Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1024.1: Đường quan trường sâu như biển

..
.Đừng tưởng rằng Lý Trị dễ dàng đáp ứng việc này, giống như một chút mạo hiểm cũng không có. Thật ra Hàn Nghệ đã đặt cược cả con đường làm quan của mình vào việc này, bởi vì một khi thất bại thì hắn sẽ vô cùng nguy hiểm, năm mươi vạn quan vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là việc này liên quan trực tiếp đến việc Tây Đột Quyết cũ có thể yên ổn nhập vào Đại Đường hay không, có thể nói là liên quan đến vận mệnh quốc gia, mà chuyện này chẳng khác nào kết quả thương lượng của Lý Trị và Hàn Nghệ hai người, nếu như thất bại thì chắc chắn là Hàn Nghệ gánh hậu quả, bản thân Lý Trị cũng là người tham dự, y muốn bảo vệ Hàn Nghệ cũng không bảo vệ nổi, nhưng hậu quả này Hàn Nghệ cũng không gánh nổi.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không có quá nhiều biện pháp, hắn làm như vậy đơn giản chỉ là hai mục đích, thứ nhất, củng cố con đường tơ lụa, làm bước đệm cho ngoại thương, thứ hai, đó là thúc đẩy nền kinh tế hàng hóa, dần dần tan rã nền kinh tế nông nghiệp cá thể.
.Nhưng với hoàn cảnh kinh tế trước mắt mà nói, nếu đi theo từng bước phát triển nền kinh tế hàng hóa thì đoán chừng ít nhất cũng phải sau năm năm Hàn Nghệ mới có thể nhìn thấy nền kinh tế thương phẩm ngóc đầu lên, chủ yếu là tư tưởng của mọi người quá bảo thủ, bởi vì bách tính đều đã quen với nền kinh tế nông nghiệp cá thể, đối với bất cứ ai mà nói, rời xa đất đai cũng giống như cá rời khỏi nước, Hàn Nghệ không đợi được đến năm năm, vậy thì biện pháp duy nhất chính là thi hành kế hoạch kinh tế, chỉ có quốc gia mới có năng lực có thể thi hành kế hoạch kinh tế, Hàn Nghệ cần năm mươi vạn quan này chính là muốn kích thích kinh tế, để thương phẩm nhanh chóng vận động.
.Hàn Nghệ chính là một người thích đánh cược, dù sao không thành công thì thành nhân.
.Sáng sớm hôm sau!
.- Vô Y, phu quân ta có đẹp trai không?
.Hàn Nghệ đang mặc một bộ quan phục màu đỏ, đùa nghịch trước mặt Tiêu Vô Y.
.Hôm qua Hàn Nghệ từ trong cung trở về, chỉ uống xong một chén trà, chiếu lệnh, quan ấn, quan phục toàn bộ đã được đưa đến, chuyện này rõ ràng là Tam Tỉnh đuối lý, Lý Trị đã nói như vậy rồi, Lý Nghĩa Phủ vội vã thúc giục thủ hạ nhanh chóng làm xong tất cả.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, nói: - Thật là không tự biết mình.
.Hàn Nghệ trợn mắt lườm.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Đẹp trai a! Đẹp trai a! Nói xong, nàng bước lên, cẩn thận giúp Hàn Nghệ sửa sang.
.Hàn Nghệ thò tay ôm lấy eo nàng, cười ha ha nói: - Ta đã mặc xong rồi, nàng mới đến giúp ta chỉnh sửa, nàng thật biết lợi dụng a.
.- Vậy thì sao nào? Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, từ sau lần đó, nàng không còn muốn hầu hạ Hàn Nghệ mặc y phục nữa, quá mệt người, chủ yếu là nàng cũng không có kiên nhẫn, làm dáng thì còn được, nói:
.- Theo như ta biết, quan viên của Hộ Bộ gần như đều là xuất thân quý tộc, bọn họ nhất định đều vẫn ghi hận chàng, chàng phải cẩn thận một chút a!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chỉ mấy con mèo con chó con đó, đợi lát nữa ta đi sẽ chỉnh cho bọn họ một trận.
.- Chàng đừng có khoác loác, trước đây chàng đều ở bên cạnh bệ hạ, đó là cáo mượn oai hùm, người ta là sợ bệ hạ, chứ không phải chàng, bây giờ chàng đến Hộ Bộ, vậy là chàng phải một mình đảm đương, bệ hạ cần quản lý quốc gia, đâu có thể chuyện gì cũng chiếu cố đến chàng.
.- Hóa ra nàng không có lòng tin với phu quân như vậy.
.- Chuyện này không liên quan đến lòng tin, quan trường còn hung hiểm hơn chiến trường nhiều.
.- Ha ha, nàng đừng lo lắng, ta đã có cách trị bọn họ rồi.
.- Vậy sao? Nói nghe thử xem.
.- Nàng sẽ biết rất nhanh thôi.
.- Hừ! Không nói thì thôi. Được rồi!
.Tiêu Vô Y khẽ vỗ xuống bờ vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vừa cúi đầu nhìn lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa, chỉ thấy từ bờ vai đến trước ngực nhăn thành một cục, lập tức buồn bực nhìn Tiêu Vô Y.
.Tay ngọc của Tiêu Vô Y thoáng che khuôn miệng nhỏ hình chữ O, vẻ mặt này thật không thay đổi chút nào so với lúc ở Dương Châu, nàng hết sức chăm chú làm việc này cũng đã rất tốn công sức, còn vừa nói chuyện vừa làm thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.
.Hàn Nghệ vui vẻ ôm lấy nàng, ngấu nghiến hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.- Đúng là yêu nàng chết đi được. Nói xong, hắn cười ha hả, vừa sửa lại quần áo vừa đi ra ngoài cửa.
.Ra khỏi cửa phòng, Hàn Nghệ tinh thần sảng khoái, khẽ ngâm nga đi ra bên ngoài.
.Đi đến tiền viện, chợt thấy Tiêu Nhuệ chắp hai tay sau lưng tản bộ trong sân, không cần nghĩ cũng biết ông đang đợi Hàn Nghệ, Hàn Nghệ vội vàng tiến lên hành lễ, nói: - Tiểu tế bái kiến cha vợ.
.Tiêu Nhuệ liếc Hàn Nghệ một thân bào đỏ, còn trẻ như vậy đã mặc bào đỏ thật là hiếm thấy, dựa theo tốc độ này, đoán chừng không cần đến ba mươi tuổi là có thể mặc tử bào (áo tím) rồi, trong lòng đủ mọi cảm giác lẫn lộn, ông vẫn hiểu đạo lý người nổi bật thì dễ bị ghét, cười nói: - Con định đến Hộ Bộ nhậm chức à?
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu nói.
.Tiêu Nhuệ cười gật gật đầu, đi đến trước mặt Hàn Nghệ, nói:
.- Hàn Nghệ, tuy chuyện đó đã có kết quả rồi, nhưng nhất định trong triều vẫn có không ít quan viên ghi hận với con, lát nữa đến Hộ Bộ, phải khiêm tốn một chút, bớt nhuệ khí một chút, dừng gây chuyện với người ta nữa, một mình thì không thể làm nên chuyện.
.Hàn Nghệ vội nói: - Xin cha vợ yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ khiêm tốn làm việc, không tranh đấu với người khác nữa.
.- Tốt tốt tốt! Tiêu Nhuệ gật đầu nói:
.- Vậy lão hủ yên tâm rồi, đi đi, mau đi đi, đừng đến muộn.
.- Vậy tiểu tế xin cáo từ trước.
.Hàn Nghệ ra khỏi Tiêu phủ, ngồi xe ngựa đi về hướng Hộ Bộ.
.Bởi vì Tiêu phủ ở ngay bên cạnh cơ cấu quan nha, không xa lắm, đi khoảng thời gian ăn một bữa cơm là đến.
.- Ty chức tham kiến Hàn Thị lang.
.Hộ vệ gác cửa nhìn thấy Hàn Nghệ từ xe ngựa xuống, lập tức chắp tay hành lễ.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển kia, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc, tuy hắn đã nhập sĩ từ rất lâu rồi, nhưng hắn chưa bao giờ thật sự xử lý công vụ về ý nghĩa, hắn chỉ đảm đương việc của một mưu sĩ lâm thời, phục vụ cho Lý Trị và Võ Mị Nương, cho nên nghiêm túc mà nói, đây mới là bước đi vào quan trường thật sự của hắn.
.Đường vào quan trường sâu tựa như biển a!
.Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hàn Nghệ klhi bước vào cánh cổng Hộ Bộ.
.Dù sao cũng là đến Hộ Bộ, đại diện cho tiền bạc và lương thực, quan nha đương nhiên xa hoa hơn Ngự Sử Đài nhiều, hơn nữa kiến trúc của triều Đường chính là quy mô hoàng tráng, đứng ở bên trong sẽ cảm nhận được ngay bầu không khí đại quốc mênh mông, nhưng bên trong lại vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ba bốn tên tôi tớ đang quét lá rụng trong sân, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xào xạc trên cành cây.
.Tình huống có chút không đúng a!
.Hàn Nghệ chớp mắt vài cái, hôm nay hắn nhậm chức, bên trên chắc chắn đã ra thông báo, nếu không thì hộ vệ gác cửa cũng sẽ không lập tức hành lễ với hắn, Hộ Bộ thị lang này chỉ dưới Hộ Bộ thượng thư, là một đại quan đến, nhân tình nhân lý, nhưng quan lại kia nhất định sẽ ra ngoài nghênh đón, nhưng hôm nay ngay cả một bóng người cũng không thấy.
.- Tiểu nhân tham kiến Hàn Thị lang.
.Chợt nghe phía sau có người hô.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu lại chừng ba mươi tuổi đứng sau lưng hắn, một mực cung kính đáp lễ, nói: - Ngươi là?
.Tiểu lại kia nói: - Tiểu nhân tên là Đường Văn, chính là văn lại của Kim Bộ.
.Hộ Bộ có bốn bộ phận, một là Hộ Bộ, hai là Độ Chi, ba là Kim Bộ, bốn là Thương Bộ.
.Lúc nói chuyện, trong mắt Đường Văn phóng ra ánh nhìn sùng bái, Hàn Nghệ không được lòng quý tộc, nhưng những tiểu lại này thì vô cùng sùng bái Hàn Nghệ, bởi vì bọn họ nhìn thấy hy vọng từ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Hộ Bộ chúng ta nhàn nhã lắm sao, ngay cả một quan viên cũng không nhìn thấy.
.Tiểu lại chỉ là một nhân viên không có biên chế, không được tính là quan, miễn cưỡng có thể nói là nhân viên công chức.
.Đường Văn nói: - Hồi bẩm Hàn thị lang, Hộ Bộ chúng ta vẫn luôn là quan thự bận rộn nhất trong lục bộ, nguyên nhân là hôm nay các chủ sự đều đã ra ngoài làm việc, vì vậy có vẻ khá thanh tĩnh.
.- Đều ra ngoài rồi? Hàn Nghệ như cười như không nói.
.- Vâng. Đường Văn lại nói: - Hiện giờ vừa qua thu hoạch vụ thu, là thời điểm Hộ Bộ chúng ta bận rộn nhất.
.Hàn Nghệ cười cười, trong lòng sao có thể không rõ, cho dù bận đến mấy cũng không thể đều ra ngoài hết, mà cứ phải vào ngày đầu tiên hắn nhậm chức, rõ ràng chính là muốn đánh phủ đầu hắn, thầm nghĩ, đã nói "tân quan thượng nhâm tam bả hỏa", nhưng các ngươi được lắm, ngay cả cơ hội đốt lửa cũng không cho ta.
.Chợt nghe phía sau có người cười nói:
.- Hàn Nghệ đến rồi!
.Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông già từ bên ngoài đi vào.
.Chính là Hộ Bộ thượng thư Cao Lý Hành.
.- Hạ quan bái kiến cao Thượng thư.
.- Tiểu nhân tham kiến Cao Thượng thư.
.Hai người lập tức chắp tay thi lễ.
.Cao Lý Hành cười gật gật đầu, đầu tiên là hướng tới Đường Văn nói:
.- Ngươi lui xuống đi.
.- Vâng, tiểu nhân cáo lui.
.Đợi Đường Văn đi rồi, Hàn Nghệ cười nói: - Cao thượng thư thật là có cách quản giáo a, thuộc hạ đều tự giác như vậy, mặt trời vừa mới ló mặt đã ra ngoài làm việc rồi, hạ quan thật sự khâm phục vạn phần.
.Cao Lý Hành cười ha hả nói:
.- Ngươi bớt làm trò với lão phu đi, chuyện này cũng không phải lão phu chỉ thị, muốn trách thì cũng đều trách ngươi, ngươi đã đắc tội hết với mọi người, lẽ nào ngươi còn hy vọng xa vời là bọn họ có thể đến đây nghênh đón ngươi sao?
.Hàn Nghệ trả lời: - Nói như vậy, Cao thượng thư sớm đã biết rồi.
.Cao Lý Hành gật đầu nói: - Nhưng lão phu cũng chẳng có cách nào, bọn họ đi làm việc, lão phu cũng không thể ngăn cản bọn họ, cho dù lão phu có thể cưỡng ép bọn họ đến đây nghênh đón ngươi, cũng không thể xóa bỏ hận ý trong lòng bọn họ.
.Ngụ ý chính là chi bằng không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận