Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1004.1: Chí công vô tư

..
.Hiện giờ vụ thu hoạch thu đã đi vào giai đoạn cuối. Năm nay có rất nhiều tá điền đều hoàn thành sớm nhiệm vụ, bởi vì bọn họ nóng lòng được tới Phượng Phi Lâu.
.Vì thế, đợi đến khi bọn Hàn Nghệ tới, trước cửa xưởng rượu mới, đã sớm xếp thành một đội ngũ dài, rất nhiều tá điền đều đang lục tục làm thủ tục gia nhập. Rõ ràng là bọn họ không hiểu khế ước quân tử thần thánh, sợ chậm chân sẽ sinh biến.
.- Giang Hà.
.- Ta ở đây.
.- Ngươi được phân đến tổ hai, Trương tam ca từ này về sau sẽ là tổ trưởng của các ngươi, ngươi sau này cứ nghe theo cậu ta là được.
.- Vâng!
.Vương Huyền Đạo vừa đi tới, nghe vậy, không khỏi bật cười nói: - Hàn tiểu ca, chế độ phân tổ của ngươi thật là vi diệu đó. Tổ nào thành tích tốt, thưởng cuối năm sẽ giành được nhiều hơn, tổ nào kém nhất thì thưởng cuối năm cũng ít nhất. Cứ như vậy sẽ hình thành sự giám sát, khích lệ lẫn nhau, từ đó tránh được những hành vi lười biếng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đều là Trịnh công tử nói cho ngươi đấy à?
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Thực ra triều đình cũng có thể làm như vậy, giảm bổng lộc, tăng phúc lợi, đem tiền đi thưởng cho những quan viên nỗ lực nhiều hơn. Bổng lộc hiện tại quá cứng nhắc, dẫn đến việc có rất nhiều quan viên lười biếng.
.Trịnh Thiện Hành ừ một tiếng nói: - Nói có lí lắm.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Đâu có đơn giản vậy, triều đình không giống với bọn ta. Trong triều có quá nhiều mối quan hệ phức tạp, Bệ hạ cũng phải nghĩ tới ân tình, còn thương nhân bọn ta thì trong mắt chỉ có lợi nhuận, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi. Ai giúp ta kiếm được nhiều tiền hơn, ta sẽ cho người đó nhiều hơn.
.- Tiểu Nghệ ca!
.- Tiểu Nghệ ca!
.Trong lúc nói chuyện, bọn Trương Khuê đã phát hiện ra Hàn Nghệ, liền vội vàng đứng dậy hành lễ.
.Những người dân đang xếp hàng thấy Hàn Nghệ tới, cũng mau chóng hành lễ, thật là cung kính. Dù sao thì bọn họ từ nay về sau phải kiếm cơm cùng với Hàn Nghệ mà.
.Hàn Nghệ thấy trên khuôn mặt bọn họ vẫn còn lộ vẻ thấp thỏm lo âu, trong lòng hiểu rõ, con người khi tới môi trường mới mẻ, luôn e dè lo lắng như vậy, bởi vì phía trước đầy những thứ không chắc chắn được. Đoạn cười nói: - Chào các bà con, từ hôm nay về sau, giữa chúng ta sẽ là quan hệ người chủ và người làm thuê. Trong biển người mênh mông, chúng ta có thể thiết lập được mối quan hệ này, ấy là duyên phận, chúng ta đều nên trân trọng cơ duyên này. Hoan nghênh mọi người tới Phượng Phi Lâu.
.Giọng điệu vô cùng ôn hòa, thực sự là khác biệt một trời một vực với đám địa chủ nhìn người bằng nửa con mắt. Đây là thứ rất hiếm có trong xã hội phong kiến. Bởi vì Đường triều vẫn còn quan niệm giai cấp rất nặng nề. Hàn Nghệ giờ đây đã là Tể tướng, Tể tướng đâu có nói chuyện kiểu như vậy, điều này khiến những người dân kia thêm thấy thân thiện bội phần. Hàn Nghệ cứ như vậy tuôn một tràng những lời hay ý đẹp, gì mà có thể tới Phượng Phi Lâu là niềm vinh hạnh đối với ta.
.Hàn Nghệ vừa cười vừa gật đầu, rồi đột nhiên hỏi:
.- Không biết các vị có ai đã từng nghe đến văn hóa của Phượng Phi Lâu?
.- Ta biết, ta biết, đó là công bằng, tự do, bình đẳng.
.Một người kích động giơ tay hét lớn.
.- Nói đúng lắm!
.Hàn Nghệ nói: - Tuy nhiên, ta cũng cần nói rõ một điểm trước, tự do không phải là các vị muốn làm gì thì làm, muốn lúc nào làm việc thì làm việc, không phải như vậy, tự do có nghĩa là chúng ta dưới tiền đề của tự do, kí kết khế ước, hai bên chúng ta bắt buộc phải tuân theo khế ước, nếu các vị không muốn làm thì không làm, vậy thì ta cũng có thể không muốn phát lương thì không phát. Như vậy là không được, không có quy tắc thì không làm được việc, chúng ta nhất định phải tôn trọng giao hẹn giữa hai bên.
.Ngoài ra, ta muốn nhấn mạnh rằng, công bằng và bình đẳng, đối với Phượng Phi Lâu ta mà nói, chủ trương trọng người có năng lực, không có chuyện các vị nịnh nọt Trương Khuê hay Đông Hạo mà bọn họ có thể đề bạt. Nếu bọn họ mà dám làm vậy, thì bọn họ chỉ còn đường về quê. Cơ hội dành cho các vị là bình đẳng, các vị sẽ cạnh tranh trong một môi trường công bằng, ai càng nỗ lực, người đó sẽ có được nhiều hơn, bao gồm tiền bạc và địa vị, ta hi vọng trong tương lai không xa, trong số các vị sẽ có người phấn đấu được vị trí xưởng trưởng, giúp ta trông nom xưởng rượu này, thậm chí là tới ngõ Bắc, giúp ta quản lí tất cả việc kinh doanh.
.Mọi người nghe xong, như được tiêm máu gà, phấn khích đến không kiềm chế được bản thân, hận là khế ước sao không được kí sớm.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Ta không biết các vị có biết không, ở Trường An có rất nhiều người giàu thích so sánh với nhau, so châu báu, so nữ nhân, so nhà cửa. Nếu như dùng một từ để hình dung, thì đó là dung tục, dung tục hết chỗ nói!
.Mọi người nghe xong đều không nhịn nổi cười.
.Hàn Nghệ liên tục lắc đầu nói: - Ta không hơi đâu mà đi so những thứ đó với bọn họ. Tuy nhiên, ta sẽ để cho nhân công của ta, cũng chính là các vị so sánh với tá điền của bọn họ. Ta cho rằng, để phán đoán xem một người thật sự có tiền hay không, rất đơn giản, chỉ cần xem người làm cho họ sống thế nào. Khi bọn họ mang châu báu đến khoe khoang trước mặt ta, mà nhân công của ta đã được ăn đùi gà, khi bọn họ mang nữ nhân đến khoe khoang trước mặt ta, mà nhân công của ta đã lấy được thê tử, khi bọn họ mang chuyện nhà cửa tới trước mặt ta mà ba hoa khoác lác, thì nhân công của ta đã có nhà để ở. Đợi đến sau này nhân công của ta đều trở thành phú hào, ta nghĩ bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào tới tìm ta nữa.
.- Ha ha--- !
.Lời vừa dứt, nào là tiếng vỗ tay, nào là tiếng cười, tiếng tán dương vang lên không dứt.
.Thật là nâng cao sĩ khí quá!
.Vương Huyền Đạo quay sang Trịnh Thiện Hành nói: - Trịnh huynh, ngươi mặc dù một bồ kinh thư, nhưng cũng chẳng thể nói ra được những câu như vậy.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói: - Thứ này có lẽ thực sự cần phải có năng khiếu, cho dù ngươi có bảo ta bắt chước theo, ta cũng chẳng nói được, bởi vì ta không nghĩ là ta có thể làm được tất cả những điều đó.
.Đợi cho tiếng vỗ tay ngừng hẳn, Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Mọi người chớ có cho rằng ta đang nói chơi, tuyệt đối không phải vậy. Các vị xem xưởng bên đều đang xây phòng ốc, những căn phòng đó là để dành cho những nhân công ở xa, chỉ là vì hiện giờ năng lực ta có hạn, không thể thỏa mãn tất cả mọi người, nhưng ta có thể đảm bảo với mọi người rằng, chỉ trong vòng ba năm, các vị đều có thể tới đây sinh sống. Ngoài ra, phía núi bên kia đã xây xong một học viện, tin rằng các vị cũng biết học viện đó là do ai xây dựng, chính là Hoàng hậu của chúng ta. Mục đích là để giúp đỡ nhiều người có thể được đi học. Vì thế các vị làm công ở đây, căn bản là không cần phải lo lắng cho con cái các vị, có thể đưa chúng tới học viện đi học, cùng nhau tới, cùng nhau về.
.Một người kinh ngạc nói: - Con cái chúng tôi có thể đi học ở học viện Chiêu Nghi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận