Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1371: Thư đe dọa

.Trên cao nguyên chiến hỏa khắp nơi, nhưng bách tính Trung Nguyên hoàn toàn không biết gì về việc này, lúc này tết Nguyên Tiêu đã qua rồi, bách tính lại bắt đầu phấn đấu cho một năm mới. Nhìn từ góc độ của bách tính, ngươi không thể nói chính sách của Lý Trị là sai, ít nhất y cũng không khiến bách tính Trung Nguyên rơi vào chiến hỏa, hơn nữa vẫn luôn ức hiếp người khác, đây mới có thể gọi là đại quốc, tuy nói vong chiến tất nguy, nhưng mà, hiếu chiến tất vong.
.Quân chủ nhất định phải giữ thái độ thận trọng đối với chiến tranh. Nếu nói chỉ dựa vào quốc lực hiện tại của Đại Đường, đánh ai cũng được, nếu như Lý Trị muốn xây dựng sự nghiệp to lớn của mình liền một hơi, đó kỳ thực là tư tưởng vô cùng nguy hiểm, điều này phải cảm kích Lý Thế Dân cuối đời đã cho Lý Trị một ví dụ vô cùng sinh động.
.Nỗ lực phát triển mới là vương đạo, Nếu năm đó Hán Vũ Đế hiểu điều này, có thể dừng tay kịp thời, có lẽ ông ta thật sự là Hoa Hạ thiên cổ đệ nhất đế nhân đức không nhường ai.
.Nhưng cũng không phải nói Lý Trị chính là một quân chủ hoàn mỹ. Ở rất nhiều phương diện, y đều làm khá là hồ đồ, ví dụ như vụ án Tất Chính Nghĩa.
.Vi Tư Khiêm ở bên ngoài thị sát một vòng cuối cùng cũng đã về đến Trường An, từ việc ông ta cũng không về ăn tết là thấy được ông ta tận chức cỡ nào, Lý Trị cũng đã đích thân tiếp kiến Vi Tư Khiêm ở điện Lưỡng Nghi.
.- Ái khanh tận tâm tận lực vì nước, trẫm cảm kích khôn cùng. Lý Trị vẻ mặt cảm kích nói với Vi Tư Khiêm.
.Nhưng Vi Tư Khiêm lại cúi đầu không nói, dường như không nghe thấy.
.Lý Trị hơi đần người, lời khen ngợi của trẫm trở nên không đáng giá như vậy từ khi nào thế, hay là ái khanh mệt rồi, vì thế nhẹ giọng gọi: - Vi ái khanh.
.Vi Tư Khiêm lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Trị, nói: - Bệ hạ, trải qua lần tuần tra này, vi thần có một loạt cảm ngộ muốn nói cho bệ hạ nghe.
.Lý Trị cười nói: - Ở đây chỉ có quân thần hai người chúng ta, khanh cứ nói đi. Nhưng lời vừa nói ra y liền hối hận ngay, thầm nghĩ, sao trẫm lại quên chuyện đó rồi chứ.
.Nhưng Vi Tư Khiêm sẽ không cho y cơ hội, nói: - Vi thần cho rằng thân là quân chủ, nếu lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, lại trị tự nhiên thanh minh, lại trị thanh minh, dân chúng tự nhiên an phận thủ thường, quốc gia tự nhiên hưng thịnh. Nhưng, nếu mà ngay cả quân chủ đều che che lấp lấp, che mặt gặp người, vậy quân chủ còn dựa vào gì mà yêu cầu người khác lấy thành tín đối đãi với người khác? Đến lúc đó chỉ sợ cả triều văn võ cũng sẽ đối đã với bệ hạ như thế, cả một triều đình đều nói dối, là không thể nào thống trị quốc gia tốt.
.Lý Trị nghe vậy không hài lòng, nói: - Lời này của Vi ái khanh dường như có hàm ý khác a!
.Vi Tư Khiêm chắp tay nói: - Chính bởi quân minh tắc thần trực, thần không dám nói thẳng trước mặt bệ hạ.
.Lý Trị vừa nghe vậy, nổi trận lôi đình, quân minh thần trực, thần không dám nói thẳng, không phải chính là ám chỉ chửi y là hôn quân hay sao, vỗ bàn một cái, chỉ vào Vi Tư Khiêm nói: - Nếu hôm nay khanh không nói lời này cho rõ ràng, trẫm quyết không tha cho khanh.
.Vi Tư Khiêm ngẩng đầu ưỡn ngực, cất cao giọng nói: - Vương Nghĩa Phương kia cũng đã nói thẳng, nhưng kết quả thế nào, thần cũng không ngốc, sao còn dám nói thẳng, chẳng phải bệ hạ thích đại thần biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, a dua nịnh hót, gió chiều nào che chiều nấy như thế này sao.
.Câu này cũng quá là chọc điên người khác rồi. Lý Trị nghiến răng nghiến lợi, người cũng run lên, căm tức nhìn Vi Tư Khiêm, dường như nói, ngươi khẩn trương xin lỗi?
.Nếu Vi Tư Khiêm sợ thì đã không nói như vậy rồi, đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Lý Trị, dường như nói, ngươi giết ta đi!
.Năm đó Chử Toại Lương đang lúc hăng hái, chẳng qua là đã mua mấy mẫu đất của dân chúng mà thôi, Vi Tư Khiêm bám riết không tha, nhất quyết buộc tội Chử Toại Lương, huống chi là bây giờ.
.Quân thần hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
.Mấu chốt là Vi Tư Khiêm cũng không có vạch trần, Lý Trị cũng không tiện phản bác, bởi vì y cũng ngại nói toạc ra, nhưng trong lòng mọi người đều biết nặng nhẹ.
.Trôi qua một lúc lâu, Lý Trị thấy thằng cha này không cần mạng nữa, cũng biết đây là một xá nhân, thậm chí sớm đã dự liệu được ông ta đến sẽ bới móc, có chuẩn bị tâm lý, ta là quân chủ, ta có khí độ, không so đo với thằng cha này, lại ngồi xuống, khoát tay nói: - Ái khanh vừa mới trở về, chắc là mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
.Vi Tư Khiêm cười nói: - Xem ra bệ hạ thẹn trong lòng a!
.Lý Trị hổn hển rít lên: - Vi Tư Khiêm, khanh đừng có mà không biết tốt xấu, tưởng trẫm không dám giết khanh thật hả. Làm quân chủ, ta đã xuống nước rồi, ngươi đừng có nể mặt mà không muốn.
.Vi Tư Khiêm cãi lại: - Thần có gì tội, bệ hạ dựa vào cái gì mà giết thần, những kẻ khinh thường vương pháp, coi mạng người như cỏ rác, nhưng vẫn tự do tự tại, bệ hạ muốn giết thần, thần không phục.
.Lý Trị không chịu nổi nữa, sự chế nhạo này, hoàn toàn không để cho đường sống rồi, vỗ bàn nói: - Người đâu!
.Hai tên hộ vệ lập tức tiến vào.
.Vi Tư Khiêm đứng ở đó, không hề sợ chút nào.
.Lý Trị nhìn thằng cha này cũng thật là không sợ, trong lòng cũng buồn bực, tên này cứng mềm đều không ăn a!
.Đúng lúc này, một thái giám đứng ở cửa nói: - Khởi bẩm bệ hạ, bên Thổ Dục Hồn đưa tới một phong mật hàm.
.Lý Trị vội nói: - Mau mau trình lên! Nhân tiện liền quay sang hai tên hộ vệ kia nói: - Các ngươi lui xuống trước đi. Trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Vi Tư Khiêm gây sự như vậy, làm y thực sự hết sức buồn bực.
.Kỳ thật y cũng không dám giết Vi Tư Khiêm, hoàng đế cũng không thể tùy tiện giết đại thần được.
.Vi Tư Khiêm vừa nghe đến mật hàm của bên Thổ Dục Hồn, thu lại thần sắc, tất nhiên là việc này làm trọng, cũng không có nhiều lời, cung kính đứng ở một bên.
.Rất nhanh, mật hàm này đã được trình lên.
.Lý Trị mở mật hàm ra xem, dần dần, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
.Vi Tư Khiêm nhìn thấy vậy rất tò mò, nhỏ giọng hỏi: - Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?
.Lý Trị cau mày nói: - Hà Nguyên quận vương bị ám sát rồi.
.- Hả!
.Vi Tư Khiêm kinh sợ kêu một tiếng
.Mà hiện giờ Đại Phi Xuyên có thể nói là tổng động viên toàn dân, tăng cường xây dựng cải tạo công sự phòng ngự, bày ra tư thế cùng Thổ Phiên tử chiến đến cùng.
.Nhưng mà, đại quân Thổ Phiên đến còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Đạc Phục, bởi vì Lộc Đông Tán có được tin tình báo của Tố Hòa Quý, cũng biết hư thực của Thổ Dục Hồn, sau khi chiếm được Đại Mạc Môn, lại cấp tốc hành động, hàng phục các bộ lạc khác, và còn nhất cử công phá trận địa tiền tuyến của Đại Phi Xuyên, tiến thẳng vào trong. Đối diện với đại quân Thổ Phiên ngạo mạn không chịu nổi, tướng sĩ bộ lạc Hạ Chân của Đạc Phục liên tiếp bại lui. Lộc Đông Tán nắm rõ phòng thủ của Đại Phi Xuyên như lòng bàn tay, chẳng khác nào đánh trận tập dượt, thế thì sao mà đánh thắng được.
.Nhưng cũng không thể không nói một câu, sức chiến đấu của đại quân Thổ Phiên này quả thực vô cùng đáng sợ, chỉ có bộ đội tinh nhuệ nhất Đại Đường có thể so bì được.
.- Nếu ngươi còn không xuất chiêu nữa, chúng ta sẽ phải rút đấy.
.Kẻ địch đã đánh đến trước mặt rồi, Trần Thạc Chân cũng có vẻ hơi nóng lòng. Nàng ta cho rằng đại thế đã mất, chúng ta còn không chạy đi, không đáng phải ở đây mạo hiểm, quân tử báo thù, mười năm không muộn, hơn nữa chuyện này cũng không có quan hệ gì với chúng ta.
.Hàn Nghệ thần sắc bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đột nhiên nói: - Người đâu!
.Một gã Cấm Vệ quân đi đến.
.Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho người kia nói: - Ngươi đi đưa phong thư này cho Đại tướng Thổ Phiên.
.- Vâng.
.Gã Cấm Vệ quân nhận lấy thư liền lui ra ngoài.
.Trần Thạc Chân chuyển tới hai ánh mắt dấu chấm hỏi. Hàn Nghệ gõ ngón tay lên mặt bàn:
.- Nghe theo số phận đi!
.Nghe theo số phận?
.Trần Thạc Chân còn tưởng rằng hắn có cẩm nang diệu kế gì đó, nhưng lại không ngờ hắn sẽ nói một câu như vậy, nhưng thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, cũng không phải là nói đùa.
.Qua một lát sau, Đạc Phục đột nhiên đi vào: - Hàn Thị lang, nghe nói ngài mới gửi một phong thư đến bên Thổ Phiên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không sai! Chính xác mà nói, đó là một bức chiến thư, một bức chiến thư Đại Đường sắp sửa tuyên chiến với Thổ Phiên.
.Đạc Phục nghe vậy vừa mừng vừa sợ.
.- Phụ thân! Phụ thân!
.Tán Tất Nhược bước nhanh vào trong doanh trướng của Lộc Đông Tán, nói: - Vừa rồi Hàn Nghệ kia phái người bên đó gửi một phong thư đến, nói Đại Đường muốn tuyên chiến với chúng ta.
.Lộc Đông Tán nghe vậy hết sức chấn kinh, vội nói: - Mau đưa thư cho ta xem.
.Tán Tất Nhược vội vàng đưa thư lên.
.Lộc Đông Tán cầm lấy thư xem, ý tứ đơn giản rõ ràng, nói với Thổ Phiên, chỉ cần đại quân Thổ Phiên mà vượt qua Nội Xuyên Khẩu của Đại Phi Xuyên, Đại Đường sẽ lập tức tuyên chiến với Thổ Phiên.
.Chỉ có mấy hàng chữ này, nhưng Lộc Đông Tán lại xem rất lâu.
.- Vớ vẩn!
.Tố Hòa Quý ở bên cạnh liếc mắt vài cái, lập tức nói: - Đại tướng, đây là Hàn Nghệ đang hù dọa người đấy. Ta ở thành Phục Sĩ vẫn luôn thăm dù động hướng quân Đường, ngay cả mụ đàn bà kia cũng đều là âm thầm mượn năm ngàn binh mã từ Thiện Châu, đến Thứ sử Thiện Châu cũng không ra mặt, có thể thấy Đại Đường căn bản không có ý tuyên chiến với Thổ Phiên.
.Tán Tất Nhược cũng nói:
.- Phụ thân, hài nhi cũng luôn cho người thăm dò tin tức ở địa khu Lũng Hữu, địa khu Lũng Hữu không hề có động tĩnh gì. Nếu Đại Đường thật sự muốn tuyên chiến với Thổ Phiên ta, nhất định hoàng đế phải phát ra mệnh lệnh trước, Hàn Nghệ đâu có tư cách làm chủ, hơn nữa tinh nhuệ Quan Trung của Đại Đường nhất định là đến Hữu Lũng, không thể nào ngay cả một chút phong thanh cũng không có. Hài nhi cũng nghĩ đây là Hàn Nghệ đang dọa người.
.Lộc Đông Tán khẽ gật đầu một cái, nhưng trong mắt vẫn có một chút lo lắng.
.Đúng lúc này, một gã tướng quân nhanh chân bước vào trong trướng, nói: - Đại tướng, theo thám tử tiền phương báo về, một số tướng sĩ quân Đường dựng cờ xí quân Đường ở trước Nội Xuyên Khẩu.
.- Cờ xí quân Đường?
.Lộc Đông Tán thoáng nhíu mày, lập tức nói với Tán Tất Nhược; - Con đích thân lĩnh người đi xem thử chuyện thế nào.
.- Vâng.
.Đợi sau khi Tán Tất Nhược đi rồi, Tố Hòa Quý lại nói với Lộc Đông Tán: - Đại tướng, Hàn Nghệ nhất định là đang phô trương thanh thế, Đại Phi Xuyên hiện giờ đã là vật trong tay chúng ta, cho dù Đại Đường xuất binh thì cũng đã không còn kịp rồi, chỉ cần công phá Đại Phi Xuyên, là chúng ta sẽ thắng rồi. Ông ta rất nóng ruột, bởi vì dựa theo lời hứa của Lộc Đông Tán trước đó, là để cho Tố Hòa Quý thống trị Thổ Dục Hồn, làm một chính quyền bù nhìn.
.Lộc Đông Tán khẽ cười nói: - Nếu là vật trong bàn tay, thì cũng không vội lúc nhất thời, cứ xem sao đã rồi nói sau.
.Qua gần nửa ngày, Tán Tất Nhược quay lại doanh trướng, nói: - Phụ thân, lúc hài nhi đi, vừa hay đã gặp Hàn Nghệ.
.Lộc Đông Tán sắc mặt cả kinh, nói: - Con có nhìn rõ không đấy?
.Tán Tất Nhược nói: - Hài nhi nhìn vô cùng rõ ràng, nhất định là Hàn Nghệ, sẽ không sai đâu.
.Lộc Đông Tán nói: - Hắn ở đây làm gì?
.Tán Tất Nhược nói: - Hình như là đang tuần tra, tuy nhiên không bao lâu thì quay về rồi.
.Lộc Đông Tán hơi trầm ngâm, nói: - Hắn muốn nói với ta, phong thư này không phải giả.
.Tán Tất Nhược nói: - Phụ thân, bây giờ chúng ta nên làm sao?
.Lộc Đông Tán suy nghĩ hồi lâu, nói: - Con lập tức lấy danh nghĩa của con viết một phong thư gửi đi, chất vấn tại sao Đại Đường muốn làm như vậy? Là phía Thổ Dục Hồn phá vỡ hiệp định trước, sau lại vong tín bội nghĩa, và còn âm mưu thích sát bổn tướng và sứ thần Đại Đường, Đại Đường muốn tuyên chiến với Thổ Phiên ta, thực là hành động bất nhân bất nghĩa, hy vọng Đại Đường có thể cho chúng ta một lời giải thích.
.- Khởi bẩm Phó tổng quản, đây là thư của thế tử Thổ Phiên đưa tới.
.Một tướng sĩ Cấm quân vào trong lều trướng, đưa một phong thư cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vung tay lên nói: - Cầm đi đốt đi.
.Công chúa Hoằng Hóa kinh ngạc nói: - Ngươi ngay cả xem cũng không xem.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không cần xem cũng biết trong thư này viết gì, xem rồi sẽ còn cảm thấy buồn nôn. Nói xong, hắn xoa xoa cằm, cười nói: - Xin công chúa yên tâm, bây giờ phần thắng của chúng ta càng ngày càng cao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận