Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 522.2: Nữ đế triệu tập

.Buổi chiều hôm sau.
.Hàn Nghệ ngồi trong phòng làm việc, kiểm tra bài tập đưa đến lúc trưa, so với lần đầu, cảm ngộ lần này thật sự nhiều hơn, không ai dám viết bậy. Hắn xem một lát, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, lật lật, chọn ra bài tập của Uất Trì Tu Tịch, tám trăm chữ lưu loát, viết rất thành khẩn nha.
.Xem ra tiểu tử này còn có động tác, cũng đúng, nếu chỉ trả thù non nớt như thế, thì ta đã coi trọng y rồi. Hàn Nghệ cười lắc đầu, để bài tập sang một bên.
.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ai?
.- Phó Đốc Sát, trong cung có người đến.
.Trong cung? Hàn Nghệ vội nói: - Mau mời người vào.
.Chỉ thấy một thái giám đi đến, khom người nói: - Tiểu nhân phụng mệnh Võ Chiêu nghi, mời Đặc Phái Sứ qua đó một chuyến.
.Nữ Đế? Lẽ nào là vì chuyện hôm qua? Trong lòng Hàn Nghệ vui mừng, gật đầu, theo thái giám ra ngoài.
.Nhưng Hàn Nghệ thật không ngờ, Võ Mị Nương lại ở gần trại huấn luyện, vừa mới bước vào cửa cung thì thấy trong ngôi đình giữa hồ có một thiếu phụ kiều diễm ngồi đó.
.Chính là đệ nhất nữ đế thiên cổ Võ Mị Nương.
.Nếu nói Vương Hoàng hậu kia phong hoa tuyệt đại đến cực hạn, thì Võ Mị Nương lại phong tình vạn chủng đến cực hạn.
.Xinh đẹp và mê người có khác biệt rất lớp.
.Hàn Nghệ đi đến trước đình thì hành lễ.
.Võ Mị Nương duỗi cánh tay ngọc ra, nói: - Mời ngồi.
.Đối với Hàn Nghệ, nàng trước nay vẫn dành cho y sự đối đãi cao nhất.
.Thật ra chiếu theo quy củ mà nói, thần tử không thể tùy tiện chạm mặt phi tử, càng đừng nói là cùng nhau ngồi mặt đối mặt. Nhưng tình huống bây giờ tương đối đặc thù, có chuyện gì Lý Trị không tiện nói rõ, có thể mượn miệng của nàng nói, hơn nữa với tính cách của Võ Mị Nương, cũng không thể nào gạt được Lý Trị, lén lút gặp mặt Hàn Nghệ là chuyện chỉ có ngu xuẩn đến cùng cực mới làm, xung quanh có nhiều người đứng như vậy đã nói rõ tất cả rồi.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu, do vậy cũng không sợ, cảm tạ một tiếng thì ngồi xuống đối diện Võ Mị Nương, bởi vì bây giờ là tháng chạp, thời tiết khá rét lạnh, do vậy trên người Võ Mị Nương còn khoát một chiếc áo thật dày, lông xù, màu trắng tinh, nhưng không sánh bằng làn da trắng ửng đỏ của Võ Mị Nương, vô cùng mịn màng, hai tròng mắt ngập nước, bên dưới áo khoác lại che giấu thân hình đẫy đà kiều diễm, vô cùng mê người.
.Có những nữ nhân càng trẻ càng đẹp, giống như Dương Phi Tuyết, duyên dáng yêu kiều, khắp người trên dưới đều tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhưng có một loại nữ nhân lại đẹp khi đã thành thiếu phụ, Võ Mị Nương chính là loại nữ nhân này, quả thực là đầy vẻ phong tình thiếu phụ lên đến cực điểm.
.Cũng may Hàn Nghệ cũng không phải chim non, đối diện với Võ Mị Nương kiều diễm mê người, vẫn chống đỡ được. Thật ra cũng không cần trốn trốn tránh tránh, người ta vốn dĩ xinh đẹp như thế, ngươi còn nhăn nhăn nhó nhó, không chuyện thì cũng biến thành có chuyện, cứ giống như bình thường là được, trong mắt mang theo mấy phần thưởng thức là được, Hàn lão tài xế vẫn nắm chắc về mặt này nha.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Ta vừa lúc tới đây tản bộ, nhưng đi một mình thì buồn bực, vừa hay nhớ ra ngươi ở gần đây, thế là muốn tìm ngươi tâm sự, không làm phiền ngươi chứ?
.Nhìn đi, người ta nói câu này, vừa nhìn là biết người đọc sách mà, Hàn Nghệ cảm thấy đổ mồ hôi thay cho Vương Hoàng hậu, khác biệt không khỏi cũng quá lớn rồi, cười nói: - Ta còn phải cảm tạ Chiêu Nghi cho ta lý do làm biếng.
.Võ Mị Nương lập tức cười khúc khích, sau đó nói: - Ngươi đừng nói lung tung, ta không gánh nổi đâu. Ngừng một lát, nàng lại nói: - Nghe nói hôm qua ngươi khiến cho không ít đại thần trong triều mất hết mặt mũi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Thật sự là oan uổng mà, thật ra ta không làm gì cả, là bọn họ đến gây sự với ta, chỉ là kết quả là không gây được thôi, ta càng xấu hổ hơn bọn họ nữa.
.Võ Mị Nương chớp đôi mắt mọng nước, nói: - Thật sao?
.Mọi người đều là người thông minh, hà tất vạch trần nhau. Hàn Nghệ lúng túng mỉm cười.
.Võ Mị Nương mím môi cười, trong mắt đột nhiên bắn ra hai ánh mắc sắc bén, nói: - Cố ý cũng được, vô ý cũng được, ta đều cảm thấy ngươi làm vậy rất tốt, nên diệt đi uy phong của bọn họ, cứ mãi nhượng bộ tuyệt đối không đổi lại được thấu hiểu và ủng hộ, mà là không ngừng được một tấc muốn tiến một thước. Nếu ta là ngươi, ta sẽ làm còn tuyệt tình hơn ngươi.
.Hàn Nghệ trợn hai mắt, hơi có chút kinh ngạc.
.Võ Mị Nương cười nói: - Ngươi cảm thấy rất kinh ngạc sao?
.Hàn Nghệ nói: - Có một chút.
.Võ Mị Nương nói: - Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, mà bọn họ lại nhắm vào ngươi khắp nơi, thậm chí có người còn muốn dồn ngươi vào chỗ chết.
.Nói đoạn lại mỉm cười, lại nói: - Bậy giờ ngươi còn cảm thấy kinh ngạc?
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: - Hoàn toàn không cảm thấy.
.Nếu Hàn Nghệ là do Vương Hoàng hậu đề bạt lên, những người đó còn làm thế sao?
.Cho dù có, cũng sẽ không lộ liễu như vậy, từ đó có thể thấy, đại thần trong triều căn bản vốn không đặt Võ Mị Nương vào mắt.
.Cho nên Võ Mị Nương vô cùng tức giận, chỉ là vẫn luôn không biểu lộ ra, nhưng nàng cũng chỉ có thể bày tỏ chút ủng hộ trong lời nói, có thể giúp đỡ thực tế lại không nhiều. Đột nhiên nàng à một tiếng: - Còn nữa, nghe nói hôm qua thiếu công tử Quan Quốc Công đã nói mội bài diệu luận kinh người.
.Hàn Nghệ gật đầu, quả nhiên là vì chuyện này, không hổ là Võ Mị Nương, thật sự nhìn đủ xa nha, nhưng cũng không cần khen ta như vậy đâu, còn diệu luận kinh người nữa, ta sẽ kiêu ngạo, cười nói: - Có điều chưa đạt đến mức diệu luận kinh người.
.Võ Mị Nương nói: - Là ngươi dạy đi?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Phải.
.Võ Mị Nương nở nụ cười khẽ, hỏi: - Tại sao ngươi phải làm thế?
.Hàn Nghệ nói: - Vì bệ hạ và Chiêu Nghi, đồng thời cũng là vì mình?
.Võ Mị Nương rất hứng thú nói: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Sở dĩ ta trở thành cái gai trong mắt những người đó, chỉ có một nguyên nhân, chính là vì ta xuất thân nông dân. Nói cách khác, chính là thân phận khá đặc thù, bởi vì trong số trọng thần trong triều, người xuất thân thứ tộc quá ít, nếu ta chỉ là một quan nhỏ, hoặc là quan không có quyền lực, bọn họ sẽ không so đo với ta, nhưng vấn đề là trong tay ta nắm thực quyền, do vậy bọn họ mới hận không thể trừ đi cho thoải mái.
.- Ta không thể thay đổi tình hình này, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách thay đổi tình hình của triều đình. Nếu đại thần xuất thân thứ tộc nhiều rồi, vậy thì ta sẽ không trở thành kẻ khác biệt. Thế nhưng, quý tộc sở dĩ có thể chiếm lĩnh triều đình trong thời gian dài, chỉ là vì bọn họ có thể có được sự giáp dục rất tốt từ nhỏ. Bọn họ nắm giữ lượng lớn kinh thư, bệ hạ cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ để giúp mình quản lý quốc gia. Muốn phá vỡ cục diện này, chỉ có phổ cập giáo dục, để càng nhiều người có cơ hội được đi học, mới có thể giúp càng nhiều sĩ tộc vào triều làm quan. Bằng không, cho dù bệ hạ muốn cất nhắc thứ tộc, cũng không tìm được nhân tài thích hợp.
.Võ Mị Nương gật đầu, nói: - Nói tiếp!
.Hàn Nghệ nói: - Những quý tộc kia sở dĩ dám tùy ý vu tội cho thần tử mà bệ hạ một tay đề bạt, ta nghĩ là vì bọn họ đều không hề sợ hãi, bởi vì bệ hạ cần phải dựa vào bọn họ, ta nghĩ không một quân chủ nào nguyện ý nhìn thấy tình cảnh đó. Nếu đưa lượng lớn thứ tộc vào thì có thể làm suy yếu thế lực quý tộc, từ đó cân bằng thế lực trong triều, vậy thì bệ hạ có thể làm việc thuận lợi hơn.
.Võ Mị Nương chớp đôi mắt đẹp, hỏi: - Vậy ta thì sao?
.Nói thì nói, cần gì nháy mắt đưa tình chứ. Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, nói: - Cứ như vậy, chí ít Chiêu Nghi chí ít sẽ có thêm sự lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận