Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 856.2: Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng

.Lúc này trong đại sảnh không ít người đang ngồi, nhìn thấy Hàn Nghệ đến đây, mỗi người đều vui vẻ ra mặt, nhiệt tình tột độ. Kỳ thật trong ngày hôm qua, bọn họ đã phối hợp với Đại Đường nhật báo, công bố quan hệ vợ chồng của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, không thể tiếp tục chờ đợi, nhất định phải khẩn trương thừa nhận, cũng đừng làm cho hắn trôi mất.
.- Các vị thúc thúc bá bá đều ở đây ạ!
.Hàn Nghệ đi đến giữa đại sảnh, hướng tới một đám bề trên chắp tay.
.Tiêu Thiện cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, hôm nay Nhị bá nhất định phải hung hăng khen ngươi vài câu, nếu không có ngươi, Lan Lăng Tiêu thị chúng ta chỉ sợ sẽ thân bại danh liệt.
.Tiêu Cự cũng vuốt râu cười nói: - Ngươi chẳng những lấy lại danh dự cho Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, hơn nữa còn giúp chúng ta xả ra cục tức này, thật sự giúp chúng ta hả giận rồi.
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Đại bá, Nhị bá, việc này Hàn Nghệ thật sự là không đảm đương nổi, việc này vốn là do ta dựng lên, ta sao có thể ngồi xem mà không quản. Hơn nữa, lúc trước ở ngay trước mặt các vị thúc thúc bá bá, ta cũng đã từng nói quyết không để cho Vô Y phải chịu nửa điểm ủy khuất, nếu là quay lưng lại để cho Vô Y chịu ủy khuất lớn như vậy, ta đây cũng xấu hổ khi gặp các vị thúc thúc bá bá.
.- Tốt tốt tốt!
.Nghe lời nói của hắn, các trưởng bối đều gật đầu cười, Nhất là Tiêu Nhuệ, ông ta xem trọng một thân phẩm hạnh của Hàn Nghệ, cùng với tình cảm của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, lời này nghe trong lòng thật thoải mái.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy nhiên, bệ hạ hiện giờ đang chuẩn bị chăm lo việc nước, bởi vậy việc này chỉ sợ cũng đến đây là chấm dứt rồi.
.Lời này vừa nói ra, mọi người đầu tiên là sửng sốt, lộ vẻ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không sai, giận cũng đã được xả rồi, hơn nữa việc này tạm thời còn không dừng được, dân chúng vừa mới thu hoạch vụ thu xong, nhàn rỗi cũng sẽ tán gẫu, khẳng định còn kéo dài một thời gian, đều cười gật gật đầu, tỏ vẻ ngươi làm chủ là được rồi.
.Tiêu Quân cười nói: - Hàn Nghệ, Đại Đường nhật báo này của ngươi thật sự là vừa khéo, chỉ sợ cho dù không có việc này, ta cũng phải mua một phần để xem.
.Tiêu Nhuệ gật đầu nói: - Hiền đệ nói rất đúng, quả thật cũng có ý tứ đấy. Hiền tế, về sau ngươi có còn ra tiếp Đại Đường nhật báo nữa không?
.- Đương nhiên có. Bằng không tiểu tế cũng sẽ không đặt tên là Đại Đường nhật báo.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lần tới chúng ta còn có thể đăng một ít văn chương của các đai gia như Trịnh Bá Ngưng, Thôi Tư kia nữa, cam đoan mỗi một kỳ nội dung đều không giống nhau.
.Đám người Tiêu Cự nghe vậy cũng hơi kinh hãi, mấy người kia đúng thật đại gia học vấn bụng đầy kinh luân, văn chương của bọn họ mà được đăng lên, vậy thì cấp bậc cũng được lên ngay lập tức.
.- Đúng không? Tiêu Nhuệ vui vẻ nói: - Vậy thật là tốt quá, ta cũng rất thích tác phẩm của các vị tiền bối!
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Nếu cha vợ muốn xem, một khi báo mới vừa ra, tiểu tế sẽ sai người mang đến phủ.
.Tiêu Nhuệ gật đầu cười, ánh mắt đột nhiên ra ám hiệu.
.Hàn Nghệ ngầm hiểu, lập tức quay sang đồng ý với đám người Tiêu Cự, trực tiếp đưa quý phủ, không cần đi mua, đều là người nhà, nói đến tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm.
.Tiêu Cự đột nhiên hỏi: - Hàn Nghệ, Ở Đại Đường nhật báo của ngươi viết văn cần có điều kiện gì?
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, mỉm cười nói: - Ta thật ra không có đặt ra điều kiện gì, nhưng nhất định sẽ trải qua sàng lọc một chút, bởi vì Đại Đường nhật báo của ta là viết cho dân chúng, cùng với văn chương của Hoằng Văn quán là không giống nhau. Đầu tiên, phải có thú vị, phải có người cái nhìn nhân ái, đây là cơ bản nhất. Dù sao đây cũng là thương phẩm, khách nhất định sẽ bỏ tiền ra mua. Ngoài ra, tốt nhất là hữu ích cho dân chúng, nói cách khác, đừng là những từ ngữa hoa lệ trau truốt, so ra còn kém mấy kiểu như một bát cơm đầy của bách tích.
.Tiêu Cự gật gật đầu, có chút động tâm, cũng có chút không yên.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vẫn nghe đại bá tài trí hơn người, học phú ngũ xa, hơn nữa văn chương viết ra cũng vô cùng tốt, nếu như đại bá có thể viết ít tác phẩm lên Đại Đường nhật báo, ủng hộ cháu rể ta đây, vãn bối thật vô cùng cùng cảm kích.. Ồ, các vị thúc thúc bá bá cũng có thể đến viết một vài bài văn, thổi phồng một chút. Cái khác ta không dám đảm bảo, ta chỉ có thể cam đoan, tương lai dân chúng Trường An đều không thể bỏ qua Đại Đường nhật báo, ta tin tưởng có thể trợ giúp các vị nâng cao danh vọng.
.Nửa câu say này mới là mấu chốt!
.Hứa Kính Tông vì sao thảm như vậy, cũng là bởi vì Đại Đường nhật báo rất hot, một sóng là đưa đi luôn.
.Đám người Tiêu Cự muốn có danh vong, bởi vậy muốn nhân chuyến này, tự mình nâng cao uy danh, đối với một sĩ tộc mà nói, đây là điều trọng yếu, bởi không có danh vọng, không thể xưng là sĩ tộc, sĩ tộc Sơn Đông vì sao hoành hành như vậy, chính là bởi vì bọn họ danh vong cao.
.Nhưng Tiêu Cự vẫn còn có chút không yên, Hàn Nghệ vừa nói những cái này, thực sự không phải là cái mà ông ta am hiểu, cái gì là thú vị, cái gì là làm ruộng. Văn chương của ông ta đều là viết cho những Đại học sĩ xem, nhất định có tính chuyên nghiệp, người không có học vấn, khẳ năng đều là xem không hiểu, ha hả cười nói:
.- Cái này khả năng lão phu không thích hợp lắm rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Văn chương văn chương, chỉ cần là văn chương, thì có thay đổi như nào bản chất vẫn không đổi, chỉ bằng tài văn chương của đại bá, nếu muốn viết, tuyệt đối khả thi. Chỉ có điều cần thay đổi ý nghĩ một chút. Nếu đại bá thật sự có hứng thú, vãn bối nguyện ý nói lại tỉ mỉ với đại bá.
.Tiêu Cự trong mắt sáng ngời, ha hả nói: - Vậy làm phiền ngươi rồi.
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm nói:
.- Không dám, không dám.
.Ngoại trừ Tiêu Cự, đám người Tiêu Thiện cũng đều biểu lộ ra ý muốn đăng bài văn của mình lên Đại Đường nhật báo.
.Hàn Nghệ cũng nhất nhất đáp ứng, hắn không muốn hoàn toàn dựa vào sĩ tộc Sơn Đông, dù sao trong lòng của hắn cũng rõ ràng, hắn cùng với sĩ tộc Sơn Đông thủy chung là sĩ thứ thiên cách, liên minh vô cùng yếu ớt.
.Một đám bề trên đó vui vẻ không thôi! Bọn họ dần dần phát hiện liên hôn với Hàn Nghệ, mang lại cho bọn họ nhiều thứ tốt không kể xiết. Hôn sự trời xui đất khiến này, không phải liên hôn, nhưng lại hơn cả liên hôn.
.Kỳ thật Hàn Nghệ hôm nay đến Tiêu phủ, chủ yếu chính là muốn nói cho bọn họ biết, việc này đến đây liền chấm dứt, thuận tiện khen bọn họ mấy câu, mục đích của hắn cũng đạt được.
.Sau khi ứng phó xong với nhóm người bề trên này, hắn bỏ chạy đến khuê phòng của Tiêu Vô Y. Nghĩ thầm rằng, ta khiến Tiêu gia nở mặt, mà ta đã ở trước mặt trưởng bối của nàng xuất ra danh tiếng, không thể nghi ngờ đều là điều nàng muốn nhìn thấy. Hiện giờ trong lòng nàng nhất định đang rất vui vẻ, vô cùng sùng bái ta, đợi nhìn thấy ta, có thể chủ động hôn ta vài cái hay không, nói không chừng còn có thể bổ nhào vào ta, chỉ mong đừng kịch liệt quá là tốt rồi.
.Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bước nhanh hơn. Nhưng vào tới khuê phòng, lại phát hiện Tiêu Vô Y không có ở trong, trong lòng rất buồn bực, vừa lúc trên hành lang thấy một đứa nha hoàn đi qua, hắn vội vàng hỏi nói: - Quận chúa đâu?
.Nha hoàn kia nói: - Bẩm cô gia, quận chúa hiện giờ đang ở phía sau tiểu hoa viên đọc sách rồi.
.- Đọc sách?
Bạn cần đăng nhập để bình luận