Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 337.1: Hiệu ứng Danh nhân

.Kiếm tiền rồi.
.Nhưng đây là chuyện trong dự tính của Hàn Nghệ, hắn ở hậu thế trong cái loại xã hội khắp nơi đều hổ lang kia, đều có thể phát đại tài, không có đạo lý lại ở Đường triều xin cơm.
.Từ trước đến nay Hàn Nghệ tiêu tiền như nước, không khỏi lại rộng rãi thưởng cho những thợ thủ công mấy ngày này cần lao công tác một số tiền thưởng nặng trịch.
.Kỳ thật đãi ngộ của Phượng Phi Lâu đã là vô cùng tốt rồi, thậm chí có thể nói là tốt nhất, đây cũng là vì sao những thợ thủ công này đều bán mạng làm việc, nếu không có sự liều mạng của bọn họ, ngõ Bắc không có khả năng cải tạo xong nhanh như vậy, nhưng cho dù không cho số tiền thưởng này, bọn họ cũng không sao cả, bởi vì đã nhiều, còn có thưởng cuối năm nữa.
.Đương nhiên, thưởng, vậy càng thêm tốt rồi, những thợ thủ công này đối với Hàn Nghệ hiện giờ đã là khăng khăng một mực nguyện trung thành rồi.
.Trải qua hai ngày thao tác, ngõ Bắc ở Trường An lại thanh danh đại chấn.
.So sánh với dĩ vãng, mọi người nhắc tới ngõ Bắc, trọng điểm đều là đặt ở kịch nói của Phượng Phi Lâu, nhưng ngày hôm nay, tiêu điểm mọi người đàm luận hơn phân nửa đều là ngõ Bắc.
.Ngõ Bắc một khối biển hiệu này, cuối cùng cũng thuận lợi bước ra bước đầu tiên.
.Buổi sáng một ngày kia.
.Tiền còn chưa tới, ngược lại người đã tới trước, những người này đều là nhân viên cửa hàng sẽ phải nhập trú ngõ Bắc, bởi vì trên điều khoản đã viết rõ rằng phàm là nhân viên cửa hàng đến ngõ Bắc công tác, thì nhất định phải tham gia huấn luyện, vì ngăn chặn có người đục nước béo cò, Hàn Nghệ còn định sẽ đưa ra giấy phép nhân viên cửa hàng của ngõ Bắc, chỉ có người hoàn thành huấn luyện, mới nhận được giấy phép.
.Bởi vì thời gian cấp bách, tiền này cũng không ít, mọi người cũng đều cần chuẩn bị một chút, dù sao đầu năm nay cũng không có chi phiếu, vận chuyển nhiều tiền như vậy, là vô cùng phiền toái. Con người thì tiện hơn, cho nên những thương nhân kia liền chọn lựa vài tên thông minh cơ linh một chút mang theo phí huấn luyện tới đây nhận giáo dục.
.Hàn Nghệ đương nhiên không sẽ đích thân đi giảng dạy, như thế sẽ mệt lắm nha, hắn để công nhân cũ của Phượng Phi Lâu trước kia đi dạy bọn họ.
.Mà Hàn Nghệ thì lại cùng đám người Lưu Nga đi vào ngõ Bắc, tuần tra lần cuối cùng, bởi vì lập tức hàng hóa đã được chuyển tới rồi, hàng hóa vừa đến, tức khắc chính là cung ứng hàng hóa, hắn nhất định phải cam đoan hết thảy đều có thể thuận lợi tiến hành.
.Ngoại trừ Lưu Nga ra, còn có một vài người, nam nữ đều có, những người này thật tiền đồ vô lượng nha, Hàn Nghệ gọi bọn họ đi theo, không phải là để bọn họ cho ý kiến, mà là để bọn họ học tập đấy, tương lai bọn họ có thể sẽ là nhóm người quản lý đầu tiên của ngõ Bắc.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ mới vừa từ một cửa hàng mặt tiền đi ra, chợt nghe thấy một tiếng cười sang sảng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái đang đi về phía bên này.
.- Hàn tiểu ca. Thật sự chúc mừng, chúc mừng a!
.Trịnh Thiện Hành vừa tới gần, liền liên tiếp chắp tay.
.- Đâu có đâu có.
.Hàn Nghệ hướng về phía hai người chăp chăp tay. Sau đó lại ra hiệu cho Lưu Nga tiếp tục dẫn người đi tuần tra.
.Đợi đám người Lưu Nga đi rồi, Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Hàn tiểu ca, kế hoạch này của ngươi thật đúng là lợi hại, mãi cho đến một tháng trước, ta cũng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.
.Lúc nói chuyện, thì khuôn mặt đầy vẻ hâm mộ, y buôn bán cũng được vài năm, nhưng Hàn Nghệ đến Trường An vẫn chưa tới một năm, cứ như vậy một hồi, so với y mấy năm này thì kiếm nhiều hơn rất nhiều, người so với người thật đúng là giận điên người nha, tuy nhiên Trịnh Thiện Hành lòng dạ rộng lớn, quả thật không ghen tị, trong lòng của y cũng vô cùng tin phục, một câu chúc mừng này cũng là chân tâm thật ý...
.Người này đến cùng có phải là con cháu sĩ tộc hay không nha, nói đến tiền, so với ta còn trực tiếp hơn một chút. Hàn Nghệ cũng có chút xấu hổ mà. Khiêm tốn nói: - Ta hiện tại nuôi nhiều người như vậy, chút ít tiền này, thật sự là như muối bỏ biển nha, ta còn trông cậy dựa vào Trịnh công tử phát tài a!
.Trịnh Thiện Hành tức giận nói: - Lời này ngươi nói mà không sợ cắn đầu lưỡi à. Là ta dựa vào ngươi phát tài mới đúng. Nhớ ngày đó, mấy người các ngươi từ Dương Châu đi tới Trường An, nhưng mới qua bao lâu, thanh danh của Hàn Nghệ ngươi, Trường An này có ai không biết, có ai không hiểu. Cái này từ khi ta sinh ra tới nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
.Hàn Nghệ tự giễu nói: - Nói ra lợi hại như vậy, thiếu chút nữa ta cũng sẽ tin đấy, nhưng nghĩ mà xem, ta chẳng qua vẫn là một thương nhân ti tiện.
.Trịnh Thiện Hành hừ nói: - Thật sự là chưa từng gặp qua người như ngươi vậy, kiếm tiền cũng không vui, nếu như ngươi không cần, vậy tất cả đều cho ta thì tốt rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Được!
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta tới Trịnh gia các ngươi làm thế tôn.
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người, cười ha hả nói:
.- Ta ngược lại mới không để ý.
.Lư Sư Quái đột nhiên ha hả nói: - Hàn tiểu ca, thế tôn Trịnh gia cũng không tốt như trong tưởng tượng của ngươi đâu, mỗi ngày đều chỉ có thể ăn cơm rau dưa, còn không bằng dân chúng tầm thường, còn không bằng tới Nguyên gia đi.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Lư công tử nói có lý, đáng tiếc là Nguyên gia mới sẽ không cần ta.
.Ba người lại cười to một phen.
.Lư Sư Quái đột nhiên nói: - Đúng rồi, Hàn tiểu ca, còn nhớ ngày đó ta đã từng nói với ngươi, ta muốn đến chỗ này của ngươi mở một hiệu thuốc bắc.
.Hàn Nghệ lập tức gật đầu nói: - Ta vẫn nhớ kỹ mà, hiệu thuốc bắc ta cũng đã chuẩn bị xong giúp ngươi rồi.
.Lư Sư Quái khoát tay một cái nói: - Không, ta hôm nay đến chính là muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi, tiệm thuốc này ta từ bỏ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Còn có thể vì sao, Lư huynh ta mở tiệm thuốc này nhưng không phải là vì kiếm tiền, ngươi nơi này tiền thuê đắt như vậy, ở trong này mở tiệm thuốc cũng không có lời.
.Lư Sư Quái cười gật gật đầu, thật cũng không có giấu diếm chính mình xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chê đắt thì chê đắt, cái này có cái gì mà xin lỗi.
.- Ta còn tưởng là nguyên nhân gì. Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, vô cùng hào phóng nói: - Tiệm thuốc này ngay từ đầu ta đã không tính toán thu tiền của ngươi.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Chuyên nay la thât?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cực kỳ chính xác.
.Lư Sư Quái nghi ngờ nói:
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư công tử, ta liền nói thật với ngươi, nói cho ngươi hay, hiện giờ ngõ Bắc ta vừa mới khởi bước, danh tiếng của ngươi đối với ngõ Bắc ta mà nói, có trợ giúp lớn lao, hơn nữa mỗi người đều sẽ phải sinh bệnh, hiệu thuốc bắc và lang trung là mỗi thứ mà một thị trường nhất định phải có. Mặc dù ngươi không đến, hiệu thuốc bắc này ta cũng sẽ mở thôi, hơn nữa Lư công tử y thuật của ngươi tinh xảo, ngay cả Hoàng thượng đều biết, đừng nói là miên trả tiền, cho dù là đưa thêm tiền cho ngươi, ta cũng nguyện ý a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận