Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 432: Mang theo lễ vật tới không?

.ói cho cùng, giữa Trình Xử Lượng và Hàn Nghệ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Trên đầu Trình Xử Lượng còn có danh hiệu tổng cảnh ti. Hoàn toàn xứng đáng là một người đứng đầu. Nếu như cấp trên và cấp dưới không hòa thuận, Dân An cục này chắc chắn làm không tốt.
.Cho dù là Lý Trị có cho Hàn Nghệ làm người đứng đầu này, Hàn Nghệ cũng không làm được. Dù gì thì Hàn Nghệ cũng không có danh vọng gì, trong quân, trong triều đều không có uy tín. Không có người để ý tới hắn. Cho dù hắn là một thiên tài, hắn cũng phải dựa vào vào Trình Xử Lượng bọn họ. Hơn nữa Hàn Nghệ bản thân cũng là người hết sức xem trọng đoàn thể. Hắn hết sức coi trọng mỗi đoàn thể bên mình. Vì thế, cho dù thế nào Hàn Nghệ cũng nhất định phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Trình Xử Lượng.
.Đối với điểm này, hắn vẫn nghiêng theo xu hướng, hành động lấy tình, hiểu lấy lý. Bởi vì quả thực hắn đã chiếm lợi ích rất lớn. Nhận được những thứ vốn thuộc về Trình Xử Lượng. Lý nên đích thân đến nhà để giải thích tất cả với Trình Xử Lượng.
.Nhưng nói đến nắm chắc thì Hàn Nghệ không nắm chắc chút nào.
.Bởi vì làm một kẻ lừa đảo. Đầu tiên phải hiểu được tình hình của đối phương mới có thể ta tay. Hiện giờ hắn không hiểu gì về Trình Xử Lượng, nói có phần nắm chắc đó là nói khoác. Trong thiên môn có một câu. Cơ hội tốt bao giờ cũng xảy ra trong quá trình tiếp xúc.
.Còn phải gặp được Trình Xử Lượng mới nghĩ cách tiếp.
.Trưởng Tôn Xung không quản nhiều như vậy. Ngươi nhất định tạo quan hệ tốt với hai bên. Bằng không, sẽ đem tới rất nhiều phiền phức cho chợ đêm. Ta cầm ô giúp ngươi, ngươi đừng mơ tưởng là ta bị nước mưa ướt.
.Hàn Nghệ cũng hiểu rõ. Hắn nhất định phải tạo quan hệ tốt với hai bên.
.Như vậy có thể thấy được. Cho dù là có hoàng thượng bao che, chức quan này cũng rất khó làm. Phải biết rằng hoàng thượng hiện giờ cũng đang khó khăn. Mọi người đều dắt díu nhau qua sông. Chỉ cần không cẩn thận là rơi xuống sông.
.Chuyện của Dân An cục rất nhanh sẽ được truyền đi. Bách tính dĩ nhiên là vui mừng, ca tụng hoàng thượng, ca tụng triều đình. Dân an, người không đọc sách cũng hiểu ý nghĩa của nó. Chính là bảo vệ bọn họ, vui mừng đương nhiên cũng là điều hợp lý.
.Như vậy quý tộc cũng sẽ hết sức vui mừng, thêm một cái nha môn tức là nhiều thêm không ít chức vị. Chính là cho con cháu bọn họ nhiều chức vị hơn. Hơn nữa triều đình cũng đưa ra tin tức, lần này Dân An cục chọn người, chủ yếu là nhằm vào quý tộc. Muốn tuyển con cháu quý tộc.
.Hơn nữa Dân An cục là một nha môn có thực quyền. Liên quan đến cuộc sống thường ngày của bọn họ. Điều này hết sức quan trọng. Mở ra một con đường mới thăng tiến lên tể tướng.
.Dường như tất cả quý tộc, sĩ tộc trong kinh thành đều đang chuẩn bị. Thu xếp cho con cháu mình vào Dân An cục.
.Có điều, tuy bọn họ đều biết hoàng thượng đã giao vấn đề chọn người cho Hàn Nghệ. Nhưng Hàn Nghệ là loại người xuất thân hèn mọn. Ta đường đường là quý tộc mà đi cầu cạnh hắn là chuyện không thể nào.
.Vì thế, lúc đầu đều không có người chịu đi cầu cạnh Hàn Nghệ. Dân An cục có năm quan lớn. Vi Đãi Giá còn đang trên đường hồi kinh, muốn cầu cũng không cầu được. Lý Tư Văn đã xin nghỉ bệnh. Mọi người đều biết Lý Tích là người không màng thế sự, đi rồi cũng uổng công. Vậy thì chỉ còn lại Trưởng Tôn Diên và Trình Xử Lượng. Cầu Trưởng Tôn Diên thì không bằng đi cầu Trưởng Tôn Vô Kỵ, dù sao cũng là ông cháu. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ là lão cáo già. Ông ta biết mục đích của hoàng thượng. Chuyện này ông ta cũng không muốn can dự, đóng cửa không tiếp khách.
.Trưởng Tôn Diên trốn khỏi nhà, trốn vào nhà ông nội đọc sách rồi. Y biết rằng phụ thân lấy việc giúp người làm điều tốt, không có sở trường cự tuyệt người khác, không tin cậy được. Vẫn phải dựa vào Trưởng Tôn Vô Kỵ chống đỡ.
.Vậy thì chỉ còn lại Trình Xử Lượng rồi.
.Phủ phò mã.
.Trình Xử Lượng cũng là Phò mã gia. Hơn nữa cũng là một phò mã gia khá nổi tiếng. Bởi vì lúc y cưới Thanh Hà công chúa, Thanh Hà công chúa mới mười tuổi. Thực không biết là lúc động phòng nên làm thế nào!
.Trong phòng khách rộng lớn, một người đàn ông vạm vỡ nằm trên chiếc giường thấp. Thân mặc áo đơn mở rộng ra lộ ra lông ngực rậm rạp. Một mảnh vải trắng che trên mặt, bên cạnh có một chiếc lò nhỏ, tiếng củi trong lò cháy kêu tách tách.
.Người này chính là Trình Xử Lượng.
.- Phò mã gia, phò mã gia. Người của Tần gia ở ngoài cửa cầu kiến.
.Một người quản gia trung niên bước nhanh vào.
.- Tên nhãi ngươi không phải thành tâm muốn làm lão tử tức chết chứ. Lão tử không phải đã dặn dò qua ngươi sao. Không gặp! Không gặp! Trình Xử Lượng lấy chiếc khăn trên mặt ra, vung cánh tay to lớn lên, cực kỳ khó chịu nói.
.Quản gia kia nói: - Nhưng mà phò mã gia. Tần lão gia là huynh đệ sống chết của Lư quốc công. Hai nhà Tần Trình cũng là thế giao. Không gặp không được tốt lắm.
.Trình Xử Lượng ngồi dậy hét lên: - Gặp rồi thì có tác dụng gì! Lão tử đâu có làm chủ. Ngươi còn chê lão tử chưa đủ mất mặt sao. Ngươi nói là lão tử ra ngoài tuần tra rồi.
.Quản gia nhìn vẻ mặt hung dữ của Trình Xử Lượng cũng không dám nói thêm. Yếu ớt vâng một câu rồi đi ra ngoài.
.Nhưng quản gia vừa dời đi, bỗng nghe thấy một tiếng choang vang lên. Một bình rượu rỗng bị Trình Xử Lượng ném xuống đất.
.Trình Xử Lượng quát lớn: - Các ngươi đều chết hết rồi sao? Mau đem rượu cho lão tử.
.Đám tôi tớ sợ hãi thất tha thất thểu chạy đi lấy rượu.
.Trình Xử Lượng tức giận nói: - Mẹ kiếp, chức Tổng cảnh ti này làm như vậy thì bất lực quá.
.Đây vốn là lúc ra mặt. Nhưng đến người cũng không thể gặp, làm cho Trình Xử Lượng tức phát điên lên.
.Một lúc lâu sau, quản gia kia lại chạy vào.
.Trình Xử Lượng nhìn thấy tên này hết sức không vui. Không đợi gã nói đã hét lên: - Ngươi cút ra ngoài cho lão tử.
.Quản gia kia đúng là khóc không ra nước mắt. Chưa nhìn thấy thăng quan thăng được có tính cách như vậy, kiên trì nói:
.- Phò mã gia, Trương tướng quân bọn họ ở bên ngoài cầu kiến.
.Trình Xử Lượng hét lên: - Trương tướng quân nào?
.- Chính là Đại An tướng quân.
.- Bọn họ?
.Trình Xử Lượng hơi nhíu mày trầm ngâm, nói: - Bọn họ tới làm gì?
.Quản gia liền nói: - Bọn họ nói tướng quân có bệnh nên tới thăm hỏi.
.Trình Xử Lượng gãi gãi đầu, nói: - Vậy cho bọn họ vào đi.
.- Vâng.
.Một lúc sau, liền thấy bốn người đàn ông bước vào.
.Bốn người thi lễ với Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng nói: - Các ngươi tới rất đúng lúc. Ta đang buồn bực, uống với ta mấy chén.
.Một người trong đó nói: - Không phải tướng quân bị bệnh sao?
.Người này chừng ba mươi tuổi, thân hình tương đối cao. Chính là con trai thứ ba của khai quốc công tân Trương Công Cẩn Trương Đại An. Y và ba người kia đều là cấp dưới cũ của Trình Xử Lượng.
.- Bệnh tật gì, uống rượu, uống rượu.
.Trình Xử Lượng đang buồn bực. Nếu như không phải một mình nhàm chán thì đã không cho bọn họ vào.
.Rất nhanh rượu đã được đưa lên.
.Trương Đại An cũng là một người thích uống rượu. Nhưng hôm nay dường như không có tâm trạng uống rượu, lại hỏi: - Tướng quân, lúc nãy ta nhìn thấy người của Tần gia. Bọn họ còn hỏi bọn ta là tướng quân đi tuần sát ở đâu.
.Trình Xử Lượng nói: - Đừng nhắc tới việc này nữa. Không nhìn thấy ta đang buồn bực sao!
.Lại có một người nói: - Tướng quân phiền muộn vì chuyện của Dân An cục?
.Trình Xử Lượng đặt cốc rượu lên bàn, không vui nói: - Ta thấy các ngươi hôm nay không phải đến thăm ta.
.Trương Đại An nói: - Tướng quân, bọn ta cũng không muốn thêm phiền phức cho tướng quân. Nhưng các huynh đệ đều hết sức bất mãn.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Bọn họ có gì mà bất mãn?
.Trương Đại An nói: - Bọn ta vừa vào cấm vệ là đi theo tướng quân. Tướng quân hiện giờ thăng quan rồi liền không màng đến sống chết của huynh đệ nữa. Như vậy không khỏi là không hiền hậu rồi.
.Trình Xử Lượng khó chịu nói: - Trương Đại An, ngươi như vậy là có ý gì? Lão tử không màng đến sống chết của huynh đệ lúc nào?
.Trương Đại An nói: - Hiện giờ có rất nhiều huynh đệ vẫn còn muốn tiếp tục đi theo tướng quân nữa. Tướng quân hiện giờ làm Tổng cảnh ti, cho các huynh đệ một số chỉ tiêu cũng không quá đáng a.
.Dân An cục cạnh tranh nhỏ, phúc lợi cao. Hơn nữa còn an toàn, giao tiếp với bách tính không giống như giao tiếp với quân địch. Trong quân cũng có không ít người muốn vào Dân An cục.
.- Hóa ra các ngươi cũng vì việc này mà tới. Sớm biết ta đã không có các ngươi vào rồi.
.Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, tức giận nói: - Chuyện này các ngươi chưa nghe nói sao? Việc chọn người không do ta quản. Bệ hạ đã giao quyền cho cái tên mở thanh lâu đó rồi. Ta cũng muốn cho các huynh đệ tới, nhưng vấn đề là ta không có quyền.
.Trương Đại An liền nói: - Ai thăng quan đều không mang theo mấy người tâm phúc bên cạnh. Đây chính là quy định, tướng quân người cũng mang mấy người theo, bệ hạ cũng không thể nói gì.
.Trình Xử Lượng liếc nhìn mấy người, há miệng ra, bỗng nhiên thở dài nói: - Trình Xử Lượng ta là người thế nào các ngươi còn không hiểu sao? Nếu như có thể đưa tới còn cần các ngươi tới đây hỏi sao. Quan hệ giữa Tần gia và Trình gia như thế nào không ai không biết. Nhưng ta đến người nhà bọn họ đều không dám gặp. Chuyện này bệ hạ đã nói rõ là toàn quyền giao cho tên tiểu tử Hàn Nghệ đó. Hơn nữa cha ta cũng dặn dò rồi. Đừng nên suy nghĩ về chuyện này, càng không thể đi tìm bệ hạ. Hiện giờ trong lòng ta còn uất ức hơn các ngươi.
.Trương Đại An nghe được buồn bực không nói.
.Một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo thanh tú nói: - Tướng quân buồn bực, chúng ta đều hiểu. Nhưng chuyện này theo ý của ta có thể xuất hiện chuyển biến.
.Người này là cháu của khai quốc công thân Chu Thiệu Phạm-Chu Quý Đồng. Đời đời đều nhậm chức ở mười sáu vệ quân. Phụ thân y cũng là phò mã. Mẫu thân chính là người hết sức có danh tiếng Lâm Xuyên công chúa.
.Trình Xử Lượng nói: - Lời này của ngươi có ý gì?
.Chu Quý Đồng liền nói: - Bệ hạ hết sức xem trọng Dân An cục. Không chỉ có thể trực tiếp thăng lên tể tướng, đồng thời còn sắc phong danh hiệu cảnh sát hoàng gia. Vì thế đám quý tộc mới tranh nhau vỡ đầu để đưa con cháu mình vào Dân An cục. Nhưng chỉ tiêu chỉ có năm mươi người. Căn bản là không đủ dùng. Hàn Nghệ cho dù chọn thế nào đều cũng đắc tội với đại bộ phận người. Đại thần trong triều sẽ tố cáo Hàn Nghệ. Ta thấy chuyện này rất khó kết thúc, đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ cho tướng quân ra mặt. Tướng quân có thể lấy đó làm lý do chọn người trong quân như vậy sẽ không đắc tội với ai nữa.
.Trình Xử Lượng nghe vậy trầm ngâm một lát, nói: - Vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?
.Chu Quý Đồng nói: - Tướng quân nằm bệnh ở nhà. Sau đó đám có chiến công trong quân đi tìm Hàn Nghệ. Người càng nhiều hắn càng khó làm.
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Nhưng ta nghe phụ thân nói. Bệ hạ rất xem trọng chuyện này. Nếu chẳng may Hàn Nghệ bên đó sinh ra nhiễu loạn. Thiên uy khó đoán a.
.Trương Đại An liền nói: - Tướng quân, người còn lo lắng những thứ này làm gì? Dù sao bệ hạ cũng kêu người đừng quản. Chuyện này có trách thì cũng không thể trách được tướng quân.
.Trình Xử Lượng nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ bàn nói: - Được! Làm theo các ngươi nói đi.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.- Tiểu Mập, ngươi sẽ làm được!
.- Tiểu Mập, chúng ta ủng hộ ngươi.
.- A
.Chỉ thấy Hùng Đệ bắt hai tay trên xà đơn, mặt đỏ lên, dùng sức kéo lên trên, nhưng mà không lên được.
.Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa bọn họ nhìn vậy đều lo. Đứng bên cạnh cổ vũ Tiểu Mập.
.- Ai ôi!
.Cuối cùng, Tiểu Mập cũng rơi bịch xuống đất. Thở dốc nói: - Không được, không được. Xà đơn này khó quá, ta không lên được. Thực sự là không lên được.
.Chỉ thấy hôm nay hậu viện của Phượng Phi Lâu có thêm rất nhiều dụng cụ tập luyện, như xà đơn, xà kép, còn có cả cầu cân bằng nữa.
.Xà đơn này Tiểu Dã tập rất dễ dàng. Dù sao thì cậu ta là người có thể bay trên cây. Hàn Nghệ có thể dùng một tay. Hoa tử thì phải dùng hai tay, nhưng Tiểu Mập thì gần như không có hy vọng.
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu Mập, đệ cũng biết đó. Đệ lập tức là người bình chọn thức ăn ngon của hai chợ. Nếu như đệ không nỗ lực giảm béo. Đến lúc đó ăn xong có lẽ là đệ không động đậy được nữa.
.Hùng Đệ lau mồ hôi nói: - Đệ thà rằng đi chạy bộ cũng không tập cái này. Đệ quả thực không tập được.
.Hàn Nghệ nhìn Tiểu Mập sắp khóc lại không đành. Giọng điệu có chút thấp đi nói: - Từ từ tập đi! Không vội! Mỗi ngày tập mấy cái, sẽ có một ngày có thể lên được.
.Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập, ngươi đừng vội! Ta và Hoa tử sẽ giúp ngươi.
.Hùng Đệ quá trọng tình cảm. Thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy cũng không tiện rút lui, gật gật đầu.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ bông nhiên bước vào nói:
.- Tiểu Nghệ ca, phủ Ngạc quốc công có người đến.
.Hàn Nghệ nói: - Ngạc quốc công?
.Trà Ngũ nói: - Ngạc quốc công chính là Uất Trì lão tướng quân.
.Uất Trì? Hàn Nghệ cau mày, kinh ngạc nói: - Uất Trì Kính Đức?
.Trà Ngũ gật gật đầu.
.Uất Trì Kính Đức này Hàn Nghệ biết, nhân vật lớn, thần giữ cửa. Hắn không hiểu lịch sử thì cũng đều có thể nghe nhiều quen thuộc, hiếu kỳ nói: - Ông ta vẫn chưa chết à?
.Trà Ngũ "A" một tiếng.
.- Không không không.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Không phải là Uất Trì lão tướng quân đích thân tới đấy chứ?
.Trà Ngũ lắc đầu nói: - Là quản gia của phủ Ngạc quốc công.
.- Quản gia?
.Hàn Nghệ khuôn mặt lập tức xệ xuống, miệng thì thầm hồi lâu mới nói: - Có mang theo lễ vật tới không?
.Trà Ngũ liên tục gật đầu nói: - Mang rồi! Mang rồi!
.- Vậy mời ông ta vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận