Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 718.2: Trái tim thiếu nữ

.àn Nghệ cười nói: - Đây cũng không phải hoàn toàn là nước hoa, mà là một loại dầu thơm, xoa một ít lên người có thể tránh muỗi, tổng cộng ta mới làm ra hơn mười lọ.
.- Thật sao?
.Dương Phi Tuyết sắc mặt vui vẻ, cẩn thận đóng hộp lại, cười xinh đẹp nói: - Lễ tạ lỗi này, ta sẽ nhận. Hai má lộ ra nét hơi ửng hồng, nhưng lại càng kiều diễm lay động lòng người, thật ra cho dù Hàn Nghệ tặng nàng một bông hoa dại cỏ dại, nàng cũng sẽ hết sức vui vẻ.
.Hàn Nghệ thấy tâm trạng nàng dường như rất không tệ, hoàn toàn không giống như Tiêu Vô Y nói, trong lòng cũng có chút buồn bực, nhưng lại biết làm sao mở miệng hỏi, liếc mắt nhìn thấy cần câu chưa cắm vào đất bên cạnh tảng đá, nói: - Cô cũng thanh nhàn thật, còn chạy đến đây câu cá.
.Dương Phi Tuyết vẻ mặt bất mãn nói: - Câu cá vẫn luôn thích hơn kinh thư, từ sáng đến tối chỉ biết gõ mõ, ngủ cũng không yên giấc.
.Lão phu nhân còn nói nửa năm? Ta thấy nửa tháng là cô ta đã chuồn về rồi. Hàn Nghệ thuận miệng hỏi dò: - Nếu đã như vậy, cô còn muốn xuất gia sao?
.Dương Phi Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: - Còn không phải là cha ta bức ép.
.Nói xong, nàng bỗng nhiên chột dạ liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Nàng nói cực kỳ tự nhiên, có thể nói là không hề sơ hở, nếu đổi lại người khác, cũng cực có khả năng bị nàng lừa rồi, nhưng Hàn Nghệ lại xuất thân là kẻ lừa đảo, phân biệt thật giả cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thầm nghĩ, Dương Tư Nột như vậy nàng yêu thương, sao lại bức nàng đến nông nỗi xuất gia, xem ra hơn nửa vẫn là vì ta, nàng nói như vậy, chỉ là không muốn khiến ta cảm thấy áy náy vì chuyện này, không ngờ nàng tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng có tâm tư tinh tế như vậy.
.Dương Phi Tuyết thấy hắn trầm ngâm không nói, lại nói: - Nhưng mà lúc đó ta đã hối hận rồi, cho dù Vô Y tỷ không đến, ta cũng sẽ hối hận.
.Nàng bổ sung một câu này, sơ hở lại càng lớn hơn. Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, nói thẳng: - Vô Y cũng đã nói với cô rồi à.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Rất xin lỗi, ta... !
.- Ngươi không cần phải xin lỗi.
.Dương Phi Tuyết căt ngang lời của hắn, nói: - Chuyện này liên quan đến tính mạng của ngươi và Vô Y tỷ, tất nhiên không tiện nói ra, điều này trong lòng ta hiểu. Hơn nữa... hơn nữa ta cũng phải cảm ơn Vô Y tỷ có thể nói cho ta biết tất cả.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Tại sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Không có gì.
.Trong lòng Hàn Nghệ càng hoang mang hơn, thầm nghĩ, Vô Y vẫn thích làm việc trong âm thầm, khiến người khác khó lòng phòng bị, không quá đáng tin cậy, hay là hỏi rõ hơn một chút. Lại hỏi: - Có phải là Vô Y đã nói gì với cô không?
.Dương Phi Tuyết thấy hắn vẻ mặt hồ nghi, lại nhắc đến Tiêu Vô Y, trong lòng cũng đoán được ba phần, vội nói: - Vô Y tỷ chỉ nói cho ta biết chân tướng của sự việc, là... là bản thân ta đã quá hẹp hòi.
.- Hả?
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Hẹp hòi?
.Dương Phi Tuyết mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: - Thật ra, thật ra là ta thấy ngươi lâu lâu cũng không đến tìm ta, cho rằng những lời ngươi nói ở nam ngoại ô hôm đó là lừa ta, căn bản không có quan tâm đến ta, không khỏi có chút đau lòng khó chịu, bây giờ ta biết ngươi là vì Vô Y tỷ, chứ không phải là lừa ta, vậy là đủ rồi.
.Thì ra nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ là vợ chồng giả, theo nàng thấy thì trở ngại giữa nàng và Hàn Nghệ hơn nửa là vì khoảng cách thân phận địa vị, cộng thêm chuyện Tần Vũ trước đây, hại Hàn Nghệ phải rời bỏ quê hương, vì vậy nàng cũng không dám cưỡng cầu quá mức gì, điều duy nhất nàng để tâm là rốt cuộc Hàn Nghệ có thích nàng hay không, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn luôn là nàng đi tìm Hàn Nghệ, Hàn Nghệ chưa từng đi tìm nàng, cho dù nàng và Dương Tư Nột cãi nhau, theo nãi nãi đến đây, Hàn Nghệ cũng chưa từng đến thăm nàng.
.Điều này khiến nàng cảm thấy nhất định là Hàn Nghệ cố ý miễn cưỡng với nàng, vì vậy nàng cảm thấy hết sức đau lòng buồn bã, do đó nảy sinh ý định xuất gia, cho nên Tiêu Vô y nói cho nàng biết chân tướng, nàng không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ, ít nhất nàng biết Hàn Nghệ cũng không lừa nàng, nàng cũng chưa từng hy vọng nhận được nhiều hơn.
.Khó trách Peter Chu hay nói, trên đời này khó đoán nhất, không gì qua được trái tim thiếu nữ, bây giờ xem ra cũng không phải là không có lý.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng kịp phản ứng, cười nói: - Cô thông minh lương thiện như vậy, lại giỏi hiểu ý người, làm sao ta lại không thích.
.Dương Phi Tuyết đảo mắt, hỏi: - Vậy là ngươi thích ta thông minh lương thiện nhiều hơn, hay là giỏi hiểu ý người nhiều hơn.
.Hàn Nghệ chưa từng nghĩ nàng lại hỏi chi tiết như vậy, nhưng lại thấy nàng ngữ khí chân thành, cũng không nghĩ là đang nói đùa, cũng nghiêm túc suy nghĩ, nói: - Nếu nói thích điểm nào nhiều hơn, cả hai điểm này sợ là đều không phải, ta thích nhất nụ cười của cô.
.- Nụ cười?
.Dương Phi Tuyết mở to đôi mắt trong sáng, hỏi: - Tại sao?
.Nàng sẽ không đập nồi hỏi đến đáy chứ! Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là vì cô cười rất đẹp rồi, nhìn thấy cô cười, sợ rằng chuyện phiền muộn trong lòng cũng sẽ vơi đi một chút.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy sắc mặt vui vẻ, đỏ mặt nói: - Ngươi cũng đừng trách ta không biết sự dè dặt của nữ nhi, chỉ là ta muốn hỏi rõ một chút, cũng để xác định ngươi có đang lừa ta hay không.
.Hàn Nghệ thấy nàng thần sắc thoải mái, bình thản ung dung, tươi cười rạng rỡ, nói năng nhẹ nhàng, nói đến chuyện này còn có thể tự trào tự phúng, dường như đã từ bỏ rồi, không khỏi thầm trách bản thân mình, ta cũng thật là quá ích kỷ rồi, chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của ta và Vô Y, lại xem nhẹ cảm nhận của nàng, thật ra người không thể chấp nhận chuyện này nhất không phải ta, cũng không phải Vô Y, mà là bản thân Phi Tuyết, nếu nàng không chịu, vậy thì tất nhiên ta cũng sẽ không cưỡng cầu, làm bằng hữu cũng không tồi.
.Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng trở nên thản nhiên, dù sao thì hắn cũng là một người đến từ hậu thế, không có kiểu tư tưởng ta thích ai thì nhất định phải có được đối phương, quan niệm của hắn vẫn hết sức tự do cởi mở, nếu như hắn độc thân thì đương nhiên có thể theo đuổi mà không hề cố kỵ, nhưng hắn là người đã có vợ, ít nhất trong lòng cũng có băn khoăn cực lớn.
.Dương Phi Tuyết thấy hắn trầm mặc không nói, vẻ mặt biến ảo không chừng, hiếu kỳ nói: - Ngươi đang nghĩ gì?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Ta đang nghĩ lát nữa nếu cô không câu được con cá nào, liệu có trách ta dọa cá bỏ chạy hay không.
.Một câu đã chuyển sang chủ đề khác.
.- Đương nhiên có.
.Dương Phi Tuyết nói xong, bản thân cũng bật cười khanh khách.
.Hàn Nghệ thấy nàng cười xinh đẹp động lòng người như thế, không khỏi tim đập thình thịch, nhưng lại rời ánh mắt đi, chợt nói: - Cá cắn câu rồi.
.Dương Phi Tuyết khẩn trương đưa mắt nhìn, chỉ thấy dây câu lay động, không khỏi hết sức mừng rỡ: - Thật sự có cá cắn câu. Nàng lập tức hưng phấn, lập tức đứng dậy, nhưng nàng lại quên là mình đang ngồi trên tảng đá, trượt chân, người mất thăng bằng ngã về phía hồ.
.- Cẩn thận!
.Hàn nghệ đại kinh thất sắc, vội thò tay ra muốn kéo nàng lại, nhưng đáng chết là tay hắn kéo lại, nhưng chân hắn lại vấp phải chỗ đá nhô lên, không những không kéo được Dương Phi Tuyết lại, ngược lại kéo mình xuống theo, không khỏi kêu to một tiếng: - Đệt!
.Chỉ nghe thấy hai tiếng nước kêu bùm bùm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận