Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1211.1: Khảo nghiệm chỉ số thông minh

.Ngã bản tương tâm nhưng câu cừ, nại hà minh nguyệt chiếu ngã tâm1. (1: câu gốc là "ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ" trong bài thơ Tỳ bà ký của tác giả Cao Minh thời Nguyên, có hàm nghĩa là sự thật lòng của mình bỏ ra không nhận được hồi đáp và tôn trọng nên nhận được. Câu của tác giả mang nghĩa ngược lại, không bỏ ra sự thật lòng nhưng nhận được hồi đáp và tôn trọng) Hàn Nghệ thật sự bị buộc phải bất đắc dĩ lại ra vẻ một người tài giỏi.
.Giờ này khắc này, hắn đứng ở trong đám người, tựa như kia siêu sao thiên hoàng được người kính trọng và ngưỡng mộ, còn vẻ vang hơn cả phát minh cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh gì đó nhiều, nhất là những quý phụ, thiếu phụ kia đều đang nhìn Hàn Nghệ vô cùng khao khát, mặc dù họ đang ở độ tuổi như lang như hổ, nhưng cũng không phải là muốn cùng Hàn Nghệ nảy sinh gì đó, chỉ là muốn Hàn Nghệ cũng vẽ cho họ một bức tranh.
.- Vô Y! Phu quân ngươi yêu thương ngươi như vậy, nhất định cũng đã vẽ cho ngươi rất nhiều bức nhỉ.
.Một quý phụ ung dung nhỏ giọng nói với Tiêu Vô Y, trong ánh mắt có xen lễn vài phần ý ngưỡng mộ. Bọn họ chỉ không hiểu, Tiêu Vô Y đi Giang Nam một chuyến, vậy mà lại có thể tìm được phu quân như vậy ở nông thôn, có thể làm thơ, có thể vẽ tranh, còn có thế lãnh binh đánh giặc, đây không phải chính là văn võ song toàn, xuất tướng nhập tương sao, đương nhiên, cái này chỉ có thể nói là phiến diện, Hàn Nghệ đó gọi là đánh giặc ư, đó rõ ràng chính là lừa người, chiến tranh không phải chơi như vậy, còn các nàng đều là lấy vương công quý tộc, nhưng chẳng có một ai có thể so sánh với Hàn Nghệ, chỉ có thể cảm khái, ông trời thật là quá không công bằng.
.Tên khốn khiếp này! Tiêu Vô Y đầu tiên là thầm mắng một câu trong lòng, nhưng ngoài miệng lại ngượng ngùng ừ một tiếng, dù sao cũng là thê tử của Hàn Nghệ, chút diễn xuất này nàng cũng vẫn có.
.Một tiểu nương tử bước lên, nói: - Vô Y tỷ, có thể bảo phu quân tỷ vẽ cho ta một bức không.
.Hắn còn chưa từng vẽ cho ta, còn vẽ cho các ngươi? Tiêu Vô Y thản nhiên nói: - Hiện giờ chàng bận như vậy, đâu có rảnh, đợi mấy ngày nữa rồi hãy nói.
.- Hàn Thị lang!
.Hàn Nghệ vừa mới nghỉ chút, chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy, hắn nhìn lại, chỉ thấy Diêm Lập Bản cười tủm tỉm nhìn hắn, thần thái đó giống như Bạch Cốt Tinh nhìn thấy Đường Tăng, chỉ muốn chiếm làm của riêng vậy, không cần hỏi cũng biết Diêm Lập Bản muốn làm gì, nhưng hiện tại hắn thực sự không có tinh lực để ứng phó với tên cuồng tranh này, cười nói: - Diêm Thượng thư, chúng ta đến Hiền giả lục viện rồi từ từ nói kỹ hơn, thế nào?
.- Được được được!
.Ít nhất Hàn Nghệ không có cự tuyệt, Diêm Lập Bản đã hài lòng rồi, dù sao thì mấy thứ này ở đương đại mà nói, đại khái là không truyền ra ngoài.
.Còn thiên hạ đệ nhất gia đình Lý Trị, Võ Mị Nương, Lý Hoằng đối với bức tranh đó thì nhìn trái nhìn phải, càng xem càng thích, ngắm nghía đã rất lâu, Lý Trị mới giao cho Trương Đức Thắng. Trương Đức Thắng cầm bức tranh này mà hai tay cũng run lên, sao y lại không nhận ra Lý Trị vô cùng thích bức tranh này, nếu như làm hỏng thì cứ chuẩn bị quan tài đi.
.Lý Hoằng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, ngươi có thể dạy ta vẽ tranh kiểu này không, ta muốn tự mình vẽ một bức tranh cho phụ hoàng và mẫu hậu.
.Ngươi thật đúng là biết tìm lý do a! Hàn Nghệ nào dám cự tuyệt nha, gật đầu đáp ứng.
.Lý Hoằng nghe thấy mừng rỡ, thậm chí còn vui vẻ hơn cả lúc cậu chơi trong sân đua xe nữa.
.Vốn dĩ Lý Trị có chút mệt mỏi, nhưng hiện giờ lại tinh thần sáng láng, hỏi:
.- Hàn Nghệ, khu vui chơi này còn có gì chơi vui?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, còn có một mê cung và một nhà bóng.
.- Mê cung?
.Không ít trẻ con kêu lên.
.Lý Trị cũng nhìn Hàn Nghệ vẻ tò mò.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mê cung ở khu vui chơi không phải là mê cung mà mọi người hiểu, chỉ là một nơi cho trẻ con phát triển trí lực, bên trong có rất nhiều đồ chơi, đồng thời dung hợp với kiến thức nhất định, hy vọng khi chơi, trẻ con cũng có thể học được không ít kiến thức.
.- Vậy sao?
.Lý Trị cảm thấy có chút hứng thú nói: - Vậy đi mê cung này xem thử đi.
.Không chỉ có ý tò mò, mọi người xung quanh đều cảm thấy hiếu kỳ, vui chơi còn có thể phát triển tri thức, chuyện này thật là quá ly kỳ, bởi vì buổi trưa mọi người đều ở sân đua xe, không có nhiều thời gian đến chỗ khác chơi.
.Mọi người đều theo Lý Trị đi về phía mê cung.
.Nhưng Lý Tích thì không đi, ông ta sớm đã đến mê cung rồi, hơn nữa ông ta đã đi với Lý Trị hơn nửa ngày rồi nên hơi mệt mỏi, vừa hay Hàn Nghệ ở đây, bởi vậy ông ta liền tìm một cái cớ quay về ngủ trưa, ông ta đã qua cái giai đoạn nịnh hót đó rồi.
.- Vẽ thực sự đẹp a!
.Tiêu Vô Y lặng lẽ đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, hạ giọng nói.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: - Đa tạ phu nhân khích lệ.
.- Hừ!
.Tiêu Vô Y cho rằng Hàn Nghệ thông minh như vậy, chắc có thể hiểu được ý nghĩa của âm này.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài, vẻ mặt ưu thương nói: - Thật ra ta đã muốn vẽ cho nàng một bức từ rất lâu rồi, nhưng ta sợ ta không vẽ ra được vẻ đẹp của nàng, bởi vì ta cảm thấy kỹ năng vẽ của ta không thể nào thể hiện được mỹ mạo của phu nhân, đây là việc ta tuyệt đối không cho phép, vẫn mong phu nhân cho ta một chút thời gian, đợi khi ta luyện kỹ năng vẽ này đến mức lư hỏa thuần thanh rồi sẽ vẽ nàng, thế nào?
.Nam nhân này đúng là quá biết ăn nói rồi! Tiêu Vô Y muốn giận cũng không giận nổi, kiều mỵ lườm Hàn Nghệ một cái, tựa như đang nói, lần này thì tha cho chàng.
.Hàn Nghệ biết chính mình lại quá quan rồi. Mê cung của khu vui chơi ở góc đông nam, không ở vị trí trung tâm, bởi vậy Hàn Nghệ bỏ chút công phu trong việc kiến tạo mê cung này, hắn hy vọng mỗi một góc trong khu vui chơi đều tràn đầy niềm vui bất ngờ, không giống như sân đua xe, chỉ làm một cái nhà lớn là được, mê cung này giống như núi non trùng điệp, và còn dùng hết các loại sơn có hiện thời, màu sắc sặc sỡ, vô cùng đẹp!
.Từ xa xa nhìn lại, Lý Hoằng và đám trẻ con đã hết sức kích động, bước chân cũng trở nên nhanh hơn hẳn. Nhưng vừa mới tới cửa, một bầu không khí nghiêm túc ập đến, làm cho Lý Trị bọn họ theo bản năng thả nhẹ bước chân, càng miễn bàn đến việc mở miệng nói chuyện!
.Lặng lẽ vào khỏi trong nhà, tất cả mọi thứ bên trong khiến mọi người đều cảm thấy hết sức chấn kinh.
.Chỉ thấy từng đứa trẻ một hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc một mình hoặc mấy người, vây quanh một cái bàn gỗ nhỏ, trong tay đang cầm từng món đồ chơi bằng gỗ, chơi vô cùng chú tâm, ngay cả Lý Trị bọn họ đến cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái.
.Chỉ mấy thiếu phụ đang trông con cái của mình nhìn thấy Lý Trị bọn họ đến, sợ đến mức khẩn trương đứng dậy. Lý Trị lập tức đưa tay ra hiệu bọn họ không cần đứng dậy. Chợt nghe thấy một đứa bé nhẹ giọng thì thầm: - Ba cộng năm, sáu bảy tám, tám, tám!
.Lại nghe một đứa bé nói: - Tám ở đây.
.Lý Trị và Võ Mị Nương đi đến phía sau đứa bé kia, cúi đầu xuống nhìn, thì ra bọn chúng đang dùng từng miếng gỗ nhỏ xây dựng một trang viên, nhưng có không ít miếng gỗ, nếu ghép từng miếng một thì rất hao tâm tốn sức, cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì, đương nhiên là có quy luật, trên miếng gỗ có ghi rõ một số chữ số và văn tự, phải căn cứ vào quy luật của chữ số và văn tự để lắp ráp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận