Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 667: Bức ra chế độ làm thuê

.- Vậy ư!
.Hàn Nghệ cau mày, khuôn mặt đầy vể u sầu.
.Tiền Đại Phương lo lắng nói: - Chẳng lẽ Hàn tiểu ca ngươi cũng chẳng có cách nào ư?
.Hàn Nghệ thở dài: - Biện pháp chỉ có hai cách, một là, chúng ta hòa giải với Nguyên gia và hai chợ, ngưng việc tranh đấu. Thứ hai, các ngươi mau chóng ký kết một bản khế ước giống như của Phượng Phi Lâu với những thợ thủ công mà các ngươi cảm thấy có thể sử dụng, phòng tránh tình hình lại mở rộng thêm một bước.
.Trà Ngũ nghe xong con ngươi khẽ lay động, y dường như đã hiểu vì sao Hàn Nghệ sai y đi cướp người của đám người Tiền Đại Phương, trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Nghệ ca thật đúng là mưu tính sâu xa!
.Cổ Phú Quý lập tức nói: - Chuyện này không thể giải hòa, hiện giờ chúng ta mới vừa bắt đầu phản công, tình thế rất tốt đẹp, sao lại có thể dễ dàng giải hòa được, hơn nữa chúng ta chủ động yêu cầu giải hòa, thì bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chịu thua, như vậy đâu có được.
.Hàn Nghệ nói: - Nói thật lòng, ta cũng không muốn giải hòa với bọn họ, ta nhất định phải khiến bọn họ trả giá, bằng không, đợi chúng vượt qua được chuyện này, sớm muộn rồi cũng sẽ ngóc đầu trở lại đối phó với chúng ta, vì thế ta mới vội vàng ra tay như vậy, quyết không thể để cho chúng có cơ hội nghỉ ngơi.
.Tiền Đại Phương vừa nghĩ tới hợp đồng thuê mướn của Phượng Phi Lâu, liền cảm thấy như tảng thịt mỡ trên người mình đau nhói, đây có phải hợp đồng làm thuê gì đâu chứ, đúng chính là hợp đồng bán thịt, ta làm buôn bán dễ dàng lắm ư, ông ta do dự nói: - Hàn tiểu ca, chẳng lẽ không còn biện pháp thứ ba ư?
.Tên keo kiệt nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ngoại trừ hòa giải, bằng không, kể cả ta có ngừng việc đi cướp người, bọn họ cũng sẽ tưởng rằng chúng ta sợ rồi, ngược lại chỉ làm tình hình trầm trọng thêm.
.Cổ Phú Quý kích động nói: - Lão Tiền à, giờ đã là lúc nào rồi, ngươi còn ki bo mấy đồng tiền làm gì, nếu như đánh sập được chợ lớn Nguyên gia và hai chợ, chúng ta có chi thêm nhiều hơn nữa thì cũng lấy lại được, nhưng nếu chúng ta thua, thì e là sẽ phải xuống đường xin ăn đấy.
.Ngày trước khi đám con cháu quý tộc vứt không thẻ khách quý, tiệm trang sức của ông ta nằm trong khu vực chịu tổn hại vô cùng nặng nề, nghĩa là ông ta chịu sỉ nhục nhiều nhất, ông ta vẫn luôn không thể nuốt trôi cơn giận này, ngươi muốn sỉ nhục thì đi sỉ nhục Hàn Nghệ, sỉ nhục ta để làm cái gì, vì thế ông ta kiên quyết chiến đấu đến cùng, tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.
.Tiền Đại Phương nói: - Nhưng ngươi biết đấy bên hai chợ trả công thực không ít, nếu muốn ký kết, một tháng phải thêm biết bao nhiêu tiền đây!
.Trà Ngũ đã lĩnh ngộ được tất cả, đột nhiên lên tiếng:
.- Ta nghe nói phía hai chợ vì để đề phòng thợ thủ công bị Phượng Phi Lâu chúng ta cướp mất, đều đã ký hợp đồng làm thuê với thợ thủ công cả rồi, thế nhưng giá cả thì không cao bằng chúng ta, rất hợp lý.
.Tên này cũng coi như có tiến bộ.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Bọn họ lợi dụng lý do những thợ thủ công đó chưa quen thuộc với chúng ta, các ngươi cũng vậy, hiện giờ hai chợ ra giá cao như thế, nhưng vấn đề là bọn họ có thể duy trì được bao lâu? Đây là một số nhân tố không xác định. Vì thế thợ thủ công của các ngươi chắc chắn cũng sẽ cảm thấy do dự, chẳng may có chạy qua đó rồi, đợi khi sự việc đã lắng xuống, bọn họ liền trở mặt lật lọng, vậy thì những người thợ đó với bên nào cũng không xong. Vì thế các ngươi chỉ cần để bọn họ biết rằng, đây chẳng qua chỉ là một trận đấu, là vi phạm tiêu chuẩn thương nghiệp, ta nghĩ bọn sẽ chấp nhận hợp đồng thuê mướn của các ngươi.
.Mấy người này trong lòng cùng nghĩ, nếu giá cả không cao lắm, thì cũng có thể chấp nhận được.
.Nói đi thì cũng phải nói lại, không chấp nhận cũng không được, người cũng sẽ bị hai chợ cướp đi, càng đòi mạng hơn là, hiện giờ hai bên vốn đều đang tiến hành cạnh tranh toàn diện, bất cứ người nào bị cướp đi, đều sẽ làm tổn hại đến sĩ khí, bất kể là riêng một người, hay là đại cục, chuyện hợp đồng làm thuê này nhất định phải xuất hiện.
.Bành Vạn Kim nói: - Hàn tiểu ca, chúng ta không hiểu rõ hợp đồng thuê mướn này lắm, ngươi có thể giúp chúng ta không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đương nhiên có thể, ta sẽ cung cấp cho các ngươi mấy văn bản mẫu, tranh thủ giúp lợi ích của các ngươi đạt được thay đổi lớn, tuyệt đối sẽ không để các ngươi lỗ vốn. Đương nhiên, cụ thể vẫn phải xem các ngươi. Nói rồi hắn cười ha ha nói: - Hiện giờ chúng ta ngày ngày đều thu được lãi lời, mà hai chợ lại đang lỗ vốn, bọn họ có thể trả, chẳng lẽ chúng ta không trả nổi ư.
.- Đúng vậy, đúng vậy. Vậy thì đa tạ rồi.
.- Không có gì, không có gì, đây đều là những điều ta nên làm.
.Hàn Nghệ nói rồi bỗng lộ ra vẻ mặt hung tợn, nói: - Bọn họ cướp người của ta thì thôi, thậm chí đến cả các ngươi cũng không bỏ qua, ban đầu ta không để các ngươi tham gia vào, chính là hi vọng các ngươi có thể yên tâm buôn bán, ở phía sau ủng hộ ta là được rồi, bọn họ đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, chuyện này ta tuyệt đối không nhẫn nhịn, ta phải nâng cấp chiến đấu.
.Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần là người của bọn họ, kẻ hầu cũng được, thợ thủ công cũng tốt, thậm chí kể cả tá điền trong tay chúng, chỉ cần hợp pháp, ta đều phải cướp lấy.
.Mọi người cả kinh vô cùng.
.Tiền Đại Phương sợ hãi nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi --- ngươi lấy bao nhiêu người như vậy làm gì?
.Hàn Nghệ cười nhạt nói: - Điều này thật ra cũng là một sự bảo hộ đối với chính chúng ta, chúng ta đem trận chiến này nâng cấp đến mức có thể đủ để làm bọn họ run sợ, như vậy mới có thể khiến chúng khuất phục. Tuy rằng thế lực chỉnh thể của bọn họ mạnh hơn chúng ta, nhưng xem xét kỹ càng, thế lực của mỗi người trong số họ đều không bằng ta, ta hiện nay có đủ vốn liếng để thu hút thêm nhiều nhân lực. Hơn nữa chúng còn lâu mới đoàn kết bằng chúng ta, chỉ cần không ngừng tạo áp lực lên bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ tan rã, chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
.Cố Phú Quý gật đầu nói: - Nói phải đấy.
.Tiền Đại Phương nói: - Nhưng nói như vậy, bọn họ cũng sẽ cướp người từ ngõ Bắc giống như chúng ta làm vậy.
.Hàn Nghệ hơi chần chừ, nói: - Cho nên ta hi vọng các ngươi có thể ký một bản hợp đồng làm thuê với tất cả thợ làm công ngắn hạn, tuy nhiên các ngươi yên tâm, số tiền này vượt xa số thợ thủ công. Chỉ cần có thể đánh bại hai chợ, chúng ta sẽ có thể thu được thêm nhiều lợi nhuận, điều này tuyệt đối đáng giá. Về mặt cướp người, một mình ta ra mặt là được rồi, các ngươi chỉ cần bảo vệ người của mình là được.
.Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, Hàn Nghệ đã hao tổn bao công sức đi đối phó với hai chợ như vậy, thì chúng ta còn có lý do gì để keo kiệt đây.
.Kỳ thực hiện giờ bọn họ cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ có chiến đấu đến cùng, đều biểu hiện sự ủng hộ với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhanh chóng sai Tang Mộc phác thảo mấy mẫu hợp đồng làm thuê cụ thể giao cho bọn Tiền Đại Phương.
.Mà điểm đặc sắc chủ yếu của bản hợp đồng thuê mướn này, chính là viết rõ quyền lợi của đôi bên, bên thuê đương nhiên chẳng cần nói nhiều, cứ trích dẫn lại là được, vì khế ước đương thời đều hoàn toàn nghiêng về phía người chủ.
.Mà phía người bị thuê, trong đó hạng mục thù lao là một điều lệ vô cùng nổi trội.
.Bởi vì lương bổng đương thời là phân phát quần áo, lương thực và một số đồ dùng hàng ngày, bao gồm cả triều đình cũng vậy, đến cả củi gỗ than đá cũng đều đem ra làm bổng lộc mà phát, cho nên mỗi dịp cuối năm, đều có thể trông thấy không ít quan viên mang quần áo, than đá, củi gạo dầu muối về nhà. Về cơ bản quan viên có thể cả đời không đi chợ, bởi vì những nhu yếu phẩm cần thiết đều được phát rồi. Còn có thời hạn, thợ thủ công cao cấp đặt ra là ba năm, thông thường thì là một năm.
.Điều này khiến Tiền Đại Phương bọn họ rất hài lòng, như vậy có thể giữ lại cho họ một con đường sống nhất định, sau một năm nữa, thì ai mà biết được.
.Đương nhiên, trong đó còn rất nhiều điều bảo vệ cho lợi ích bản thân thợ thủ công, như là một tháng cố định được nghỉ ba ngày phép.
.Sau khi thương lượng xong xuôi, đám Tiền Đại Phương liền vội vã rời đi, bởi bọn họ là người đại diện, còn phải đi thông báo cho các thương nhân khác, hơn nữa Hàn Nghệ ngay lập tức phải nâng cấp chiến đấu, bọn họ cần chuẩn bị kĩ càng ngay.
.- Tiểu Nghệ ca, chúng ta thật sự phải chiêu mộ cả những thợ làm công ngắn hạn tới hai chợ tới ư?
.Trà Ngũ cẩn trọng hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng thế, chỉ cần dưới ba mươi nhăm tuổi, tứ chi toàn vẹn, chúng ta đều cần, kể cả có là cọ rửa thùng phân, hợp đồng thì đưa ra theo bản mới được soạn khi nãy, ngươi phái thêm người đi đi.
.Điên rồi! Điên thật rồi!
.Trà Ngũ đổ mồ hôi đầm đìa, y vừa mới lĩnh ngộ được, lại dần dần rơi vào mơ hồ, Hàn Nghệ rõ ràng là không cho đối phương đường sống, dường như cũng chẳng chừa lại đường sống cho chính mình. Nhưng y cũng chẳng dám hỏi nhiều, gật đầu rồi liền rời đi.
.Sau khi hắn đi không lâu, Hàn Nghệ bỗng nhiên bật cười ha ha, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận