Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 551.2: Vĩ đại phá gia chi tử

.Thẩm Tiếu vô tâm vô phế bảo: - Ở Dương Châu số người cười nhạo ta còn nhiều hơn đi. Cần gì phải để ở trong lòng, vui vẻ cười chung quy là tốt hơn so với trợn mắt tức giận a, không sao, không sao. Ngược lại là ngươi, những người này nhìn qua có vẻ rất giàu có đấy. Hình như bọn họ đều biết ngươi đấy, xem ra ngươi lăn lộn ở Trường An cũng không tồi a!
.Được rồi, ngươi đều lạc quan thế rồi, ta còn có thể nói gì nữa. Hàn Nghệ cười ha ha hai tiếng, dẫn hai người bọn họ đi hướng ngõ Bắc.
.Vừa đi đến ngõ Bắc, Hàn Nghệ đang chuẩn bị vụng trộm dẫn Thẩm Tiếu đi theo lối đi chuyện dụng, miễn cho nhìn thấy người quen, lại phải tốn nướng miếng, nhưng còn chưa kịp đi vòng, chợt nghe phía trước có người hô: - Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên. Trời ạ! Thật sự là sợ gì thì gặp nấy mà.
.Chỉ thấy hai người Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đã đi tới.
.Hàn Nghệ chắp tay, đột nhiên dường như nhớ tới việc gì, bèn nói:
.- Trịnh công tử, Vương công tử, ta vừa lúc có việc muốn tìm các ngươi trao đổi.
.Trịnh Thiện Hành hỏi: - Chuyện gì?
.- Này --- !
.Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Thẩm Tiếu đứng ở bên cạnh.
.Thẩm Tiếu đĩnh đạc nói: - Ngươi có việc thì cứ đi đi, chỉ cần nói ngươi đang ở nơi nào là được rồi.
.Vậy cũng cần ngươi khác cho ngươi vào a! Ngươi cũng không nhìn bây giờ chính mình là cái dạng gì. Hàn Nghệ nói: - Ngươi thì thôi đi, vẫn là để ta dẫn ngươi đi đi.
.Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Thẩm Tiếu, nhìn thế nào thì đều thấy rối bù xù, căn bản nhìn không thấy rõ bộ dạng, bèn hỏi: - Vị này chính là?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Y chính là bạn tốt của ta ở Dương Châu. Thẩm Tiếu.
.Thẩm Tiếu chắp tay nói: - Tại hạ là Thẩm Tiếu.
.Vương Huyền Đạo mặc dù không phải là kẻ mắt chó nhìn thấp người khác, nhưng y thật sự là không thích người bẩn thỉu, nên chỉ khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ác tâm.
.Trịnh Thiện Hành ngược lại đã quen. Cũng không thèm để ý, chắp tay nói: - Hóa ra người chính là Thẩm Tiếu nha, kính đã lâu kính đã lâu, tại hạ là Trịnh Thiện Hành. Dứt lời, y lại bảo:
.- Ta thường thường nghe Hàn Nghệ nhắc tới ngươi, nói ngươi ở Dương Châu thường hay trợ giúp người nghèo này.
.Hàn Nghệ nghe vậy lại nổi giận trong bụng, nói: - Trịnh công tử, ngươi có biết vì sao y lại biến thành bộ dáng này không.
.Trịnh Thiện Hành đã sớm muốn hỏi rồi, hiếu kỳ hỏi: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cũng bởi vì y đưa hết lộ phí đi trợ giúp người nghèo đấy, kết quả là chính mình lại biến thành tên ăn mày, bạn tốt vĩ đại như vậy, ta còn là lần đầu tiên kết bạn được, thật không biết kiếp trước tu được phúc gì nữa.
.Thẩm Tiếu khẽ vươn tay, bảo: - Hàn Nghệ, lời này của ngươi nói sai rồi.
.Hàn Nghệ sắp muốn đánh người rồi, mấy ngày nay hắn đều lo lắng gần chết, kết quả người này còn có thể cười ha ha được nữa.
.Lại nghe Thẩm Tiếu nói: - Tuy là ta đưa lộ phí trợ giúp hết cho người khác, nhưng một tháng này đi tới, cung nhận được không ít sự trợ giúp từ những người hảo tâm, nếu tất cả mọi người đều thấy chết không cứu, thì ta đây đã sớm chết đói rồi, còn có, nếu như ta có vạn quan quấn quanh thắt lưng, nói không chừng đã gặp phải kẻ xấu chặn đường cướp bóc rồi, hiện giờ ta cô độc, chống gậy mà đi, ngược lại là an toàn tới được Trường An, lại được ông trời chiếu cố, tình cờ gặp được ngươi ở ngoài thành, toàn bộ mục đích đã đạt được rồi, nên cái này phải nói là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường a.
.Ta thật sự là muốn thiến ngươi.
.Hàn Nghệ tức không biết phát ra đâu.
.Trịnh Thiện Hành cười ha ha bảo: - Tuyệt vời, tuyệt vời, những lời này của Thẩm công tử, thật sự là tuyệt vời.
.Nếu như hai người bọn họ thông đồng với nhau, vậy thì năng lực tiêu tiền thật sự là… Hàn Nghệ nói với Vương Huyền Đạo: - Vương công tử, chúng đi cùng một bên a
.Vương Huyền Đạo mỉm cười, gật đầu nói: - Ta cũng cảm thấy Thẩm công tử nói có đạo lý.
.- Hàn Nghệ, ngươi thấy chưa, vẫn là nhân sĩ Trường An có tri thức hiểu lễ nghĩa a.
.Thẩm Tiếu đắc ý nháy mắt mấy cái, lại cười ha ha với Trịnh Thiện Hành: - Các ngươi cũng đừng gọi ta là công tử gì cả, tất cả mọi người ở Dương Châu đều gọi ta là Tiếu ca nhi.
.Ngươi đúng là không chút nào sợ người lạ a. Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện không ít người đi đường đều dòm ngó bọn họ, vội nói: - Được rồi được rồi, ta dẫn y trở về ăn chút gì trước đã, đợi lát ta lại tới.
.Trịnh Thiện Hành bảo: - Chúng ta đây ở trong nhà Lư huynh chờ ngươi a.
.Hàn Nghệ gật đầu, ngay sau đó lôi kéo tên Thẩm Tiếu đang chuẩn bị từ biệt này đi vào trong ngõ Bắc.
.- Chậc chậc, không hổ là Trường An, thật sự là phồn hoa tự cảnh.
.Nếu như là người khác, nhất định sẽ vùi đầu đi thật nhanh, sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng Thẩm Tiếu hoàn toàn không quan tâm, vác đả cầu bổng, đưa mắt nhìn chung quanh, còn thường thường phát ra vài tiếng cảm thán, may mà đang đi lối đi chuyên dụng, nếu không, y tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của ngõ Bắc. Đương nhiên, y cũng không biết rằng tất cả ở đây đều là của Hàn Nghệ đấy.
.- Phượng Phi Lâu?
.Thẩm Tiếu bước vào bên sườn Phượng Phi Lâu, quay đầu nhìn lại, thì thầm, lại ồ lên một tiếng: - Đây là thanh lâu đi, nhưng vì sao không thấy cô nương? Chẳng lẽ thanh lâu ở Trường An không giống với ở Dương Châu sao?
.Quả nhiên là tên phóng khoáng thanh lâu a. Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta có thể chờ chút rồi nói sau hay không, đi ăn trước chút gì đã.
.Thẩm Tiếu vội thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng gật đầu, sau đó cùng Hàn Nghệ đi tới.
.Lúc đi vào cửa hậu viện, vừa vặn nhìn thấy một tên hạ nhân đi từ bên trong ra, con ngươi Hàn Nghệ nhoáng lên một cái, thầm nghĩ, nếu để cho bọn Mộng Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Tiếu, phỏng chừng sẽ bị dọa đến hét to đi, hơn nữa tương lại bọn họ còn phải sống chung đấy, cần phải cho bọn họ lưu lại ấn tướng tốt với nhau a, hay là trước mang Thẩm Tiếu đi tắm đi!
.- Chào tiểu Nghệ ca!
.Tên tôi tớ kia nhìn thấy Hàn Nghệ thì khẩn trương hành lễ.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Ai! Bọn Mộng Nhi có ở bên trong không?
.Hạ nhân kia đáp: - Mộng Nhi tỷ các nàng đang ở trong viện nói chuyện phiếm a.
.Thẩm Tiếu vừa nghe vậy, bèn hỏi: - Hàn Nghệ, Mộng Nhi là người ra sao a? ồ, ta biết rồi, nhất định là tình nhân của ngươi, ta đây phải đi xem một chút a.
.Nói xong, y trực tiếp cất bước đi vào.
.- Ai --- xong rồi, xong rồi.
.Hàn Nghệ che mặt than thở một tiếng.
.- A ----!
.Quả nhiên, Thẩm Tiếu đi vào trong nháy mắt, chợt nghe được bên trong vang lên một trận tiếng thét chói tai.
.- Tên ăn mày này từ đâu tới đây?
.- Ngươi là ai? Vì sao xâm nhập nhà của ta?
.- Các vị ----!
.- Ngươi đừng tới đây! Trà Ngũ ca! Có ai không! Có sắc lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận