Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 716: Thứ xấu xí bên dưới quyền thế

.Thật ra sao Hàn Nghệ lại không mong sớm cưới được Tiêu Vô Y về nhà, thậm chí có thể nói hắn còn nóng lòng hơn cả Tiêu Vô Y, cái nhà này thiếu Tiêu Vô Y, hắn cứ cảm thấy không hoàn chỉnh.
.Nhưng trước mắt mà nói, đây gần như là chuyện không thể, đừng nói đến những đấu tranh trên chính trị, chỉ dựa vào huyết thống vô cùng tôn quý của Tiêu Vô Y, không cần nói cũng biết, trên dưới Tiêu gia nhất định sẽ phản đối kịch liệt, dùng lời của quý tộc mà nói, đó là sao có thể để tên nông dân Hàn Nghệ này làm bẩn huyết thống tôn quý.
.Mặc dù nói thiên hạ hiện nay có quý tộc mua bán hôn nhân, nhưng thông thường người làm như vậy đều là thứ xuất, cũng chính là con gái của thiếp thị, địa vị của bọn họ hết sức thấp kém, bởi vì huyết thống của bọn họ cũng không thuần, người làm thiếp thông thường đều là người hạ đẳng, hơn nữa thứ xuất là người không có quyền lực kế thừa gia sản, hết sức bị xem thường trong gia tộc, nhưng dòng họ của bọn họ thì lại cao quý, đây cũng chính là ưu thế duy nhất của họ, bởi vậy mới thông qua mua bán hôn nhân để kiếm chác tiền của, đích xuất chân chính (con của chính thất), người huyết thống thuần tuyệt đối sẽ không liên hôn với người hạ đẳng.
.Cho dù là hoàng đế muốn tặng con gái, cũng không thể nào tặng con gái của hoàng hậu, hoặc chỉ là lấy cung nữ ra giả mạo, thực sự giả mạo không nổi thì tặng con gái của tông thất, hoặc là con gái của phi tần.
.Vì vậy, mặc dù là Tiêu Vô Y chí tình chí nghĩa cũng không dám xằng bậy trong phương diện này, nếu làm không tốt, cũng thật sự sẽ bị ép bỏ trốn, tuy rằng Tiêu gia có thể tạm thời không có cách nào với Hàn Nghệ, nhưng bọn họ có thể ép Tiêu Vô Y lập gia đình, hoặc là đưa nàng đi khỏi Trường An, điều này sẽ mang lại phiền phức cực lớn cho Hàn Nghệ, thậm chí còn kéo Hàn Nghệ xuống vực sâu.
.Bởi vì thời đại này mệnh của cha mẹ vẫn là lớn nhất, không thể vi phạm, luật pháp cũng đứng về phía cha mẹ.
.Trái mệnh của cha mẹ, đó là việc thiên lý bất dung.
.Thêm nữa là trận doanh của Lan Lăng Tiêu thị hiện giờ đối lập với Hàn Nghệ, việc này càng là khó khăn chồng chất khó khăn.
.Tiêu Vô Y nói tuyệt không sai, tình yêu của thời đại này không thể khiến bất cứ ai cảm động, thứ duy nhất có thể thay đổi tất cả, chỉ có quyền lực, muốn chiến thắng tất cả, trước tiên ngươi phải có quyền lực vô thượng.
.Nhưng xuất thân của Hàn Nghệ cũng khiến hắn nhiều lần bị cản trở trên con đường làm quan, thế tiền tiến của hắn tất sẽ phải đắc tội với tất cả quý tộc, bởi vì đối với quý tộc mà nói, đây không phải là một sự bắt đầu tốt. Mặc dù đây không phải nói cả đời Hàn Nghệ đã được định sẵn như vậy, nhưng việc này cần thời gian rất lâu rất lâu, nhưng Tiêu Vô Y thì không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi, thời xuân thì của nữ nhân chỉ có vài năm như vậy, nàng cũng không muốn đợi đến khi mình bốn mươi tuổi mới xuất giá.
.Vậy nhưng, lời nói của Nguyên Ưng đã cho Tiêu Vô Y không ít gợi ý, nếu có thể cho Hàn Nghệ một chút hào quang quý tộc, vậy thì có thể giảm bớt một ít căm thù của quý tộc đối với hắn, về công về tư, đối với vợ chồng bọn họ đều có giúp đỡ to lớn.
.Nhưng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
.Ngươi không thể chỉ nghĩ đến tình yêu lãng mạn, hôn nhân ngọt ngào, nhưng lại không muốn thanh toán cho nó, việc này trái với quy luật tự nhiên, sữa và bột mỳ tuy tốt, nhưng nếu ngươi muốn sữa và bột mỳ này không dính mùi tiền thì cũng là chuyện quyết không thể nào.
.Lãng mạn qua đi, nên suy nghĩ một chút xem làm sao đối mặt với hiện thực.
.Hôm sau!
.Một tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, Tiêu Vô Y nheo mắt, qua một lát mới mở mắt ra một cách không tình nguyện, đêm qua thực sự nàng đã tiêu hao không ít, bất luận là về tâm lý, hay là về thể lực, phải biết Hàn Nghệ đã nín nhịn rất lâu rất lâu, nàng cũng liều chết chiều theo.
.Nhưng thấy bên cạnh trống trải, không khỏi sửng sốt, bước xuống giường, cầm một chiếc áo choàng khoác lên người, đi ra trước cửa, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Hàn Nghệ ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn về phương xa.
.Nàng hơi nhíu mày, có vẻ hơi áy náy, đi tới phía sau Hàn Nghệ, cánh tay ngọc giống như củ sen nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ giật mình, quay đầu lại, đặt một nụ hôn lên môi nàng, cười nói: - Nàng dậy rồi. Rồi khẽ nhích người, chừa ra một chỗ trống, vươn tay ra kéo nàng ngồi xuống.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Sao chàng dậy sớm vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bình thường ta đều dậy lúc này.
.Tiêu Vô Y có vẻ hơi lo lắng liếc nhìn hắn, nói: - Có phải những lời ta đã nói đêm qua làm chàng thêm phiền não không?
.Nàng sợ những lời nói đêm qua đã mang lại áp lực quá lớn cho Hàn Nghệ, đây cũng là lý do trước đó nàng vẫn không đề cập đến chuyện này, nhưng bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, nàng cũng không muốn bỏ qua, vì nàng đã đánh cược tất cả những gì nàng có, nàng không thể thua, Hàn Nghệ cũng như vậy.
.Tất nhiên trong lòng Hàn Nghệ hiểu nàng đang nghĩ gì, cười nói: - Đương nhiên không, nàng nghĩ đi đâu vậy, ta tin rằng bất cứ ai có thê tử có thể rộng lượng như vậy, làm trượng phu nhất định đều sẽ vui mừng muốn điên, ta cũng không ngoại lệ, ta mới là người được lợi lớn nhất, tại sao ta phải cảm thấy phiền não.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Vậy lúc nãy chàng đang nghĩ gì?
.- Dương Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ nói.
.- Hừ!
.Tiêu Vô Y nhìn thẳng vào Hàn Nghệ, vẻ mặt bất mãn, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Thấy chưa thấy chưa, ta đã nói chuyện này không được mà, ta mới nói đến cái tên này, nàng đã giận như vậy rồi, nếu cưới Dương Phi Tuyết về nhà thì không phải là ngày nào cũng khai chiến sao.
.Tiêu Vô Y rất bất mãn nói: - Chàng... chàng có thể nghĩ, nhưng chàng... chàng nói ra, không phải là muốn chọc giận ta sao, bây giờ là ta đang ngồi bên cạnh chàng, sao chàng có thể nghĩ đến nữ nhân khác.
.- Được rồi! Được rồi! Ta gạt nàng thôi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Thật ra ta đang nghĩ đến Nguyên Mẫu Đơn.
.- Ai ôi!
.Hàn Nghệ phản xạ có điều kiện nhấc chân trái của mình, kỳ thật cũng không đau, xong rồi, xong rồi, với khả năng chịu đựng tâm lý này của nàng, nếu như đưa Dương Phi Tuyết và Nguyên Mẫu Đơn vào nhà, chẳng phải là ta sẽ sống một cuộc sống sống không bằng chết sao. Nhưng vẫn mang vẻ mặt thỏa mãn, nói: - Được! Giẫm rất được!
.Tiêu Vô Y giật mình, nói: - Chàng nói gì?
.- Ta nói giẫm rất được, thật sự nàng nên giẫm thêm mấy cái.
.Hàn Nghệ kéo tay nàng, thâm tình chân thành nói:
.- Thật ra là ta cố ý nói như vậy, chính là muốn cho nàng một cái cớ, đánh ta một trận, cho nàng hả giận.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, cảm động nói: - Thật sao?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y xấu hổ nói: - Nhưng người ta chỉ giẫm chàng một cái.
.Hàn Nghệ khẽ run rẩy, nói:
.- Nàng nói vậy là... có ý gì?
.- Giẫm chân và đánh vẫn còn chút khoảng cách. Tiêu Vô Y xấu hổ nhìn hắn một cái.
.Mới sáng sớm đã chơi ma tính, như vậy được không. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy gió lạnh thổi từng đợt sau lưng, cố gắng giữa chân và eo cách xa Tiêu Vô Y, nói: - Ta tưởng là nàng sẽ rất cảm động.
.- Cảm động? Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: - Cảm động vì chàng không tín nhiệm ta, cố ý thăm dò ta sao?
.Hả! Nhìn phát hiện rồi. Xem ra buổi sáng không thích hợp để nói dối. Hàn Nghệ chớp chớp mắt, cười ha ha: - Phu nhân không hổ là nữ... Vân Thành quận chúa, thật sự là tuệ nhãn như cự, thần cơ diệu toán, thông minh lanh lợi, công phu siêu quần, phu quân ta bái phục.
.Tiêu Vô Y cố nén cười nói: - Chàng đúng là quá xem thường người khác, Tiêu Vô Y ta làm việc chưa từng hối hận, nếu ta đã gật đầu đồng ý rồi, vậy là ta đã chấp nhận gánh chịu bất cứ hậu quả gì. Chàng có bản lĩnh thì Thôi Lư Trịnh Vương mỗi nhà cưới một người về, ta tuyệt không nhăn mày.
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Thật hay giả?
.- Thật. Chỉ cần chàng có thể chịu đựng, ta có thể giúp chàng viết danh sách, đảm bảo ai ai cũng đều tri thư đạt lý, mỹ mạo vô song. Tiêu Vô Y nói hết sức rõ ràng.
.Một Lan Lăng Tiêu thị nhà nàng đã khiến ta vô cùng đau đầu rồi, còn Thôi Lư Trịnh Vương, vậy không phải là muốn lấy mạng ta sao. Hàn Nghệ ưỡn ngực, nói: - Ta không làm được thì làm sao, ta đã cưới Vân Thành quận chúa rồi, thiên hạ hiện giờ ai có thể chịu được, thật là, Vân Thành quận chúa trong tay, tự tin mãi trường tồn.
.Tiêu Vô Y nghe vậy cười khúc khích, rồi nhanh chóng sa sầm mặt, nói: - Đức hạnh.
.Hàn Nghệ ha hả cười, ôm nàng lại, hôn ngấu nghiến lên môi nàng.
.Khiến Tiêu Vô Y xấu hổ mặt đỏ bừng, trừng mắt quyến rũ nhìn hắn một cái, rúc vào ngực hắn, hỏi: - Chàng dự định khi nào xuống tay?
.- Khụ khụ khụ... khi nào xuống tay? Hàn Nghệ giật mình.
.- Chính là đi tìm Dương Phi Tuyết và Nguyên Mẫu Đơn a!
.Việc này cũng không thể dùng "xuống tay" để hình dung chứ! Thật không hổ là nữ ma đầu, dùng từ thật là còn tiêu chuẩn hơn cả ta. Hàn Nghệ dở khóc dở cười liếc mắt nhìn nàng.
.Tiêu Vô Y không vui nói:
.- Chàng nhìn ta làm gì, ta đã nói rồi, là chuyện ta đồng ý thì ta sẽ không hối hận.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Hình như nàng vẫn chưa nói rõ rốt cuộc là nàng có ý gì với Dương Phi Tuyết?
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: - Ta chưa nói sao?
.- Chưa. Hàn Nghệ khẳng định.
.Tiêu Vô Y ngẫm nghĩ một chút, hình như vẫn chưa nói thật, nói:
.- Ta chỉ nói với cô ta sự thật, và còn hy vọng cô ta đồng ý rằng có xuất gia hay không, sau khi gặp chàng rồi hãy quyết định, cô ta cũng đã đồng ý.
.Không đáng tin cậy như vậy, ta còn tưởng là nàng đã chắc chắn tất cả rồi, chỉ đợi ta xuống tay, không, nắm tay. Hàn Nghệ cười nói: - Không ngờ rằng nàng còn để lại đường lui cho ta nữa.
.Tiêu Vô Y nói: - Ý trung nhân của cô ta cũng không phải ta, ta nói ba hoa chích choè thì sẽ càng có vẻ lấy lòng mọi người.
.Hàn Nghệ gật đầu cười, nói: - Còn bên phía Nguyên gia?
.Tiêu Vô Y nói: - Không phải Nguyên Ưng đã nói với ta rồi sao? Ta cũng chỉ biết như vậy, đây đều là Nguyên Ưng đang lo liệu.
.Hàn Nghệ vừa nghe Nguyên Ưng là thấy tức khí, nói: - Nguyên Ưng người đó ta vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, ta cũng không thích chuyện tình cảm bị người khác thao túng phía sau, ta cần phải đích thân nói chuyện với Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y khẽ gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, Nguyên Mẫu Đơn làm người bổn phận, rất tuân thủ gia quy, còn Nguyên Ưng gian trá giảo hoạt, thực không thể tin được bọn họ là huynh muội ruột, Nguyên Mẫu Đơn chắc chắn là không đấu lại được ông ta, hơn nữa ta cũng không quá tin tưởng tên khốn Nguyên Ưng đó, chàng đi nói chuyện với cô ta thì không còn gì tốt hơn, nếu cô ta thực sự không đồng ý, tất nhiên không thể cưỡng cầu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên nói: - Cha nàng là người như thế nào?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Chàng nói chuyện này làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta phải nghĩ cách khiến ông ấy đồng ý hứa gả nàng cho ta. Thật ra người lúc nãy hắn đang nghĩ đến không phải là Dương Phi Tuyết, cũng không phải Nguyên Mẫu Đơn, mà là Tiêu Vô Y, hắn nghĩ là hắn nên làm gì đó.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, trong lòng cảm động, lại bất đắc dĩ, thở dài, nói: - Nếu chỉ là cha ta thì ông ấy cũng có thể đồng ý, thật ra cha ta lòng dạ nhân hậu, cũng vô cùng tốt với ta, nhưng nếu như là hứa gả ta cho chàng, cha ta cũng không thể làm chủ, bởi vì trên cha ta còn có rất nhiều trưởng bối, chắc chắn bọn họ sẽ phản đối, cha ta cũng tuyệt sẽ không làm trái ý bọn họ.
.Hàn Nghệ nghe vậy chau mày lo lắng, nếu chỉ là một người thì còn dễ công phá, nhưng một đám người thì không dễ giải quyết, nói: - Vậy bọn họ vẫn luôn không đồng ý, vậy phải thế nào mới được.
.Tiêu Vô Y cười lạnh một tiếng nói: - Bây giờ họ không đồng ý, không phải chính là ỷ vào mình đức cao vọng trọng, có quyền thế nên mới xem thường người khác như vậy. Nếu như chàng bắt bọn họ lựa chọn giữa ăn xin và hôn sự, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận gả ta cho chàng, nếu bọn họ thà rằng làm ăn mày cũng không chịu thông hôn với thứ tộc, vậy thì ta cũng kính phục bọn họ ba phần, nhưng sự thật căn bản không phải như vậy, nhớ hai nhà Vương-Tạ đó, không phải là sau khi sa sút cũng bắt đầu thông hôn với thứ tộc sao, vậy nên muốn bọn họ khuất phục, thì nhất định phải dao động quyền thế của bọn họ, khiến bọn họ biết đau, vậy thì bọn họ mới khuất phục.
.- Quyền thế?
.Hàn Nghệ hơi nheo mắt, suy tư hồi lâu, đột nhiên cười ha hả, nói: - Vô Y, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ có thể cưới nàng về nhà.
.Tiêu Vô Y lập tức sửng sốt, kích động nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, để nàng được đường đường chính chính gả cho ta một cách nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận