Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 758.1: Treo tiểu cữu tử lên đánh.

.Hàn Nghệ đặt đầu gối lên hông Tiêu Hiểu, gõ xuống dây thắt lưng của y, nhanh chóng trói cả hai tay hai chân y lại.
.- Buông, mau thả ta ra.
.Tiêu Hiểu kích động quát to lên, thân mình giống như một con ngựa gỗ, lắc lư trước sau, ma sát tiểu đệ đệ.
.Ranh con, tỷ phu chung quy là tỷ phu của ngươi, còn muốn lật trời nữa không. Hàn Nghệ âm thầm cười lạnh.
.Chuyện này thật sự là vượt qua ngoài dự liệu của mọi người.
.Nguyễn Văn Quý nói: - Phó đốc sát, đây là ngươi dùng thủ đoạn lừa gạt, rất hèn hạ.
.- Đây là bất công với Tiêu Hiểu!
.- Phó đốc sát là Hoàng gia đặc phái sứ đấy, sao có thể làm ra việc đê tiện vô sỉ đến vậy, ngươi chính là mặt mũi của hoàng gia a!
.Thảo phạt!
.Tất cả các đệ tử nhất trí thảo phạt hành vi đê tiện của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ dùng uy nghiêm đưa tầm mắt nhìn qua, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: - Làm cái gì hả, làm gì hả, chuyện cho tới bây giờ, không ngờ các ngươi còn không biết xấu hổ, còn có mặt mũi đứng đây chỉ trích ta? Các ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn vì ta là Phó đốc sát, mà không phải là kẻ cướp, nếu như ta là kẻ cướp, thì giờ phút này Tiêu Hiểu chỉ sợ đã mất mạng rồi.
.Các đệ tử thấy vậy, lập tức yên tĩnh trở lại.
.Hàn Nghệ nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Các ngươi là cảnh sát hoàng gia, sau này các ngươi phải đối mặt với đám kẻ cướp tàn bạo, nếu như mỗi người các ngươi đều giống như Tiêu Hiểu, tự đại sơ suất, thì không cần đến một năm, các ngươi sẽ toàn quân bị diệt, đám kẻ cướp này âm hiểm độc ác hơn ta nhiều, các ngươi còn quá non rồi. Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất kể là lúc này, đầu tiên phải chế phục được kẻ cướp, ngàn vạn lần không được giống như Tiêu Hiểu, kẻ cướp vừa yếu thế, đã lập tức buông lỏng cảnh giác, làm thế là vô cùng nguy hiểm đấy, các ngươi đã hiểu chưa?
.Nghiễm nhiên là một bộ khí thế nghiêm sư a!
.Các đệ tử thấy Hàn Nghệ đột nhiên nổi bão, không khỏi bị hù một chút, cảm thấy cũng có đạo lý, chẳng lẽ Phó đốc sát thật sự đang lên lớp cho chúng ta sao?
.- Thật sự là nực cười, ta còn tưởng rằng các ngươi có tiến bộ rất lớn, kết quả vẫn là không chịu nổi một kích như vậy.
.Hàn Nghệ ngoài miệng khiển trách, trong lòng lại nghĩ, hừ! Hù đám tiểu tử thối các ngươi, thật sự là vừa thoải mái vừa khoái trá. Rồi lại nói với Tiêu Hiểu: - Tiêu Hiểu à, biểu hiện của ngươi thật sự quá làm ta thất vọng rồi, uổng cho ta quên mình đến chỉ điểm cho ngươi, thật không ngờ ngươi lại quá yếu đuối, nếu một quyền vừa rồi ngươi đánh xuống, ta thật sự sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng ngươi ---- ôi ----!
.Vô sỉ a!
.Tiêu Hiểu tức giận đến cả người phát run, nhưng bất hạnh tay chân đều bị trói buộc chặt, y hét lên: - Ngươi rõ ràng chính là đang nói xạo, có bản lĩnh thì lại tỉ thí một trận với ta.
.- Được!
.Hàn Nghệ uy vũ khí phách nói: - Hôm nay ta phải làm cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Nguyễn Văn Quý, ngươi giúp Tiêu Hiểu cởi trói đi.
.- A!
.Nguyễn Văn Quý vội vàng tiến lên, giúp Tiêu Hiểu cởi trói ra.
.Tiêu Hiểu đã sắp điên rồi, đang muốn lập tức đứng lên, nhưng đùi phải truyền tới một trận đau nhức, hai tay cũng run lên, suýt thì lại quỳ xuống, may mà Nguyễn Văn Quý đứng ở một bên dìu y kịp.
.Hàn Nghệ vươn ra một ngón tay, ngoắc một cái.
.Tiêu Hiểu tức giận đến suýt rơi nước mắt, mặc dù y muốn liều mạng, nhưng cũng không làm được.
.Nguyễn Văn Quý thấy đùi phải Tiêu Hiểu đều đang phát run, còn phải dựa vào y mới đứng lên được, thế này rồi còn muốn đánh, không phải là tìm chết sao, y nhỏ giọng nói: - Tiêu Hiểu, thôi đi, ta tránh voi cũng chẳng xấu mặt nào.
.Đê tiện a!
.Trong lòng Tiêu Hiểu tức giận mắng.
.Y không được, nhưng nơi này còn có rất nhiều người rục rịch, ta phải hù dọa bọn họ mới được. Hàn Nghệ khinh miệt cười nói: - Xem ra ngươi không được rồi. Nói xong lại quay người lại, cười hì hì với Uất Trì Tu Tịch: - Tu Tịch, ngươi tới đi!
.Uất Trì Tu Tịch vốn là muốn lên, nhưng vừa thấy Hàn Nghệ cười tủm tỉm nhìn, trong lỏng không tránh khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ Phó đốc sát hèn hạ vô sỉ như thế, nhưng lão tử là quân tử a, đi lên đánh cùng hắn, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao. Y lại nghĩ tới đủ chuyện trong quá khứ, lại nhìn tình trạng thê thảm của Tiêu Hiểu, lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
.Dương Mông Hạo chuyển chuyển đôi mắt, thêm dầu vào lửa nói: - Tu Tịch, ngươi chính là người đánh nhau giỏi nhất trong số chúng ta, sợ gì chứ, lên cùng Phó đốc sát đọ sức một phen đi.
.Uất Trì Tu Tịch ho nhẹ một tiếng: - Ta vừa mới đánh bốn trận nên hơi mệt, không phải ngươi còn chưa đánh trận nào sao, nếu không thì ngươi lên đi.
.Y vừa yếu thế, làm cho tất cả mọi người cũng sợ theo.
.- Ngươi cũng không phải không biết, quan hệ giữa ta với Phó đốc sát thật sự là quá tốt, nên ta không hạ thủ được. Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói.
.Tiểu tử! Ngươi còn dám ló đầu nữa à! Hàn Nghệ nói: - Tiểu Mông nói cũng có đạo lý, Tu Tịch, vậy ngươi hãy cùng Tiểu Mông luận bàn chút đi, ta lại chỉ điểm cho các ngươi một chút.
.- Được!
.- Không được!
.Uất Trì Tu Tịch và Dương Mông Hạo đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ nói: - Đây là mệnh lệnh! Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh dứt khoát chuẩn xác, ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình.
.Uất Trì Tu Tịch vỗ ngực nói: - Phó đốc sát xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
.Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy được tiếng cười xấu xa của Triệu Thiên Phú:
.- Tiểu Mông, ngươi còn muốn chạy đi đâu vậy?
.Hóa ra Dương Mông Hạo thấy tình huống không đúng, đã chuẩn bị chạy đi, nhưng lại bị bạn tốt Triệu Thiên Phú ngăn lại, y run giọng nói: - Nhà xí.
.- Nhà xí chờ chút lại đi. Đại đội trưởng kính yêu của chúng ta ạ.
.Triệu Thiên Phú rất vô lương đẩy Dương Mông Hạo ra giữa sân.
.Hàn Nghệ lui ra ngoài vòng, khẽ mỉm cười: - Bắt đầu đi.
.Nửa ngày trôi qua.
.- Buông! Buông!
.Chỉ thấy tư thế của Dương Mông Hạo không khác nhiều so với Tiêu Hiểu vừa rồi, hai tay hai chân bị trói chặt lấy, lui trước lui sau, rưng rưng la lớn.
.Uất Trì Tu Tịch lại cười ha ha với Hàn Nghệ: - Phó đốc sát, ngài xem ta học thế nào?
.Hàn Nghệ vừa vỗ tay vừa lắc đầu khen:
.- Vô cùng tốt! Trong lòng đột nhiên chấn động mạnh một cái, không đúng nha, Tiêu Hiểu và Tiểu Mông đều là tiểu cữu tử của ta, đây chẳng phải là tự giết lẫn nhau sao? Mẹ kiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận