tiêu Vô Y chu cái miệng nhỏ nhắn nói: - Ta cũng không cho phép chàng tìm Mẫu Đơn tỷ và Phi Tuyết để làm, chàng phải biết thế nào là đủ đấy.
.Hóa ra là nàng tính toán điểm này, chính là muốn ta tìm hai nha hoàn hầu hạ ta làm hả! Hàn Nghệ đã có chút tức giận, cúi người xuống, giữ lấy khuôn mặt Tiêu Vô Y, hung hăng ở trên môi nàng hôn một cái, nói: - Nàng thật là quá đáng yêu. Đi thôi, cha vợ vẫn chờ ta ăn điểm tâm.
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng lườm hắn một cái, đứng dậy, cùng với Hàn Nghệ tay nắm tay, đi ra cửa
.- Các con dậy rồi à.
.Từ sau khi Hàn Nghệ đến ở Tiêu phủ, trên cơ bản Tiêu Nhuệ đều chờ đợi bọn họ cùng ăn điểm tâm.
.- Cha vợ, chao buôi sang!
.- Phụ thân!
.- Chao buôi sang!
.Tiêu Nhuệ cười gật gật đầu, phân phó tôi tớ đi bưng bữa sáng tới, bỗng nhiên nhìn Tiêu Vô Y nói: - Vô Y, sao trông con giống như mệt mỏi lắm ấy.
.Hàn Nghệ gãi mi tâm trộm cười rộ lên.
.Tiêu Vô Y đầy mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng.
.Tiêu Nhuệ sửng sốt một chút, lập tức ha hả cười hai tiếng, liếc nhìn Hàn Nghệ, cảnh cáo:
.- Hàn Nghệ a, tuy rằng con tuổi trẻ, nhưng cũng phải biết tiết chế, chú ý thân thể.
.Tiết chế? Chú ý thân thể?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, lập tức hiểu được, lúc này cười ra tiếng, rồi ha hả nói: - Tiểu tế cũng là muốn cha vợ sớm ngày có cháu trai để bế.
.Tiêu Nhuệ trừng mắt nhìn, trong lòng hối hận muốn chết, dù sao tuổi của Tiêu Vô Y ở cổ đại không được coi là nhỏ nữa, nên nắm chặt thời cơ, trêu ghẹo thêm chút nữa thì sẽ đến trưa mất, bèn ho nhẹ vài tiếng, nói: - Con hãy coi như ta chưa nói gì cả.
.Ha ha! Người cha vợ này thật là quá đáng yêu. Hàn Nghệ vui vẻ, nhỏ giọng nói với Tiêu Vô Y: - Lần tới chúng ta ngủ dậy lúc cơm trưa, hẳn cha vợ cũng sẽ không nói nhiều nửa câu đâu.
.Hậu tri hậu giác mặt Tiêu Vô Y đã sớm đỏ như máu, không khỏi lườm Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ mơ hồ không rõ nói:
.- Ta chỉ đang nói là nàng ngay cả một bộ quần áo cũng mặc không xong.
.- Không được!
.Tiêu Vô Y bật thốt lên, trong lòng cân nhắc một phen, vẫn cảm thấy mặt mũi là đại sự.
.Rất nhanh bữa sáng đã được bưng lên rồi, đại gia tộc khi ăn cơm vẫn khá chú ý, là chia ra ăn, Tiêu Nhuệ ngồi ở chính giữa, Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y theo thứ tự ngồi ở bên trái. Tiêu Nhuệ vừa ăn vừa nói: - Ồ, Hàn Nghệ, về việc khi nào mở tiệc chiêu đãi khách và các tân bằng hảo hữu, ta và mấy bá bá của con sau khi thương lượng, bởi vì mấy ca ca của Vô Y đều làm quan ở xa, qua lại một chuyến cũng không dễ dàng, hơn nữa giờ đã gần đến cuối năm rồi, ta đang tính hãy chờ đến sang năm rồi làm luôn một thể.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hết thảy toàn bộ để cha vợ làm chủ.
.Tiêu Nhuệ cười gật đầu nói: - Đợi chọn được ngày lành, ta sẽ nói cho con biết, con xem một chút xem con muốn mời những người nào.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận