Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 425.: Đừng sợ! Cứ làm thôi!

.- Hàn Nghệ tham kiến Chiêu nghi.
.Hàn Nghệ đi tới trước mặt Võ Mị Nương, chắp tay thi lễ.
.- Đây cũng không phải triều đình, ngươi cũng không cần đa lễ.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, quay sang nha hoàn bên cạnh nhẹ nhàng vẫy tay, người này lập tức thức thời lui về phía sau đứng, nàng lười nhác duỗi thân hình mềm mại mê người kia.
.Ta có thể xem đây là đang dụ dỗ không?
.Hàn Nghệ tuy rằng chung tình với Tiêu Vô Y, nhưng dù gì cũng là ngự nữ vô số, phong trần lãng tử, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, lúc Võ Mị Nương giơ tay nhấc chân đều toát ra hào quang mê người, lại thêm gần đây mang thai, da dẻ tốt, trong trắng có đỏ, càng thêm mị sắc, nếu là người thích lái máy bay bà già, thì đúng là không kiềm được.
.May mà Hàn Nghệ cũng là cao thủ trong các cao thủ, miễn cưỡng cũng có thể gắng gượng.
.Võ Mị Nương thì lại không phát giác sức hấp dẫn của mình đã đang vô hình trung bao quanh Hàn Nghệ, vẫn đang cảm thán nói: - Y thuật của Lư công tử này cũng thật là cao minh, mỗi ngày ta làm theo lời y nói một lượt, cảm thấy cả người đều thoải mái không ít.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thần cũng đã chứng kiến y thuật của Lư công tử, quả thực là cực kỳ cao minh, nhưng so với y thuật, nhân phẩm của Lư công tử càng khiến thần kính nể.
.- Ngươi nói không sai.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, nói: - Vừa hay ta còn hai trăm bước mới đi xong, nếu Hàn ngự sử rảnh rỗi, không ngại cùng ta đi nốt hai trăm bước này chứ.
.Đừng vậy chứ, bây giờ tuy rằng ta còn gắng gượng được, nhưng sau hai trăm bước, quỷ mới biết còn có thể gắng gượng không. Đáng tiếc tâm không quản được miệng, Hàn Nghệ nói: - Đây là vinh hạnh của Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, chậm rãi bước lên phía trước, đột nhiên nói: - Ồ, suýt nữa thì ta quên chúc mừng ngươi rồi, chắc là bệ hạ đã phong ngươi làm Hoàng gia Đặc phái sứ rồi chứ.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm hết sức miễn cưỡng, nói:
.- Đa tạ.
.Ánh mắt Võ Mị Nương sáng lên, rất hứng thú nói: - Không phải là ngươi vẫn không vừa ý chứ?
.- Cũng không phải nói không vừa ý.
.Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, trôi qua một lát, mới nói: - Không biết chiêu nghi đã nghe qua những lời như thế này chưa, quan vị càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Thăng quan tất nhiên là chuyện tốt, nhưng đi cùng với nó cũng là ý thức trách nhiệm nặng nề hơn, thần thật không biết có thể làm tốt chức Hoàng gia Đặc phái sứ này hay không, trong lòng vì vậy mà vô cùng sợ hãi, chỉ sợ phụ thánh ân, phụ bách tính.
.Võ Mị Nương khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một lúm đồng tiền huyễn lệ, nhưng lại giống như chuồn chuồn đạp nước (hời hợt), chợt ẩn chợt hiện, trán khẽ nhăn, cười dài nói: - Thật sao?
.Shit. Cái này mà cô cũng nhìn ra, lẽ nào kỹ năng diễn xuất của ta lụi bại rồi sao? lời nói dối đã đến miệng Hàn Nghệ, lại bị một ánh mắt này của Võ Mị Nương chặn lại, ý cười trong mắt nàng ta, dịu dàng như nước, giống như mang theo thiện ý, hoàn toàn tương phản với ánh mắt bất nộ tự uy của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng cũng khiến người ta không thể thốt ra lời nói dối, may thay đạo hạnh của Hàn Nghệ cũng là sâu không thấy đáy, hơi trung hòa một chút, ngược lại nói: - Mỗi thứ một nửa.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, trán khẽ lay động, nói: - Bất luận là thật hay giả, ngươi có thể nói như vậy, cũng đã chứng minh bệ hạ phó thác không lầm người. Ngươi nói đúng, thăng quan cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, rất nhiều người đều không ý thức được điểm này, cho nên mất phương hướng trong quá trình này, nhưng quan trường như chiến trường, một khi sai lầm thì rất khó quay đầu, kiêu ngạo tự mãn chính là đại kỵ của quan trường, điểm này ngươi nhất định phải ghi nhớ mới được.
.Cô đây là ngấm ngầm công kích phải không. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vâng, thần nhất định ghi nhớ lời khuyên của chiêu nghi.
.Võ Mị Nương đột nhiên cười, không khí lập tức lại trở nên dễ chịu hơn, nói: - Nhưng mà bệ hạ đối với ngươi cũng tràn đầy tin tưởng, nếu không cũng không thể tốn nhiều tâm tư như vậy để đề bạt ngươi lên, nhưng bệ hạ cũng vì việc này mà đảm đương phiêu lưu vô cùng lớn, một khi ngươi có sai lầm gì, vậy bệ hạ tất sẽ bị ngàn người chỉ trích, có lẽ áp lực trên vai ngươi còn nặng nề hơn trong tưởng tượng của ngươi rất nhiều.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Điều này thần biết, lúc nãy thần cũng chỉ vì điều này mà cảm thấy lo lắng.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nhưng ta thấy sợ là ngươi đã sớm chuẩn bị xong rồi.
.Mẹ nó! Đừng trực tiếp vậy được không, lời như vậy, căn bản ta không nghĩ là từ miệng cô mà ra a. Hàn Nghệ buồn bực, thầm nghĩ, nếu cô đã trực tiếp như vậy, thì ta cũng phải trực tiếp một chút, bằng không thì có vẻ dối trá rồi, nói: - Chuẩn bị là điều chắc chắn có, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, vẫn có chút bất an.
.Võ Mị Nương dường như không có nghe thấy lời của Hàn Nghệ, nói thầm: - Hàn Nghệ, kỳ thật mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều nhớ tới một người.
.Tình nhân cũ?
.Hàn Nghệ trợn mắt, vấn đề này thì khá mờ ám rồi, nói:
.- Vậy sao?
.Võ Mị Nương nói: - Người đó chính là cha ta.
.Không khí mờ ám nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại buồn bã. Hàn Nghệ buồn rầu nói thầm: - Ta không có già như vậy chứ.
.Võ Mị Nương sửng sốt, đứng lại, thoáng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, trôi qua một lát, nàng ta đột nhiên cười khanh khách.
.Tại sao phụ nữ cổ đại cười lên nhìn đẹp hơn hậu thế một chút, đây là có nguyên nhân, bởi vì cổ đại không có áo ngực, không thể cố định, dẫn đến khi phụ nữ cười thì đúng là hoa chi loạn chiến, ba đào khởi phục, nhưng với quy mô của Võ Mị Nương, hình dung không khí ba đào chắc chưa đủ chuẩn xác, nên nói là kinh đào hải lãng mới đủ chuẩn xác.
.Hàn Nghệ lặng lẽ sưu tầm truyện cười trong đầu, ngoài miệng vẫn kinh ngạc nói: - Không biết sao chiêu nghi lại cười.
.Võ Mị Nương tiếng cười chợt tắt, nói: - Ta nói ngươi khá giống cha ta, nhưng không phải nói diện mạo, mà là thân thế và kinh nghiệm của các người.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, nói thầm trong lòng, thật ra ta và bọn họ vẫn có một khoảng cách rất dài a, có lẽ chúng ta không chơi cùng một trò chơi, Hàn Nghệ, ngươi vẫn cần phải cố gắng gấp bội mới được.
.Võ Mị Nương dường như cũng không có thấy được sự khác thương của Hàn Nghệ, ngược lại còn hỏi: - Hàn Nghệ, chắc ngươi đã nghe nói đến phụ thân ta?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đương nhiên nghe qua. Nói xong, hắn bật cười ha hả.
.Võ Mị Nương nói: - Sao ngươi cười?
.Shit. Cuối cùng cũng lừa được cô một lần, mẹ nó, đúng là không dễ dàng a! Hàn Nghệ nói: - Thực không dám giấu, thần vẫn luôn coi Ứng Quốc Công là thần tượng, ồ, ý nghĩa của thần tượng chính là người sùng bái. Từ sau khi thần làm buôn bán ở ngõ Bắc, đã từng nghe rất nhiều chuyện liên quan đến Ứng Quốc Công năm đó, nghe nói Ứng Quốc Công lúc đầu dựa vào bán đậu hũ lập nghiệp, sau đó lại ngàn dặm bán củi, lập nên gia nghiệp giàu có ngang một nước, dưới kiểu loạn thế đó, có thể biết ngay, mỗi một vụ buôn bán nhất định là kinh tâm động phách, liều mạng để đổi lấy, nếu không có con mắt nhìn độc đáo, tính cách kiên nghị không lùi bước, cùng với lòng quyết tâm không thể dao động, thần tin là Ứng Quốc Công quyết không thể thành công, đây đúng là khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, mà sau đó Ứng Quốc Công còn xem xét thời thế, lựa chọn dốc hết gia tài đi theo Cao Tổ, sau này một bước lên mây, chỉ dựa vào sự quyết đoán này, đủ để khiến Hàn Nghệ vô cùng xấu hổ, Hàn Nghệ cũng đều luôn học tập Ứng Quốc Công.
.Sau khi nói xong, hắn lén liếc mắt nhìn, thấy Võ Mị Nương ngây người kinh ngạc không nói, trong mắt hiện ra lệ quang.
.Trôi qua một lát, Võ Mị Nương dường như nhận thấy được sự thất thố của mình, cái mũi xinh đẹp hơi rung động, nghiêm mặt nói: - Luận tài trí, luận can đảm, luận quyết đoán, cha ta đều không thua hậu nhân, nhưng có những chuyện là trời sinh đã định trước, mặc cho ngươi lợi hại đến đâu, cũng rất khó thay đổi được.
.Hàn Nghệ nói: - Chiêu nghi nói chắc không phải là xuất thân chứ?
.Võ Mị Nương gật gật đầu, đột nhiên hỏi ngược lại: - Ngươi đến Trường An cũng một thời gian rồi, cũng đã tiếp xúc rất nhiều đạt quan hiển quý, hẳn là ngươi cũng cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa sĩ thứ, ngươi có vì vậy mà cảm thấy tự ti không?
.Quả thật Hàn Nghệ có một trái tim tự ti, nhưng đó chỉ là vì hắn từ nhỏ không cha không mẹ, không có một chút quan hệ gì với những điều này, hắn sẽ không vì những điều này mà cảm thấy tự ti, cười nói: - Thần không những không vì vậy mà cảm thấy tự ti, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
.Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Thần mặc dù xuất thân hèn mọn, nhưng hiện giờ thần đã có một gia nghiệp lớn như vậy, đây tất cả đều là thần dùng hai bàn tay của mình đạt được. So sánh với nhau, những con cháu quý tộc đó, thứ bọn họ có đều là phụ mẫu bọn họ cho bọn họ, bọn họ sẽ không cảm nhận được niềm vui dùng mồ hôi nước mắt để đổi lấy, sinh ra đã có đầy đủ khiến bọn họ dừng bước không tiến, cuộc đời của bọn họ sớm đã định sẵn, còn cuộc đời của thần vừa mới bắt đầu, có lẽ ở một số thời điểm nào đó thần sẽ ngưỡng mộ bọn họ, nhưng thần sẽ không vì vậy mà cảm thấy tự ti.
.Ánh mắt Võ Mị Nương dần dần trở nên thâm thúy, nói: - Đây cũng chính là thứ ở ngươi mà ta thấy không giống phụ thân ta, nếu lúc trước phụ thân có thể nghĩ giống như ngươi, thành tựu của người có lẽ còn vượt xa như vậy, hơn nữa cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Chính như ngươi đã nói trước đó, chức quan của một người càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn, ân sủng của Cao Tổ thánh thượng đối với cha ta, khiến người cảm thấy trách nhiệm trọng đại, hơn nữa ai ai cũng nhìn chằm chằm vào người, vì vậy cũng sống như đi trên băng mỏng, cho dù là một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến người nửa đêm bò dậy khỏi giường, nhưng cũng vì vậy mà thân thể của người ngày một kém đi, lại thêm sự cách thế của Cao Tổ thánh thượng, khiến người chịu đả kích nặng nề, cuối cùng vẫn quỵ ngã, đây tất cả đều bắt nguồn từ tự ti, không liên quan đến năng lực.
.Nói xong nàng khe khẽ thở dài, liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Cuộc đời của phụ thân ta quả thực vô cùng thành công, người xuất thân giống như người, còn có thể làm đến đại quan tam phẩm, thực là vô cùng hiếm thấy, những người làm con gái chúng ta cũng là dưới bóng che của người, mới có thể có ngày hôm nay. Nhưng mà, ta lại cho rằng kỳ thật cha còn có thể làm tốt hơn nữa. Người làm quan, cần chú ý cẩn thận, nhưng làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu nhìn trước ngó sau, sợ là kết quả sẽ chỉ tốn công vô ích.
.Trong lời này dường như có lời khác a! Hàn Nghệ liếc nhìn Võ Mị Nương, tâm trạng hơi hơi trầm xuống, đột nhiên hai hàng lông mày nhướn lên, ta hiểu rồi, cô đây là đang ám chỉ ta cứ thoải mái mà đi làm a!
.Lời ám chỉ này đối với Hàn Nghệ mà nói là vô cùng cần thiết.
.Bởi vì ai người cũng biết, con cháu quý tộc sẽ tranh nhau vào Dân An cục, hiện giờ nhiệm vụ này giao cho Hàn Nghệ, chênh lệch địa vị lớn như vậy, nhưng quyền lực lại xuất hiện sự tương phản, đây kỳ thực là hiện tượng vô cùng khác thường, đối mặt với áp bách của nhiều quý tộc như vậy, Hàn Nghệ có thể chống chọi với áp lực hay không đây?
.Điều này cũng thật không thể biết.
.Nhưng trước tiên ngươi phải cho một ám thị, giới hạn của quyền lực và địa vị này ở đâu, Hàn Nghệ mới có thể nắm chắc vụ cá độ này.
.Vì thế Võ Mị Nương phải không tiếc lấy phụ thân Võ Sĩ Hoạch ra để nhắc nhở Hàn Nghệ.
.Đừng sợ! Cứ làm thôi!
.Cha ta chính là đã quá cẩn thận, tuy bảo đảm bản thân không phạm sai lầm, nhưng sống cũng khá khó khăn, hơn nữa không lập hạ đại công gì, đã không vào Lăng Yên Các, đều là vì quá mức bảo thủ, ngươi phải hấp thụ bài học của ông ấy, đừng vì thân phận kém cỏi mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình, hoàng đế giao nhiệm vụ này cho ngươi, không phải để ngươi đi lấy lòng, nịnh bợ những quý tộc đó, mà là để ngươi đi đối kháng với những quý tộc đó, đè ép bọn họ xuống, chấn hưng hoàng quyền, đừng phụ danh hiệu Hoàng gia Đặc phái sứ này.
.Võ Mị Nương thoáng liếc mắt nhìn, thấy trong ánh mắt Hàn Nghệ lộ ra vẻ vui mừng, biết mục đích của mình đã đạt được rồi, tự cười, nói: - Thật là vô cùng xin lỗi, ta vừa nhìn thấy ngươi là khó tránh khỏi nhớ đến phụ thân, cho nên đã nói nhiều mấy câu, ngươi chớ để ý.
.Hàn Nghệ vội nói: - Không không không, kỳ thật thần thật sự vô cùng ngưỡng mộ Ứng Quốc Công, nếu chiêu nghi có thể nói với thần thêm vài chuyện liên quan đến Ứng Quốc Công, thần sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận