Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 695: Bái sư học nghệ

.Nói lại, trường hợp chấn động như vậy nhất định là qua sự sắp xếp của triều đình, bởi vì đây không phải là Đặc phái viên của một quốc gia, đây là Đặc phái viên của đến mấy quốc gia gộp lại, nếu ngươi ở trên đường, chưa chắc có thể nhìn thấy nhiều người như vậy cùng đi với nhau, cho nên Hàn Nghệ cũng không rõ có bao nhiêu người, chỉ là khi những ngoại thương này vào đến kinh kỳ, triều đình mới thống nhất sắp xếp, không thể nào hôm nay ngươi đến thì hôm nay ngươi vào thành, ngày mai ngươi đến thì ngày mai ngươi vào thành.
.Bởi vì những vị khách ngoại lai này, mặc dù trong dân gian thường xưng hô bọn họ là thương nhân Tây Vực, nhưng theo cách nói của quan phương, đó đều là Đặc phái viên đến.
.Điều này đều là vì đế quốc Đại Đường thực sự quá lớn mạnh, ở các phương diện đều dẫn đầu thế giới, có "Tứ phương triều cống" khí phách tuyên truyền ngữ, hơn nữa còn danh phù kỳ thực, triều đình cũng có sức ảnh hưởng cực lớn ở Trung Á và Tây Á, hàng năm một số quốc gia nhỏ hoặc là bộ lạc lớn của Tây Vực đều phải đến Trường An triều cống.
.Nhưng nói là triều cống, kỳ thật chính là đến buôn bán.
.Chẳng qua nếu đã gọi là Đặc phái viên, vậy thì trước tiên nhất định phải đến Hồng Lư Tự một chuyến, dâng lễ vật lên cho hoàng đế Đại Đường, còn có một số chuyện ở phương diện lễ nghi, vậy nên cần có sự an bài thống nhất.
.Cho dù là buôn bán, người giao dịch lớn nhất cũng là triều đình, triều đình có nhiều hàng hóa nhất.
.Bởi vậy, một hai ngày này không có chuyện tư thương gì đó, chỉ là giới hạn giao lưu với triều đình.
.Phượng Phi Lâu đối mặt với nhiều ngoại thương Tây Vực như vậy, cũng đang cố gắng tiến hành điều chỉnh, phải biết rằng đại hội giao lưu mậu dịch của năm nay an bài ở Ngõ Bắc.
.Vào buổi sáng, Hàn Nghệ, Tang Mộc, Lưu Nga ba người ngồi trong sảnh đường bàn bạc chuyện đại hội mậu dịch.
.- Tang Mộc, bên ngoài sắp xếp như thế nào rồi?
.- May mà triều đình quy hoạch ra một con đường cho chúng ta sử dụng, nếu không thì thật là không chứa nổi nhiều người như vậy.
.Tang Mộc khẽ lau mồ hôi, mấy ngày nay y bận tối mắt tối mũi, lại nói: - Nhưng mà ân công, ngoại thương thông thường đều là dùng hàng hóa trao đổi, hoặc là vàng bạc, bọn họ không có tiền đồng của Đại Đường chúng ta, rốt cuộc Tiền hào của chúng ta có mở ra với bọn họ hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Tiền hào chúng ta mở ra với bất cứ người nào, nhưng không thể phá quy định.
.Lưu Nga nói: - Tiền hào chỉ giới hạn ở tiền đồng, thương nhân Tây Vực lại không có tiền đồng của Đại Đường chúng ta.
.Hàn Nghệ giải thích:
.- Lưu tỷ đã từng nghĩ qua hay chưa, nếu chúng ta trực tiếp mở ra cho thương nhân Tây Vực thì bọn họ sẽ dùng lượng lớn vàng bạc đồ ngọc để đổi phiếu mua hàng của chúng ta, còn những phiếu mua hàng này sẽ lại phân tán đến tay các thương nhân rải rác, lỡ như có người giở trò trong đó, xúi giục những người này đồng thời đến Tiền hào chúng ta đổi tiền, vậy thì chúng ta xong rồi, vì chúng ta không có nhiều tiền như vậy.
.Tang Mộc đâu nghĩ đến phương diện này, nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh.
.Lưu Nga liên tục gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, như vậy khá thỏa đáng, như vậy khá thỏa đáng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng chúng ta nhất định phải tuyên truyền phiếu mua hàng của chúng ta, hơn nữa không phải tất cả ngoại thương đều là thương nhân Tây Vực, còn có thương nhân của khu vực Giang Nam và khu vực Sơn Đông, bọn họ cần phải dùng đến tiền đồng, ta sẽ dán biểu thị phiếu mua hàng của chúng ta ở nơi có thể dùng phiếu mua hàng, để có thêm nhiều người biết đến phiếu mua hàng của tiền hào chúng ta. Lưu tỷ, về điều này, tỷ đi nói với Tào Tú một chút.
.Lưu Nga gật gật đầu.
.- Tiểu Nghệ ca, tiểu Nghệ ca, ta tra được rồi.
.Lúc nói chuyện, Trà Ngũ kích động chạy vào, nhìn gã ta bước nhanh như gió là biết là đến kể công rồi.
.Hàn Nghệ vội vàng hỏi: - Rốt cuộc là chuyện gì?
.Trà Ngũ nói: - Sở dĩ lần này có nhiều người đến như vậy, thì ra chủ yếu là vì có thêm không ít người Đại Thực.
.- Người Đại Thực?
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, hắn biết người Đại Thực này chính là người Ả Rập, dù sao thì là người của hậu thế, không quá khó để ngươi hiểu về người Ả Rập, ngày ngày lên bản tin, mở báo ra khắp nơi là tin tức của người Ả Rập, chẳng qua là hơn nửa là những tin tức gay go. Hơn nữa Hàn Nghệ vô cùng hiểu lịch sử của Ả Rập, còn hiểu nhiều hơn cả lịch sử của nước mình, bởi vì thổ hào của Ả Rập quá nhiều, ngươi lấy một chút tiền, người ta cũng sẽ không để ý.
.Trà Ngũ gật gật đầu, lập tức nói cho Hàn Nghệ nghe tin tức tìm hiểu được.
.Thì ra người buôn bán đến Đại Đường trước đây, hơn phân nửa đều là người Ba Tư, nhưng bốn, năm năm gần đây, trong số người Ả Rập xuất hiện một nhân vật vô cùng xuất chúng, mặc dù đã đi gặp Chân chủ rồi, nhưng hắn ta đã kiến lập lên đế quốc Ả Rập, và còn tiêu diệt vương triều Sassanid do người Ba Tư kiến lập, nạp Ba Tư thành một hành tỉnh của mình, vương triều Sassanid trước đây chặn đứt con đường tơ lụa, giao lưu của người Đại Thực và triều Đường vô cùng ít.
.Bây giờ đã khác rồi, sau khi đế quốc Ả Rập tiêu diệt vương triều Sassanid, người Đại Thực đã có thể thông qua con đường Thổ Phiên này đến Đại Đường buôn bán.
.Đế quốc Ả Rập này cũng được coi là nước hết sức lớn mạnh, dù sao thì địa bàn cũng vô cùng lớn, khuếch trương vô cùng nhanh, bởi vậy mới có nhiều người đến như vậy.
.Hàn Nghệ nghe xong, vỗ trán, thở dài nói: - Thì vận bất tể a! (Thời cơ và mệnh vận không tốt)
.Tang Mộc tò mò nói: - Ân công, sao lại nói lời này?
.Nghệ thở dài: - Nước Đại Thực vừa mới kiến lập chưa lâu, nhất định là đã trải qua cuộc thanh tẩy lại, như vậy thì sẽ xuất hiện rất nhiều quý tộc mới, chắc chắn những quý tộc bạo phát này trước đây chịu khổ không ít, hiện giờ có quyền có tiền, đương nhiên bức thiết muốn hưởng thụ nhu cầu vật chất, đây chính là lý do bọn họ có nhiều người đến như vậy.
.Lưu Nga sửng sốt, đầu óc nhà ngươi hoạt động cũng quá nhanh rồi, vui vẻ nói: - Đây là chuyện tốt a!
.- Cho ta thêm thời gian một, hai năm nữa thì đó mới là chuyện tốt!
.Hàn Nghệ không vui nói: - Lưu tỷ, tỷ đừng quên, trong tay chúng ta không có bao nhiêu nước hoa, giấy mực cũng ít, ây, tóm lại cái gì cũng ít, người ta đem nhiều tiền như vậy đến, chúng ta không có hàng, mẹ kiếp, còn có chuyện gì thống khổ hơn chuyện này không.
.Lưu Nga, Tang Mộc vừa nghe lập tức trầm mặc.
.Hàn Nghệ không nói thì thôi, vừa nói ra là mọi người đều muốn khóc a!
.Lưu Nga nói: - Vậy làm thế nào?
.Hàn Nghệ thở dài: - Còn có thể làm sao, chỉ có thể bán đắt một chút, dù sao giá cả là do chúng ta định đoạt, hàng hóa chỉ có chừng đó, tiền ít, ta cũng không hiếm lạ, thích mua thì mua. Nói xong hắn lại quay sang Trà Ngũ: - Trà Ngũ, ngươi đem những gì ta vừa nói, âm thầm đi nói với thương nhân Giang Nam, hiện giờ nhu cầu của đối phương lớn hơn mức cung ứng của chúng ta rất nhiều, nếu không bán đắt một chút thì cũng quá có lỗi với bản thân rồi.
.Trà Ngũ gật gật đầu, nói: - Ta biết rồi.
.Đúng lúc này, một tôi tớ đột nhiên đi vào: - Tiểu Nghệ ca, Lạp Mỗ tiên sinh dẫn theo một số thương nhân Tây Vực cầu kiến.
.- Nhanh như vậy!
.Hàn Nghệ giật mình,, hôm qua mới đến nơi, hôm nay đã tới nhà rồi, đây quả thật là ngoài dự liệu của Hàn Nghệ, buồn rầu nói: - Ta còn chưa chuẩn bị xong a! Nói xong hắn lại quay sang Tang Mộc và Lưu Nga nói: - Có thấy chưa, chuyện gì cũng có hai mặt, đây chính là do chúng ta tuyên truyền quá độ mà tạo thành.
.- Người ta không đến ngươi oán giận, đến ngươi cũng oán giận, ngươi hãy biết đủ đi! Lưu Nga lườm hắn một cái, sau đó cũng bước nhanh ra ngoài.
.- Đúng a! Tri túc giả thường nhạc! Hàn Nghệ tự an ủi mình một câu, quay sang tôi tớ kia nói: - Mời bọn họ vào đi.
.Một lát sau, chỉ thấy Lạp Mỗ Hi Đức một mực cung kính dẫn theo bảy, tám "sứ giả áo trắng" đi vào.
.Hàn Nghệ đứng ở cửa chủ động chào hỏi:
.- Lạp Mỗ tiên sinh! Dù sao cũng là thần tài đến, tốt xấu gì cũng nghênh tiếp trước cửa a!
.- Hàn tiểu ca! Lạp Mỗ Hi Đức vừa thấy Hàn Nghệ liền vội vàng chào hỏi một tiếng, miệng lẩm bẩm nói với "sứ giả áo trắng" bên cạnh.
.Mấy "sứ giả áo trắng" kia nghe xong, liên tiếp gật đầu, rồi dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Không cần phải nói, chắc chắn là cảm thấy ngạc nhiên về tuổi tác của Hàn Nghệ.
.Lạp Mỗ Hi Đức dẫn bọn họ đến trước cửa, cười nói: - Hàn tiểu ca, ta đến để tiến cử cho ngươi mấy vị khách quý. Nói xong tay ông ta chỉ vào một vị nam tử trung niên đầu khá to, râu xồm xoàm không nhìn rõ mặt nói: - Vị này là Đặc phái viên Đại Thực ta, Pháp Lý Tư. Nói xong lại chỉ sang vị nam tử trung niên khá gầy gò để râu dài, nói: - Vị này Phí Đạt. Lại chỉ vào một nam tử dáng người chắc nịch đứng phía sau nói: - Vị này là Gia Á Tây.
.Lạp Mỗ Hi Đức này cũng biết nếu báo tên đầy đủ, chưa chắc Hàn Nghệ đã nhớ, tên của bọn họ quá dài, cứ giới thiệu đơn giản theo quy củ của Đại Đường.
.Sau khi giới thiệu từng người, Lạp Mỗ Hi Đức chỉ tay sang Hàn Nghệ, nói: - Vị này chính là chủ nhân của Ngõ Bắc này, Hàn Nghệ, chúng ta đều gọi là Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Thất kính, thất kính.
.Pháp Lý Tư hướng tới Hàn Nghệ làm một lễ tôn giáo, dùng một kiểu Hán ngữ khá kém cỏi nói: - Tuy chúng ta và Hàn tiểu ca là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Hàn tiểu ca cũng được coi như là thầy của chúng ta.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Sao Pháp Lý Tư tiên sinh lại nói lời này a?
.Hắn cũng không biết nên xưng hô như thế nào, cứ đơn giản xưng hô đại, nghe hiểu là được.
.Pháp Lý Tư nói: - Bởi vì Hàn tiểu ca khiến chúng ta hiểu được một câu thành ngữ của Trung nguyên các người, là như sấm bên tai. Mấy hôm nay ngày nào chúng ta cũng nghe thấy đại danh của Hàn tiểu ca, thật là như sấm bên tai.
.Những người còn lại cũng đều gật đầu.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Pháp Lý Tư tiên sinh thật là hài hước. Nói xong liền chỉ tay vào nội đường: - Các vị khách quý, mau mời vào trong.
.Đi vào nội đường, vừa mới ngồi xuống, Pháp Lý Tư liền giơ tay lên, một người hầu lập tức bưng một cái hộp gỗ đi lên, mở hộp gỗ ra, bên trong chứa đầy chén ngọc, khay ngọc. Lại nghe Pháp Lý Tư nói một cách khó nhọc: - Lễ vật nho nhỏ, bất thành kính ý.
.Hàn Nghệ ánh mắt thoáng nhìn, thầm khen một tiếng, bảo bối nha!
.Chỉ thấy khay ngọc này trong suốt lấp lánh, giống như trong ngọc có nước chảy, bên trên còn khắc hình động vật, trông rất sống động, vô cùng đẹp mắt. Hàn Nghệ cũng là chuyên gia trong phương diện này, liếc mắt nhìn là có thể đoán giá, khẽ cười nói: - Hậu lễ như thế, Hàn Nghệ sao nhận nổi.
.- Đây là việc nên làm.
.Pháp Lý Tư thấy Hàn Nghệ bình tĩnh như thế, cũng có chút nằm ngoài dự liệu của ông ta, bộ khay ngọc này vô cùng đáng giá a, cho dù những quý tộc kia nhìn thấy cũng sẽ hưng phấn không ngừng, nhưng Hàn Nghệ lại có biểu hiện vô cùng điềm tĩnh, thầm nghĩ, người này quả thật không bình thường, cười nói: - Dọc đường đến đây, Hàn tiểu ca dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, cho chúng ta ích lợi không nhỏ, ví dụ như viết tên của mình lên chén, chủ ý này thực sự quá tuyệt vời, thương nhân Đại Thực chúng ta đều vô cùng khâm phục sự thông minh của Hàn tiểu ca, nếu không phải hôm qua thành Trường An cấm đi lại buổi tối, tối qua chúng ta đã chuẩn bị đến thăm hỏi Hàn tiểu ca rồi.
.- Quá khen, quá khen!
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật ra ta đây cũng là bị bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, ta là một người mới, đương nhiên hy vọng có thể kết giao với người bạn hơn nữa.
.- Bất kể như thế nào, Hàn tiểu ca đã dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, vẫn mong Hàn tiểu ca nhận chút lễ hèn mọn này của ta.
.- Nếu Pháp Lý Tư tiên sinh đã có thịnh ý, vậy thì ta đây không tiện từ chối. Hàn Nghệ nói xong liền gật đầu với Trà Ngũ đứng bên cạnh.
.Lúc này Trà Ngũ mới bước lên, hết sức cẩn thận nhận lễ vật.
.Pháp Lý Tư lại nói: - Quốc vương của chúng ta vẫn luôn vô cùng hướng đến văn hóa Trung nguyên, lần này chính là bảo chúng ta đến học tập văn hóa Trung nguyên của các người, cũng muốn kết giao hữu nghị với quý quốc. Dùng lời của người Trung nguyên các người mà nói, chúng ta đến chính là để bái sư học nghệ.
.Bởi vì đế quốc Ả Rập khuếch trương quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả bản thân bọn họ cũng không tưởng tượng được, trong giây lát quốc gia của mình đã lớn như vậy, nhưng làm thế nào để quản lý đây?
.Tuy bọn họ khuếch trương bằng phương thức tôn giáo, nhưng tôn giáo khó mà quản lý một quốc gia, mà thiên hạ hiện giờ duy chỉ có Đại Đường có thể cung cấp sự giúp đỡ cho bọn họ, dù sao thì chẳng có quốc gia nào lớn hơn bọn họ, không thể nào nước lớn đi học tập kinh nghiệm trị quốc của nước nhỏ, hơn nữa Đại Đường đều đứng hàng đầu thế giới trong mọi phương diện, bọn họ đã nghe qua danh hiệu thiên khả hãn, lời này cũng không phải giả.
.Hàn Nghệ cười nói: - Pháp Lý Tư tiên sinh nói quá lời rồi, đây chưa đến mức bái sư học nghệ, nên là học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
.- Hàn tiểu ca nói thật hay!
.Pháp Lý Tư dừng một chút, đột nhiên nói: - Ta có một thỉnh cầu quá đáng, vẫn mong Hàn tiểu ca có thể đồng ý.
.Hàn Nghệ nói: - Pháp Lý Tư tiên sinh mời nói.
.Pháp Lý Tư nói: - Chúng ta hy vọng có thể học tập Hàn tiểu ca kỹ thuật chế tác nước hoa như th
Bạn cần đăng nhập để bình luận