Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 555.1: Cây kim so với cọng râu

.Ngân hàng!
.Muốn làm ngân hàng ở một xã hội kinh tế nông nghiệp thuần túy?
.Đây không phải đang nói đùa sao?
.Chuyện này vừa nghe đã khó tin cỡ nào.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng đây là chuyện có thể, hắn từng giao lưu vài câu với một giáo sư kinh tế của nước ngoài trong một cơ hội ngẫu nhiên. Vị giáo sư này đã nói với hắn một câu như thế này, bất luận buôn bán gì cũng không phải là thuận theo sự thay đổi của thời đại mà xuất hiện, mà là thay đổi theo sự thay đổi của thời đại.
.Buôn buôn bán bán, không phải chính là buôn và bán sao, nó đã xuất hiện mấy ngàn năm trước rồi, chẳng qua là vẫn luôn thay đổi, kỳ thật về bản chất thì vẫn giống nhau.
.Nói cách khác, nếu hoàn toàn chuyển khái niệm ngân hàng của hậu thế đến triều Đường, đây chắc chắn sẽ là thất bại, nhưng nếu như ngươi căn cứ vào tình hình của triều Đường mà sáng lập một kiểu ngân hàng mới, chuyện này có khả năng thành công.
.Chứ không phải chuyện hoàn toàn không thể.
.Nhưng khó khăn trong đó cũng vô cùng lớn, Hàn Nghệ cũng biết, nếu dễ làm thì hắn đã làm từ lâu rồi, hơn nữa, nếu đối tượng không phải Thẩm Tiếu, hắn cũng sẽ không nhắc đến ý nghĩ này, bởi vì hắn hiểu Thấm Tiếu, biết Thẩm Tiếu là một người suy nghĩ lạc quan, sẽ không sợ thất bại. Đây là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vì bọn họ rất có thể phải đối mặt với thất bại, phải không ngừng hấp thụ kinh nghiệm trong thất bại, rồi không ngừng trải nghiệm, như vậy mới có thể thành công, nếu như thất bại một lần đã không gượng dậy nổi, vậy thì còn chơi cái gì nữa.
.Đương nhiên, Thẩm Tiếu cũng không thể lập tức bước vào một cuộc sống với mục đích phải thay đổi thế giới, ít nhất cũng phải chơi khắp Trường An rồi hãy nói.
.Đêm đó Hàn Nghệ đã mở tiệc chiêu đãi Thẩm Tiếu, Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ thấy Thẩm Tiếu đến cũng hết sức vui vẻ, còn Lưu Nga bọn họ, vốn dĩ chính là đám người thanh lâu, Thẩm Tiếu lại là thanh lâu đạt nhân, đây quả đúng là thiên tiên phối a. Hàn Nghệ chỉ đi nhà xí một lúc, Thẩm Tiếu và Lưu Nga đã nói chuyện vô cùng thân thiết, mọi người đều uống hết sức vui vẻ.
.Thẩm Tiếu rất thích loại bầu không khí này của Phượng Phi Lâu.
.Ngày thứ hai lại cùng Hùng Đệ, Tiểu Dã ra ngoài dạo chơi, vừa mới đến Trường An, cũng phải mở mang kiến thức một chút.
.Hàn Nghệ thì không đi, bởi vì hôm nay hắn còn có một vài việc cần xử lý.
.- Hô... ! Sao vẫn chưa đến.
.Hàn Nghệ vừa mới bàn bạc với Tang Mộc xong, đi ra ngoài, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, nhìn trái nhìn phải, chợt thấy một mỹ nữ che mặt dáng vẻ thướt tha đang ngồi trong sân, vừa thưởng thức trà, vừa ngẩn ngơ, thế là đi đến, cười dài nói:
.- Không biết Cố đại mỹ nữ đang nghĩ gì vậy?
.- Ngươi!
.Cố Khuynh Thành nói không chút do dự.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Đừng như vậy được không, còn có thể nói chuyện vui vẻ được không a!
.Cố Khuynh Thành cười dài nói: - Chẳng qua là ta chỉ nói thật thôi.
.Hàn Nghệ ngồi xuống.nghiêm túc nói: - Vậy được, ta hỏi cô, cô đang nghĩ gì về ta?
.Cố Khuynh Thành chuyển ánh mắt, nói: - Ta đang nghĩ... vị bằng hữu từ Dương Châu đến của ngươi, rất thú vị.
.- Ặc.
.Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Xem ra chúng ta thật sự không thể nói chuyện vui vẻ rồi, ta cáo từ.
.Nói xong làm bộ sẽ đứng dậy.
.- Ây!
.Cố Khuynh Thành vội vàng ngăn hắn lại, nói: - Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
.Hàn Nghệ biết rõ, nhưng lại cố ra vẻ tò mò, nói: - Chuyện gì?
.Cố Khuynh Thành nói: - Có phải là ngươi quên ngươi đã hứa với Thảo Nhi, giúp cô ấy giành được giải ba trong Giọng hát hay lần này không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên ta nhớ.
.Cố Khuynh Thành nói: - Nhưng sao ngươi chẳng có động tác nào cả.
.Hàn Nghệ nói: - Ai nói không có. Ta đã nghĩ ra một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ. Tuy nhiên, ta cũng thật không ngờ cô quan tâm đến Thảo Nhi như vậy.
.- Đó là đương nhiên. Thảo Nhi cũng là muội muội của ta.
.Cố Khuynh Thành nói xong đột nhiên cười, nói: - Nhưng ta càng tò mò về ý tưởng mà ngươi có thể nghĩ ra hơn.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ cười nói.
.Cố Khuynh Thành gật gật đầu, đôi mắt biết nói sáng lên, nói: - Hàn Nghệ, ngươi có biết điểm mê người nhất của ngươi là gì không?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Còn không phải là thân hình cao lớn và vẻ ngoài anh tuấn của ta.
.Cố Khuynh Thành ngẩn người, sau đó cười khanh khách, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, chính là điểm này.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta phát hiện càng ngày ta càng thích nói chuyện với cô.
.Cố Khuynh Thành mấp máy môi, nín cười, nói: - Nhưng ta nghĩ ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, điều ta chỉ là kiểu tự tin không biết từ đâu mà có này của ngươi.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, sau đó là vẻ mặt xấu hổ.
.Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút ý cười, lại nói: - Đây chính là chỗ mê người nhất của ngươi, bởi vì ngươi luôn có thể khiến người ta tin tưởng những lời nói không đâu, có thể nói là hóa hủ bại thành thần kỳ.
.Hóa hủ bại thành thần kỳ? Hàn Nghệ nghe vậy thấy hơi lạ, nói: - Đợi đã, câu nói này của cô là liên tiếp vẻ ngoài anh tuấn và thân hình cao lớn sao?
.Cố Khuynh Thành gật gật đầu nói: - Đúng a! Mặc dù ngươi tướng mạo thường thường, nhưng trải qua ngày qua ngày, ngươi không ngừng cố gắng khoa trương, bây giờ ta cũng cảm thấy ngươi anh tuấn tiêu sái, đây chính là chỗ thần kỳ nhất của ngươi.
.Hàn Nghệ xoa xoa trán, đột nhiên quay mặt ra ngoài hô lên: - Người đâu! Mau đem cho ta một bình rượu nóng, đông chủ của các ngươi muốn uống say.
.- Vâng!
.Một tôi tớ bên ngoài đáp.
.Cố Khuynh Thành đầu lông mày nhướn lên, nhưng cố nhịn không cười lên tiếng, chân thành nói: - Không phải ta cố ý giễu cợt ngươi, là ta nghiêm túc.
.Nghiêm túc giễu cợt ta? Trời ạ! Còn có gì làm tổn thương người ta hơn câu nói này không? Hàn Nghệ vội vàng hô: - Hai bình!
.- Ồ!
.Cố Khuynh Thành lườm hắn một cái, lại nói: - Ngươi nhìn ngươi đi, tuy là xuất thân nông phu, nhưng lại cho người khác một cảm giác bình đẳng, ta chưa bao giờ cảm thấy bất cứ sự khác biệt nào giữa ngươi và những con cháu quý tộc kia. Nhưng mà, hiện giờ mặc dù ngươi giàu có, nhưng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì khác giữa ngươi với những người bình thường. Còn nữa, trước đây ai cũng tưởng rằng Phượng Phi Lâu đã không thể cứu được, nhưng ngươi vừa đến, Phượng Phi Lâu chẳng những đã sống lại, hơn nữa còn phát triển lớn như vậy. Trước đây ai cũng cho rằng ngươi sẽ thua hai chợ, nhưng ngươi lại thắng hết sức đẹp mắt. Lúc trước ai cũng cho rằng ngươi gây chuyện với Thôi Tập Nhận, nhất định sẽ bị đuổi khỏi Trường An, nhưng kết quả là ngươi lại vẫn có thể ngồi ở đây nói chuyện vui vẻ.
.Cho nên, ngươi rất khó không khiến cho người ta sinh nảy sinh lòng hiếu kỳ, ở bên cạnh ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không thiếu bất ngờ và mong đợi. Bùi Thanh Phong bọn họ mặc dù gia thế hiển hách, nhưng ai ai cũng biết sau này gã sẽ như thế nào, còn ngươi, không ai có thể dự đoán được, đây chính là chỗ mê người nhất của ngươi. Không phải ngươi từng nói sao, chưa biết mới là thứ mê người nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta đồng ý đến Phượng Phi Lâu.
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn người, cười nói: - Thật là không ngờ, thì ra ta xuất sắc như vậy.
.Cố Khuynh Thành cười dài nói:
.- Xuất sắc xa so với tưởng tượng của ngươi.
.- Vậy sao?
.- Ừ.
.Cố Khuynh Thành chớp chớp đôi mắt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận