Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 847.1: Có sai phải nhận.

.Nếu Hàn Nghệ dễ dàng rời đi như vậy thì có lẽ hắn hôm nay cũng sẽ không đến.
.Hắn tinh thông tâm lý học, hắn biết rằng lúc này ngồi ở ngoài cửa nói so với ở bên trong phòng nói là làm ít công nhiều, nhưng bất kể là đối mặt hay là quay lưng về nhau, thì biểu cảm của hắn đều vô cùng phong phú, tuyệt đối sẽ không bớt xén, hạng mục rèn luyện cơ bản hàng ngày của một tên lừa gạt, chỉ thấy hắn ngửa mặt thở dài tiếp tục nói:
.- Ta biết rằng nàng tạm thời không thể chấp nhận, ta đây cũng có thể lý giải, bởi vì ta và Tiêu Vô Y vốn không thể nào hai người xuất hiện cùng một lúc, chúng ta có thể kết làm vợ chồng cũng đúng là duyên phận đưa đẩy. Nhớ hai ba năm trước ta chỉ là một người nông dân nghèo khó.
.Hắn lại bắt đầu kể rõ hắn cùng với Tiêu Vô Y gặp nhau, hiểu nhau, mến nhau, nhưng trong chuyện này cũng không có gì là thêm thắt, kể cả hắn cùng với Tiêu Vô Y ngày trước cãi nhau sau đó sinh ly từ biệt, rồi sau lại gặp lại nhau.
.Trong phòng Nguyên Mẫu Đơn nghe được cũng thoải mái dễ chịu hơn nhưng cảm xúc lẫn lộn, trong lúc nhất thời bàng hoàng ngây ngốc.
.Sau khi nói xong, Hàn Nghệ lại giọng điệu thành khẩn nói:
.- Ta biết ta không nên gạt nàng, nhưng ta lại không thể không làm như vậy, bởi vì lúc ấy tình cảnh của ta cũng vô cùng nguy hiểm, nếu tin tức này để cho người ta biết nhất định sẽ có người mượn điều này đối phó với ta, ta thật sự không dám gây thêm rắc rối vì việc này có liên quan đến chuyện sống chết của rất nhiều người. Bởi vậy ta đối với bất kỳ người nào cũng đều lựa chọn giấu kín. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, ta nghĩ ta cần phải thẳng thắn với nàng, ta không phải cố ý muốn giấu diếm nàng.
.Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:
.- Nàng nói nàng muốn gặp thê tử của ta rồi mới tính tiếp, ta không có miễn cưỡng nàng bởi vì ta biết giữa chúng ta còn có rất nhiều biến số, thời điểm này ta không muốn làm cho nội tâm nàng thêm nhiều gánh nặng. Ta tôn trọng nàng, ta cũng yêu nàng, biến số kia cũng chỉ tồn tại ở trong quan hệ của chúng ta,, ta mãi mãi yêu nàng, trong này không tồn tại bất kỳ biến số gì. Có lẽ nàng bây giờ không thể chấp nhận nhưng mười, hai mươi năm về sau ta tin tưởng chắc chắn có một ngày nàng sẽ tha thứ cho ta.
.Trong lời nói của hắn tràn đầy áy náy, trong hốc mắt của Nguyên Mẫu Đơn nước mắt thi nhau chảy xuống, kẻ khờ này ta chưa từng trách chàng, ta trách chính là bản thân mình. Nghĩ tới đây hai mắt nàng hơi khép, một mảng phiền muộn trong lòng không biết nên đi đến nơi đâu.
.Nửa ngày trôi qua, chợt nàng phát hiện ngoài cửa yên tĩnh trở lại, một trái tim bỗng nhiên buốt lên, suy nghĩ lập tức rối loạn, hắn đi rồi sao? Hắn còn tới nữa không? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đợi mười năm, thậm chí hai mươi năm sao?
.Ngoài phòng yên tĩnh khiến Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy giống như thế mất đi cái gì, phút chốc nàng đứng dậy đi ra cửa một cách vô thức mở cửa ra.
.Chợt kêu một tiếng “Ôi!” và thấy một người ngã nhào tới.
.Nguyên Mẫu Đơn mở mắt nhìn lên và không khỏi vừa mừng vừa sợ, vị nhân huynh này không phải là Hàn Nghệ thì còn có thể là ai được đây, lại thấy hắn ngã chổng vó lên trời, thấy cái dáng vẻ ngốc nghếch đang nhìn mình, không khỏi cười khúc khích, nhưng lập tức lại sa sầm mặt, hừ nói:
.- Người này thật sự là không biết xấu hổ, chuyện không biết xấu hổ đến mức này, mà cứ ở bên ngoài nói, chàng cứ phải khiến người trong thiên hạ đều biết hết sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt một lát, lập tức cười khổ nói:
.- Nàng gặp qua mấy người phạm tội ngồi ở cỗ kiệu nói chuyện rồi ư.
.Nguyên Mẫu Đơn hất mặt vênh lên, lập tức trở lại ngồi xuống phòng trong, nhưng cũng không có đuổi Hàn Nghệ cút ra ngoài như lúc trước, mới thời khắc vừa rồi cũng đủ cho nàng hiểu, nàng đã không thể rời xa Hàn Nghệ rồi.
.Có triển vọng!
.Hàn Nghệ vội vàng bò người lên khép cửa lại đi vào trong phòng, mặt dày ngồi xuống, nói:
.- Mẫu Đơn, nàng giận ta như thế nào cũng được, ta vốn không nên nói, thế nhưng ta chỉ sợ nàng tức lên mà hỏng mất thân thể.
.Nguyên Mẫu Đơn ảm đạm lắc đầu, nói:
.- Kỳ thật người nên tức giận không phải ta, mà là Tiêu Vô Y.
.Hoá ra nàng lo cho Tiêu Vô Y, không phải ta à! Trong lòng Hàn Nghệ chợt đau thương, thở dài:
.- Các nàng đều có lý do tức giận, kỳ thật chuyện giữa chúng ta Tiêu Vô Y đều vẫn biết hết. Nếu nói nàng ấy vui vẻ chấp nhận là không thể nào, nhưng nàng ấy cũng hiểu được nếu nàng ấy phản đối, tình cảm giữa ba người chúng ta sẽ không tốt, hơn nữa Tiêu Vô Y tính tình mặc dù có khi tùy hứng một chút nhưng luôn trái phải rõ ràng, nàng ấy còn là người vô cùng bình tĩnh đấy. Nàng ấy làm thê tử của ta sẽ lấy ta làm trọng, ta tốt thì nàng ấy liền tốt, nàng ấy biết ta cần đến sự ủng hộ của Nguyên gia. Tóm lại các nàng đều bị tủi thân còn ta là tội nhân lớn.
.Tiêu Vô Y trong chuyện này thực sự tủi thân sao?
.Cho dù chính nàng ấy không cảm thấy tủi thân thì Hàn Nghệ cũng sẽ cảm thấy tủi thân thay nàng ấy.
.Đây là chuyện rõ ràng.
.Nguyên Mẫu Đơn tủi thân sao?
.Đương nhiên cũng tủi thân.
.Hàn Nghệ đối mặt chuyện này chính là một câu nói, các nàng đều tủi thân, lỗi sai tất cả là do ta.
.Nam nhân mà, có sai có nhận, chịu đòn phải đứng nghiêm.
.Dù sao chỗ tốt cũng là một mình hắn chiếm, Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn cũng đều là những người con gái tốt ngàn dặm mới tìm được một. Bên kia vẫn còn có một Dương Phi Tuyết không minh bạch, một mình hắn độc chiếm trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa rồi, giờ mà không lôi ra tẩn cho một trận, thì cục tức của dân FA thiên hạ làm sao mà xả được đây.
.Nguyên Mẫu Đơn kỳ thật cũng không thấy tủi thân, bởi vì nàng vốn biết Hàn Nghệ là người có thê tử, nàng có tâm thái là kẻ thứ ba, càng nhiều hơn là áy náy, nói:
.- Vậy tại sao Vân Thành chưa tới?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng ấy cũng muốn đến đấy, nhưng ta cảm thấy việc này nhất định phải là do chính ta nói cho nàng biết, sai là ta, ta không thể để cho người khác tới giúp ta gánh vác.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được trầm mặc không nói, bởi vì nàng không trách Hàn Nghệ, nàng trách chính mình, cho dù mặc kệ Hàn Nghệ tự trách mình như thế nào, cũng không thể tiêu trừ tự trách trong nội tâm nàng.
.Hàn Nghệ cũng nhìn ra, nhẹ nhàng cầm tay thon thon mềm của Nguyên Mẫu Đơn, nói:
.- Mẫu Đơn, việc đã đến nước này chúng ta đều không có một lựa chọn khác, lựa chọn duy nhất chính là sống vui sướng và hạnh phúc, nói nhiều sẽ chỉ làm cho chính bản thân cảm thấy thêm hỗn loạn, sầu khổ và thương tâm đều giao cho ta cất giữ, các nàng có trách nhiệm tươi cười vui vẻ.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cách phức tạp, nàng biết rằng chính mình không thể rời xa Hàn Nghệ, nhưng nàng lại rất khó chấp nhận sự thật rằng nàng đã yêu phu quân của Tiêu Vô Y, điều này làm cho nàng vô cùng mâu thuẫn, thậm chí cảm thấy sắp phát điên rồi, đột nhiên nàng gục đầu thật mạnh xuống lồng ngực của Hàn Nghệ.
.- Phốc!
.Đây chính là vô thức va chạm của Nguyên Mẫu Đơn, sức lực có thể là vô cùng mạnh, Hàn Nghệ thiếu chút nữa có thể phun ra máu ấy, sắc mặt căng ra, ta chịu, ngoài miệng lại ân cần nói:
.- Nàng không đụng hư đầu luôn đi!
.- Nếu đụng hư được thì tốt.
.Nguyên Mẫu Đơn thật sự muốn quên đi sự thật này tồn tại, nước mắt lại một lần nữa trào ra, sau khi nàng gặp được Hàn Nghệ thì khóc hết bao nhiêu lần, trút hết ra và nói:
.- Vì sao ông trời cố tình để cho ta gặp chàng?
.Hàn Nghệ nghiêm túc suy nghĩ nói:
.- Việc này nhất định là có nguyên nhân, ông trời dù sao cũng nói đạo lý, nàng hẳn là đã từng nghe qua Tây Du Ký, vì sao Đường Tăng gặp được Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng, Tiểu Bạch Long đều là có lý do cả, tuy nhiên những lời này nói được nhưng làm lại rất khó, nếu là ông trời an bài chúng ta chỉ có thuận theo, không phải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận