Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 671.2: Một con khỉ nhảy ra!

.Sau khi Dương Mông Hạo nói xong, ngẩn người, đột nhiên đưa tay che miệng, dường như cũng ý thức được mình đã nói lỡ miệng.
.Hàn Nghệ một tay vỗ vào vai Dương Mông Hạo, sắc mặt không thay đổi cười bảo:
.- Tiểu Mông, ngươi quả là ngày càng hài hước.
.Dương Mông Hạo cười nói:
.- Mọi người ai cũng nói vậy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng cái đại đội trưởng cần không phải là hài hước, mà là nghiêm túc.
.Dương Mông Hạo nhất thời cảm thấy xấu hổ, còn những người khác thì mỉm cười.
.Hàn Nghệ nói:
.- Được rồi! Cũng lâu rồi các ngươi chưa được nghỉ lễ, nếu hôm nay đã đến đây, cứ tận tình chơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Nói thêm một câu, các ngươi may mắn đấy, vì ở ngõ Bắc của ta, không có tiền cũng có cách chơi.
.Không có tiền cũng có cách chơi?
.Một đám học viên hoàn toàn không hề hưng phấn, mà đều khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ biết cười, sau đó rời đi.
.Đùa gì chứ, những người ở đây nhà ai nấy cũng giàu có, hắn cũng không coi tiền như rác.
.Không có tiền? Không có tiền thì chơi máy ném bóng đi!
.Mặt trời dần ngã về phía tây.
.Dân chúng trên đường không giảm mà tăng, vì bọn họ đã lâu không được trải nghiệm chợ đêm, trong lòng nhớ mong vô cùng, vì thế đều lũ lượt đi đến, đợi chờ chợ đêm.
.Nhất là con đường chính dẫn đến ngõ Bắc, một đám người đông đảo kéo về ngõ Bắc.
.Đó là vì Hàn Nghệ dời Giọng hát hay sớm hơn một canh giờ.
.Lúc trước ngõ Bắc không có chợ đêm, đó cũng chả sao, lúc nào mở chợ cũng được, nhưng bây giờ đã mở chợ đêm, Hàn Nghệ không muốn khách hàng bị giam cầm ở Phượng Phi lâu, hắn sắp xếp thời gian này mở chợ là vô cùng có nghiên cứu đấy, nửa canh giờ trước khi đến giờ ăn cơm, giờ giấc này, thường sẽ không đi ăn khuya, nhưng đợi sau khi ngươi xem xong, bụng ngươi nhất định thấy đói, chịu không nổi đến lúc về nhà, chỉ có thể ăn ở ngõ Bắc.
.Còn thời gian diễn xuất, vốn là giờ ăn cơm, khách hàng đến ngõ Bắc cũng để ăn cơm, Hàn Nghệ không sợ không người đến, dụ một bộ phận người sang Phượng Phi lâu ngồi ở đó, còn có thể giảm bớt áp lực bên ngõ Bắc, đợi sau khi bọn họ ăn xong, lại ra ngoài ăn nữa, tiền ngươi phải tiêu xài, một đồng cũng đừng mong trốn.
.- Cuối cùng cũng xem được Giọng hát hay rồi.
.- Đúng vậy! Ta đợi đến dài cổ luôn, đáng tiếc Minh Nguyệt không thể tham gia.
.- Ai nói không phải, Nguyên gia cũng đúng là, Giọng hát hay của người ta đang yên đang lành thế, cứ phải xen một chân vào, khiến Giọng hát hay Đại Đường tổn thất to lớn, bản thân y cũng không dễ chịu, đúng lại hại người hại mình.
.- Ta nói các người lo lắng vớ vẩn, chẳng phải Hàn Nghệ nói sẽ có bất ngờ sao, ta coi bất ngờ này chính là nằm ở Giọng hát hay, chúng ta cứ đợi xem là được, cho dù không có Minh Nguyệt bọn họ, thì Giọng hát hay vẫn rất hay.
.Mọi người vừa xếp hạng vừa bàn tán Giọng hát hay, dư luận dần nghiêng về ngõ Bắc, danh tiếng của Nguyên gia đã chịu tổn hại không nhỏ, vì nếu không có Nguyên gia thì bọn họ cũng không cần đợi lâu thế, hơn nữa còn có nhiều ca kỹ họ đã rút lui khỏi Giọng hát hay.
.Rất nhanh, bên trong Phượng Phi Lâu ngồi đầy người, tiếng người ồn ào.
.Tuy nhiên cái khiến họ tò mò chính là tấm vài đỏ cư nhiên chưa rơi xuống, trước đây họ rất ghét tấm vải đỏ ấy, nhưng bây giờ thấy nó, không khỏi thất vọng, vì thấy thiếu mất cảm giác vui mừng, cho nên nói, nhân tính vô cùng phức tạp.
.Một lát sau, chỉ thấy trên sân khấu đột nhiên có một kẻ ăn mày đi ra.
.- Đại lừa đảo!
.Khách hàng bên dưới lập tức hô hào kinh ngạc.
.Người đó chính là Đỗ Tổ Hoa, chỉ thấy tay trái y cầm cái chén, tay phải cầm cây gậy bằng tre, mặc bộ đồ ăn mày, rách nát tung tóe, khom lưng, nghe thấy y ái than một tiếng:
.- Van cầu các ngươi, đừng có gọi ta là đại lừa đảo nữa, đúng là mất mặt a! Ai vốn nghe cao nhân chỉ điểm, đi làm cái Giọng hát hay Đại Đường gì đó, kết quả chưa được mấy ngày, lại gặp phải một tên thần thú mang tên Hà Giải, kết quả buộc ngừng làm, mất luôn chén cơm, đàn bà trong nhà ngày ngày khóc lóc than vãn, cho nên ta đành tái xuất giang hồ, kết quả mới bước vào giang hồ thì bị người ta lừa gạt hết tiền quan tài của ta, cái đáng ghét nhất chính là tên đó còn nói vở này của ta đã lỗ thời rồi, lúc trước cứ đi lừa người khác, bây giờ thì bị người khác lừa, đúng là quả báo, ai còn thảm hơn ta a!
.Lời y vừa dứt, dưới sân khấu đột nhiên bùng nổ tiếng cười lớn.
.Đỗ Tổ Hoa buồn bực nói:
.- Ta đã thảm thế, các ngươi sao còn cười?
.Lại nghe một người bên kia nói:
.- Đa tạ, đa tạ, đa tạ tiếng vỗ tay của mọi người.
.Chỉ thấy Hùng Đệ thân mặc trang phục tơ lụa, bước chân khí thế kiêu ngạo, vừa đi vừa lắc lên sân khấu, miệng lẩm bẩm,
.- Lúc trước cái não không tốt, thường bị người ta lừa gạt, từ khi ăn bánh bao hấp của tiệm bánh trước của Dương Châu Đệ Nhất lâu, ai, chỉ số trí tuệ lên nhanh, ngăn cũng ngăn không được, nay không những bị người ta lừa còn kiếm bộn tiền, ngày tháng trôi qua vô cùng dễ chịu.
.Mọi người nghe xong ha ha cười to, đoạn quảng cáo này quả là vô nhân tính.
.Đột nhiên Hùng Đệ đưa mắt nhìn sang Đỗ Tổ Hoa, bĩu môi nói:
.- Ô ồ ồ! Đây—— đây chẳng phải là đại lừa đảo oai phong lẫm liệt năm xưa sao?
.- Tiểu —— tiểu Mập?
.- Ya ya ya! Sao ngươi lại ra nông nỗi này, chẳng lẽ——đây chính là thuật lừa bịp đang thịnh hành lâu nay sao.
.Hai tay Hùng Đệ chắp sau lưng, cứ vòng quanh Đỗ Tổ Hoa, khiến bên dưới sân khấu cười lớn liên hồi.
.- Ai, không giấu gì ngươi, ta sớm đã cải tà quy chính rồi, kết qủa mới bị người ta lừa đến táng gia bại sản.
.- Lừa bịp! Cứ lừa tiếp đi!
.- Ha ha!
.Mọi người dưới sân khấu cười to điên cuồng.
.- Thật sự ta không có gạt ngươi.
.- Được rồi, được rồi, chẳng phải là tiền sao, ta nay chỉ nghèo đến còn tiền thôi, thưởng ngươi đấy.
.Hung Đệ lấy ra một xâu tiền ném cho Đỗ Tổ Hoa.
.- Ai cha! Ngươi phát tài sao?
.- Đúng thế.
.- Đúng là không có thiên lý, ngươi đần như thế cũng có thể phát tài, ta thông minh thế lại phải đi ăn xin, thảm thảm thảm!
.- Ngươi nói gì cơ?
.- Ồ. Ta nói ngươi gặp chuyện tốt gì, nói ra để ta cũng vui theo.
.- Cũng không có việc gì, ta ở nhà suy nghĩ ra một câu chuyện, kết quả vừa kể, mọi người ai cũng thích nghe, từ sáng đến tối, đều ôm tiền. Xin ta kể chuyện, đúng là vô cùng phiền não.
.- Người chỉ lừa bịp người ta đi.
.Lời y vừa dứt, chỉ thấy một đám người xông lên, tay ôm đồng tiền, vây quanh Hùng Đệ cầu khẩn:
.- Tiểu Mập! Tiểu Mập! Xin ngươi kể thêm một đoạn đi, nếu ngươi không kể, cơm ta cũng không ăn nổi, bây giờ ta sắp đói chết rồi, ngươi làm ơn làm phước, kể thêm một đoạn đi.
.Dưới sân khấu lần nữa bùng nổ tiếng cười đinh tai nhức óc.
.- Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa gặp được một người bạn lâu năm, đợi lát nữa sẽ kể, các người đừng làm phiền ta nữa. Ngoan!
.- Ờ ờ ờ!
.Đám người này lại vội vàng chạy xuống dưới.
.Hùng Đệ hừ bảo:
.- Sao nào! Đại lừa đảo.
.- Lợi —— hại a!
.- Đúng lúc ta đang thiếu một tiểu đệ, nếu được, ngươi qua đây giúp ta.
.- Ngươi bảo ta qua làm tiểu đệ cho ngươi?
.- Không chịu, vậy thì thôi.
.- Chịu chứ! Chịu chứ! Đa tạ Mập gia chịu giúp đỡ ta.
.- Được được được, ngươi đi theo ta.
.Hai ngươi đùa giỡn một hồn, đi đến trước sân khấu, lập tức một tràng vỗ tay vang như sấm.
.Hùng Đệ đắc ý nói:
.- Thấy chưa, đây chính là danh tiếng.
.- Vâng vâng vâng, vậy không biết ngươi định kể chuyện gì?
.- Một câu chuyện về chú khỉ.
.- Hợp tình hợp lý! Trí tuệ của ngươi cũng chỉ có thể kể chuyện về con khỉ.
.Phía dưới lập tức cười to.
.- Ngươi có ý gì?
.- Ta nói khỉ tốt a! Con khỉ thông minh lanh lợi a!
.- Đúng thế, chú khỉ của ta không giống bình thường, ngươi nghe đây.
.Hùng Đệ làm sạch họng, cất cao giọng nói:
.- Chuyện kể khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Tam Hoàng trị thế, định luận ngũ đế. Trong thế giới này, dần bị phân thành bốn châu: Thánh Thần châu phía đông, Ngưu Hạ châu phía tây, Thiệm Bộ châu phía nam, Câu Lô châu phía bắc. Ở đây ta muốn nói đến Thánh Thần châu ở phía đông, bên ngoài châu này là một mảnh đất, mang tên nước Ngạo Lai, quốc gia gần biển, giữa biển có một ngọn núi, tên là Hoa Quả Sơn. Đỉnh núi Hoa Quả Sơn này có một tảng đá tiên, cao ba trượng sáu thước năm thốn, tròn hai trượng bốn thước, theo chu kỳ 360 độ; mỗi ngày hấp thu tinh hoa mặt trời mặt trăng, lâu ngày, bên trong tảng đá tiên hình thành bào thai tiên. Đột nhiên có một ngày, đá tiên nổ tung, ầm một tiếng nổ lớn, ngươi nói sao nào?
.Đỗ Tổ Hoa hỏi:
.- Sao cơ?
.- Hi! Một con khỉ nhảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận