Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1350: Phân biệt cao thấp rõ ràng

.Trầm mặc!
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ đều bắt đầu chảy mồ hôi rồi. Chuyện này thật sự quá nhạy cảm mà. Ai cũng không dám tùy tiện tiếp nhận lời này. Trong lòng cũng rất khó hiểu, chẳng qua chỉ là một kỳ thi tiểu học, làm sao có thể kéo lên tới bên trên, đến nỗi vậy sao?
.Nhưng mà Hàn Nghệ vẫn thật là kéo lên tới trên.
.Lý Trị cũng cau mày, một vẻ mặt như đang suy nghĩ.
.Chẳng những Hàn Nghệ nói không sai mà còn vô cùng chính xác. Lúc đó, Lý Thế Dân thiết lập khoa cử, tuyên bố muốn cho nhân tài trong thiên hạ vào hết trong hũ. Như vậy sẽ không còn người muốn tạo phản nữa rồi.
.Nhưng ông ta đã không chú ý tới một sự thực, chính là hũ của ông ta chứa không hết tất cả nhân tài trong thiên hạ, mà chỉ có thể chứa được một số ít. Những người đã từng đọc sách thánh hiền, đích thực sẽ không lấy việc tạo phản làm đường ra cho mình. Dù sao thì vẫn còn lý tính một chút. Nhưng người có tính cách hơi cực đoan, mà không gặp thời, vô cùng có khả năng nảy sinh bất mãn đối với xã hội, một khi đã bộc phát là sẽ đi trên con đường không có lối về.
.Thông thường người tay phanh tạo phản, đều là những mãng phu không biết chữ. Loại người này rất dễ dàng bất chấp bằng bất cứ giá nào, dù sao thì cũng không có đường ra rồi. Nhưng chỉ cần giành được một chút thành công nhỏ, nhất định sẽ có rất nhiều người đọc sách đến phụ trợ cho ông ta. Đạo lý rất đơn giản, đối với những người đọc sách, đọc sách chính là để làm quan. Nhưng triều đình này ta không làm quan được, nếu như lật đổ triều đình, là ta có thể làm quan rồi, đây đâu phải là con vua mới được làm vua.
.- Tiếp tục nói. Lý Trị đột nhiên nói.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia đắc ý, nói: - Vì thế, không thể đem giáo dục và làm quan treo lên chung. Bởi vì triều đình không chiêu nạp được nhiều người như vậy. Cho dù có xông về phía con đường làm quan, vậy cũng nên giúp đỡ những học sinh không thi đậu muốn đường ra, mà vấn đề lớn nhất của Học viện Sĩ Tộc chính là cả ngày nhồi nhét vào đầu học sinh, chỉ cần học giỏi thì có thể phò tá xã tắc, vì vua phân ưu. Đây là điều không thể nào. Tư tưởng này có thể truyền bá cho con cái, nhưng mà không thể dùng trong việc giáo dục.
.Lý Trị thoáng gật đầu, y vô cùng đồng cảm những lời này. Không thể hoàn toàn phủ định câu nói đó của Lý Thế Dân, bởi vì đây là mục đích quan trọng nhất của việc thiết lập khoa cử. Nhưng phàm là việc gì cũng có hai mặt, loại chuyện này cũng có mặt hại của nó. Nếu như có thể an bày con đường ra tốt cho những sĩ tử không thi đậu, vậy thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói tiếp: - Mà so với các ngươi, giáo dục của Học viện Chiêu Nghi chúng ta chính là rộng mở. Để cho học sinh dựa vào thiên phú của mình để phát triển. Không phải học lời nói của thánh hiền, vậy thì đi học toán học, không học được toán học, thì có thể học thể dục, rèn luyện thân thể tốt. Chúng ta chưa từng nói với học sinh rằng, không học được lời nói của thánh hiền, vậy thì cả đời sẽ không có tiền đồ. Chúng ta giáo dục học sinh làm thế nào để lợi dụng những gì mình đã học để mưu cầu cho mình một vị trí trên thế gian này nhiều hơn. Nếu như những người đọc sách trong thiên hạ này đều xông vào con đường làm quan mà đi, vậy thì nhất định sẽ bị chèn ép thành dòng lũ. Một khi đê vỡ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
.Hắn nói xong, ngay cả Lư Thừa Khánh cũng thoáng gật đầu.
.Hiện giờ, đọc sách chính là chạy vào con đường làm quan. Vậy thì, giáo dục cũng chính là giáo dục học sinh làm sao mới có thể tiến vào con đường làm quan. Những lời này của Hàn Nghệ, hiển nhiên chính là định nghĩa lại ý nghĩa của giáo dục.
.Lý Trị vô cùng thừa nhận, bởi vì y rất xem trọng giáo dục, ắt phải phổ cập giáo dục. Vậy thì người đọc sách sẽ càng ngày càng trở nên nhiều hơn. Nhưng nếu như giáo dục là vì làm quan, mà hiện giờ triều đình không thể chiêu nạp quá nhiều người như vậy. Vậy thì, cùng với người đọc sách càng ngày càng nhiều, vấn đề này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
.Thôi Tập Nhận chau mày nói: - Tuy ngươi nói không phải không có đạo lý, trong Nho giáo đích thực nhân tài đông đúc, muốn ngẩng đầu là vô cùng khó khăn. Nhưng mà người trong thiên hạ cũng không thể đều đến Học viện Sĩ Tộc của chúng ta để đi học, hơn nữa chúng ta chiêu nạp học sinh cũng vô cùng có hạn, ta chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng một ít nhân tài cho triều đình.
.Chính là chờ câu nói này của ngươi. Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng mà Học viện Chiêu Nghi chúng ta có thể đối mặt với người trong thiên hạ. Giả như có đủ tiền bạc và lão sư, chúng ta có thể mở rộng Học viện Chiêu Nghi khắp cả nước, để cho dân chúng cả nước nhận được sự giáo dục, và để cho bọn họ đứng vững trên thế gian bằng vào những gì mình đã học. Cống hiến cho quốc gia từ đủ mọi phương diện, trong đó cũng bao gồm tư tưởng Nho gia. Nếu đã nói ra những lời như này, vậy thì Học viện Sĩ Tộc của các người còn có ý nghĩa để tồn tại không?
.Thôi Tập Nhận ngay tức khắc ngây ngốc.
.Thôi Nghĩa Trung tức giận nói: - Thanh Hà Thôi thị chúng ta hơn trăm năm nay đều trải qua như thế, trong đó cũng bồi dưỡng ra biết bao vị tể tướng, biết bao vị tướng quân, há có thể vì một lời của ngươi mà có thể mạt sát nền tảng mấy trăm năm của Thôi gia ta.
.- Đó chỉ là do trước kia không có Học viện Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ cười đáp.
.Hết cách, hắn chính là tự tin như vậy.
.Trong mắt Võ Mị Nương lóe lên một tia tán dương. Trong lòng nàng ta đương nhiên ủng hộ Hàn Nghệ. Nàng ta chính là muốn phá tan sự lũng đoạn văn hóa của sĩ tộc. Nếu không như vậy, cho dù là hoàng đế muốn động đến sĩ tộc cũng không dám vọng động. Bởi vì ngươi đuổi bọn họ ra, vậy thì sẽ không có ai trợ giúp quân chủ trị vì thiên hạ, phổ cập giáo dục có thể giảm nhẹ sự ỷ lại của đế vương đối với sĩ tộc.
.Sém chút nữa Lý Trị đã cười ra tiếng. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy Hàn Nghệ hung hổ dọa người quá, ho nhẹ một tiếng, nói: - Lờinói không bằng chứng, rốt cuộc cái nào tốt cái nào kém, còn phải xem thái tử nghĩ như thế nào.
.- Bệ hạ thánh minh.
.Quần thần đồng thanh lên tiếng.
.Nhưng bọn họ không hề vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm được. Ngược lại càng trở nên bất an hơn.
.Bọn họ cũng nhìn ra, lần này Hàn Nghệ là có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa hung hổ dọa người như vậy, hiển nhiên là cầm chắc thắng lợi trong tay. Điều này khiến cho bọn họ vô cùng bất an.
.Nhưng Lý Hoằng không quản nhiều như vậy. Cậu không có một chút áp lực nào. Hiện giờ cậu đang làm đề thi, làm một cách say sưa hứng thú, vô cùng nhập tâm. Hoàn toàn không để ý phía sau đang ẩn giấu một Hàn Nghệ như thế nào?
.Nhưng đây là bốn đề thi, một tiếng rưỡi có thể sẽ không làm xong. Lý Trị bọn họ cũng rất kiên nhẫn mà chờ. Mãi cho đến vào giữa trưa, Võ Mị Nương mới cho người đi mời Lý Hoằng đến ăn cơm, nhưng mà Lý Hoằng không chịu đến. Thái tử hy vọng có thể làm một mạch xong ngay, căn bản là không dừng lại được, Võ Mị Nương hết cách, chỉ có thể kêu người đem một ít điểm tâm qua. Nhất định phải để thái tử ăn một chút, không thể để đói đến hỏng người được.
.Không có quá lâu, bên Học viện Chiêu Nghi có tin tức đưa đến. Toàn bộ kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.
.Lý Trị bảo bọn họ chọn một vài đề thi, giao tới vào lúc xế chiều. Đương nhiên đây là vì nhân nhượng với Học viện Sĩ Tộc. Bởi vì bên phía Học viện Sĩ Tộc phải đến chiều mới có thể thi xong. Thái tử chỉ là một mặt, y cũng muốn xem học sinh hai bên học như thế nào.
.Cùng lúc đó, Lý Hoằng bên kia cuối cùng cũng làm xong bốn đề thi.
.Trước đó Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận bọn họ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Hơn nữa, chuyện này không tính là đấu tranh trong triều, mà là liên quan đến việc giáo dục nhi đồng. Võ Mị Nương cùng với một số quý phụ vô cùng hứng thú với kết quả này. Nhưng mà trong đại điện kia cũng không ngồi được nhiều người như vậy. Vì thế, Lý Trị liền gọi Lý Hoằng đến hoa viên.
.Một lúc trôi qua, nhìn thấy Lý Hoằng và Trương Đức Thắng đi đến. Trên khuôn mặt nhỏ mang theo chút mệt mỏi.
.Võ Mị Nương nhìn thấy liền đau lòng, bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Hoằng, ân cần hỏi thăm.
.Nhưng mà Lý Hoằng cười lắc đầu, đến trước mặt Lý Trị, hành lễ với Lý Trị.- Nhi thần bái kiến phụ hoàng. Lại làm lễ với hai vị lão sư là Quách Du, Lý Thuần Phong.
.Lý Trị cười hỏi: - Hoằng Nhi, mệt lắm phải không?
.Lý Hoằng lắc đầu, nhếch khóe miệng nói: - Nhi thần cảm thấy không mệt chút nào. Ngược lại còn làm đến nỗi rất hưng phấn đấy.
.Lý Trị hỏi: - Vậy con cảm thấy đề thi nào khó hơn một chút?
.Lý Hoằng không do dự đáp: - Đề thi của Học viện Chiêu Nghi khó hơn nhiều. So sánh với nhau, đề thi của Học viện Sĩ Tộc đều vô cùng đơn giản, chỉ cần đọc thuộc sách thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Hài nhi chỉ dùng nửa canh là đã làm xong rồi. Canh giờ còn lại đều để làm đề thi của Học viện Chiêu Nghi. Hơn nữa, đề thi của Học viện Chiêu Nghi mặc dù là lấy những điều trong sách viết ra, nhưng cũng không nhất định là có thể làm được. Nhất là phần thi toán học, nhi thần cũng không nắm chắc là đã trả lời đúng toàn bộ.
.Nói xong, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, học sinh của Học viện Chiêu Nghi, thật sự có thể thi xong trong nửa ngày sao?
.Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Chẳng qua nếu so sánh ra thì điện hạ càng lợi hại hơn. Tuy điện hạ dùng thời gian dài hơn bọn họ một chút, nhưng mà lại làm bốn đề thi. Vậy đã vô cùng tài giỏi rồi.
.Lý Hoằng khiêm tốn nói: - Nhưng mà hơn nửa canh giờ đều làm bài thi của Học viện Chiêu Nghi, cũng không khác bọn họ mấy.
.Nhưng mà một câu khiêm tốn này của thái tử lại khiến cho sắc mặt Trịnh Bá Ngung bọn họ đỏ như gan heo.
.Lý Trị liếc trái liếc phải. Chuyện này để cho Hàn Nghệ tiếp tục chụp xuống, y sợ Trịnh Bá Ngung bọn họ sẽ đi đâm đầu vào tường mất, khẽ ho một tiếng, nói: - Hoằng Nhi, lấy bài thi của con đưa cho phụ hoàng xem xem.
.Trương Đức Thắng lập tức tiến lên trước nói: - Bệ hạ, đây là bài thì của điện hạ.
.Đầu tiên Lý Trị xem đề thi của Học viện Sĩ tộc. Mới vừa mở ra xem chính là một cảm giác quen thuộc. Chính là đề bài điền vào chỗ trống. Nội dung là điền vào chỗ trống của "Hiếu Kinh" và "Luận Ngữ". Khó nhất chính là giải thích nghĩa. Nhưng mà phần giải thích nghĩa lão sư đã giảng giải qua, đồng nghĩa với việc ghi nhớ được thì sẽ không nói sai. Giáo dục của Trung Quốc chính là lão sư vi tôn. Lão sư dạy ngươi cái gì, ngươi ghi nhớ là được rồi. Một đề bài mười hàng, trên cơ bản không có sai sót, liên tiếp gật đầu. Lại đưa cho Quách Du, dù sao thì Quách Du cũng là lão sư của thái tử. Bài tập của thái tử dù sao cũng phải để cho lão sư xem qua.
.Sau đó, y lại cầm đề thi của Học viện Chiêu Nghi lên xem. Bởi vì trước ngày hôm nay, toàn bộ đề thi đều được niêm phong, Lý Trị cũng là lần đầu xem qua. Kết quả vừa xem, chính mình cũng đơ người luôn rồi. Toàn là chữ cái, xem không hiểu chữ cái thì xem phía dưới. Đó đều là đề bài vô cùng linh hoạt, bài khóa viết chính tả chỉ chiếm một khoảng nhỏ, chủ yếu chính là đặt câu. Còn có một cái là dựa vào một câu chuyện nhỏ, dùng kiến thức của Luận Ngữ giải thích xem câu chuyện này nói về đạo lý gì. Đề bài cuối cùng là nhìn hình nói chuyện, Lý Trị đều chưa từng làm qua, cũng không biết nên giải đáp như thế nào.
.Lại nhìn đến toán học, quả thật đã đổ mồ hôi rồi. Ngữ văn thì trước tiên không nói, về phần toán học, so với Học viện Sĩ Tộc không biết khó hơn gấp bao nhiêu lần.
.Lý Trị muốn giúp cũng không giúp được, hơn nữa có rất nhiều nội dung y cũng không rõ lắm, cũng không thể phán đoán đúng hay sai. Trực tiếp đưa hai bài thi cho Lư Thừa Khánh, các ngươi tự xem đi, trẫm đã không muốn nói rồi.
.Lư Thừa Khánh vừa mới cầm, Trịnh Bá Ngung bọn họ liền vội vàng vây lại, từng người từng người đều là một bộ mặt lờ mờ, giống như phát hiện được một đại lục mới vậy. Thì ra đề bài còn có thể ra như vậy à?
.Phương diện phiên âm, bọn họ không hiểu lắm. Nhưng mà bên trong cũng có đề bài về phương diện Luận Ngữ. Bọn họ là hoàn toàn dựa vào Luận Ngữ đề ra đề thi, khó nhất chính là phần giải thích nghĩa, chỉ cần học thuộc lòng là được rồi. Nhưng mà đề thi của Học viện Chiêu Nghi, trực tiếp viết một câu chuyện nhỏ, bên trong bao gồm chút kiến thức của Luận Ngữ. Phải dùng kiến thức của Luận Ngữ để giải thích đạo lý của câu chuyện này.
.Mỗi người đều xem đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng. Mấu chốt là lời nói trước đó của Hàn Nghệ, mẹ nó quá là có tính toán trước rồi.
.Đề thi kia của các người còn phải dùng đến một ngày để giải. Đề thi của chúng ta khó như vậy, chỉ dùng có nửa ngày, cao thấp phân biệt rõ ràng a.
.Bọn họ xem xong, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cũng cầm lấy xem. Cái này thật lòng không cách nào giúp đỡ. Độ khó không cùng một cấp bậc.
.Nhưng mà không phải nói Trịnh Bá Ngung bọn họ có ý ra đề dễ, mà từ xưa đến nay đều là như vậy. Bọn họ cũng là từng học như vậy. Chỉ là nói tư tưởng của Hàn Nghệ cũng hơi kỳ quái, làm sao có thể nghĩ ra đề bài linh hoạt như vậy chứ? Nhìn hình nói chuyện, việc này làm khó người quá rồi. Bọn họ không phải không muốn ra đề thi như thế, mà là nghĩ không ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận