Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 792: Nữ nhân a!.

.Tiêu Vô Y hành sự thì hết sức quyết đoán, cũng có thể nói là kiểu đầu nhiệt, nói sinh con là lập tức sinh, quyết sẽ không đợi một giây.
.Hàn Nghệ chỉ có liều mình cùng nữ vương!
.Trong căn nhà gỗ nhỏ.
.Sóng lên sóng xuống, một vòng sinh mạng mới lại đang trong quá trình thai nghén.
.- Phù! Đúng là lâu rồi chưa được sảng khoái thỏa thuê như vậy.
.Hàn Nghệ ôm Tiêu Vô Y mặt ửng hồng, cười hì hì nói.
.Tiêu Vô Y vùi đầu vào ngực Hàn Nghệ, ừm một tiếng, ngượng ngập nói: - Sao ta có cảm giác bị trúng kế của chàng?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nàng sớm đã trúng mỹ nam kế của ta rồi.
.- Thật không biết xấu hổ!
.Tiêu Vô Y mặt đỏ xì một tiếng, đột nhiên sắc mặt lại căng thẳng, nói: - Gay rồi! Hàn Nghệ, lỡ như ta thật sự mang thai thì làm sao? Hiện giờ cha ta bọn họ vẫn chưa đồng ý.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Đã đến lúc này rồi, nàng nói những chuyện này không phải đã muộn rồi sao. Nhưng nàng yên tâm, ta cũng không định giấu giếm tiếp nữa, dù sao cũng phải giải quyết việc này.
.Tiêu Vô Y hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Nhưng hiện giờ chuyện của Võ Chiêu nghi còn chưa giải quyết, trong đó còn dính dáng đến tộc tỷ Tiêu Thục phi của ta, đây không phải là chuyện nhỏ a.
.Nàng lo lắng chủ yếu cũng không phải là Tiêu gia các nàng, cùng lắm thì bỏ trốn thôi, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhà mà thôi, nàng lo lắng thực sự là cả đại cục, nàng không muốn vì chuyện này mà hủy hoại tiền đồ của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng gạt lọn tóc trước mặt Tiêu Vô Y, cười nói: - Nàng nói không sai, nhưng ta thấy chuyện này cũng sắp phải giải quyết rồi.
.- Thật sao?
.- Ừ!
.Tiêu Vô Y không hỏi nhiều, chuyện đấu tranh chính trị, nàng cực ít thể hiện bất cứ cách nhìn gì, điều này chứng minh nàng cũng rất tự biết bản thân mình, nhưng mặt lại lộ ra vẻ phân vân, suy tư một lát, bỗng nhiên nàng nhếch khóe miệng nói: - Vậy thì chàng cũng tuyệt đối không được làm loạn, nếu như không được, thì ta bỏ nhà đi một thời gian, lén lút sinh con.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất này.
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói:
.- Không sao, thật ra chúng ta sớm đã là phu thê rồi, chẳng qua là có trái lệnh của cha mẹ, ta sinh con cho chàng cũng là chuyện đương nhiên, tóm lại, ta quyết không thể để Nguyên Mẫu Đơn sinh trước ta.
.Dù sao nàng cũng quen không đi đường bình thường, việc này đối với nàng mà nói, cũng chẳng được coi là ủy khuất gì, thứ nàng quan tâm, vĩnh viễn khiến người khác khó mà hiểu được.
.Nghe Tiêu Vô Y nói ý này, đây căn bản không phải là vì Hàn Nghệ, mà là vì Nguyên Mẫu Đơn. Hàn Nghệ dở khóc dở cười lắc đầu.
.Tiêu Vô Y đột nhiên một xoay người, nằm sấp trên người Hàn Nghệ.
.Trước ngực trắng nõn, ánh sáng lấp lánh mê người, bầu ngực cao vút, ngực dán vào ngực Hàn Nghệ, làm Hàn Nghệ thấy ngây ngất, hai tay ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng, nói: - Nàng lại muốn nữa?
.- Phì! Chàng mới muốn ấy.
.Tiêu Vô Y thẹn thùng nói: - Chẳng qua chỉ là ta thích chàng ôm ta thế này. Nói đến phần sau, tiếng như muỗi kêu, hai má ửng đỏ, kiều diễm ướt át.
.Ồ! Hóa ra nàng thích tư thế nữ trên nam dưới, không hổ là nữ vương. Hàn Nghệ nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng, đâu còn nhịn được nữa, lập tức hôn lên môi nàng.
.Cho đến khi Tiêu Vô Y hôn đến thở hồng hộc mới chịu ngừng lại.
.Tiêu Vô Y thẹn thùng lườm hắn một cái, đột nhiên hỏi: - Chàng cũng hôn Nguyên Mẫu Đơn như vậy sao?
.- !
.Khóe mắt Hàn Nghệ lập tức kéo lên, không nói câu nào.
.Tiêu Vô Y khinh miệt nói: - Sao nào? Dám làm mà không dám nói sao?
.- Ai nói ta không dám!
.Hàn Nghệ hàm hồ suy đoán, nói: - Nhưng vấn đề là lúc đó ta đã mơ mơ hồ hồ, đâu nhớ rõ ràng như vậy.
.- Vậy thì thật thì khiến người ta tiếc nuối! Mẫu Đơn tỷ là đại mỹ nhân nổi tiếng Trường An, diện mạo và thân hình đều là thuộc hàng nhất đẳng, hơn nữa còn giữ thân trong trắng, đáng tiếc là chàng lại không nhớ. Tiêu Vô Y thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
.Người gì vậy? Một chút thông cảm cũng không có. Hàn Nghệ ngẫm lại quả thật là cảm thấy có chút tiếc nuối.
.Tiêu Vô Y đảo mắt, dịu dàng nói: - Vậy chàng cảm thấy ta đẹp, hay là Nguyên Mẫu Đơn đẹp.
.- Đều rất đẹp!
.Đối mặt với chủ đề xưa cũ này, Hàn Nghệ cũng lựa chọn câu trả lời xưa cũ.
.Nhưng Tiêu Vô Y không thích đáp án này, sa sầm mặt nói: - Chỉ được phép chọn một.
.- Đương nhiên là nàng.
.Hàn Nghệ lập tức nói.
.- Thật chứ?
.- Vô Y, nàng không có tự tin về mình từ khi nào vậy. Hàn Nghệ nói: - Luận dung mạo, ta thật sự vẫn chưa gặp ai xinh đẹp hơn nàng, bất luận là Nguyên Mẫu Đơn, hay là Dương Phi Tuyết cũng không bằng nàng.
.Đây cũng là một câu nói thật, nếu chỉ nói đến dung mạo, Tiêu Vô Y vẫn là nhỉnh hơn một bậc.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng vui vẻ, nói: - Đó là vì chàng chưa từng thấy Vương hoàng hậu, trước đây hoàng hậu được mệnh danh là Đại Đường đệ nhất mỹ nhân.
.Câu này thật ra có nội hàm rất lớn a, ngụ ý chính là, ta chỉ là kém hơn Vương hoàng hậu, so với Nguyên Mẫu Đơn còn mạnh hơn, chẳng qua là cách thể hiện uyển chuyển hơn, nghe cũng cảm thấy nàng rất khiêm nhường, cho nên nữ nhân cũng là có tài năng thiên bẩm trong phương diện ganh đua so bì, cho dù là Tiêu Vô Y cũng không ngoại lệ.
.- Sao nàng biết ta chưa từng gặp.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Bất luận cô ta dung mạo thế nào, thì mắt cũng mọc ở trên đỉnh đầu, đẹp đến đâu thì có thể đẹp đến mức nào, theo ta thấy, Vương hoàng hậu còn xa mới theo kịp nàng.
.Vương hoàng hậu chính là người do đích thân Lý Thế Dân lựa chọn, Lý Thế Dân cũng là một lão háo sắc, tìm con dâu, chắc chắn dung mạo phải là ưu tiên, Vương hoàng hậu tài mạo song toàn, phong hoa tuyệt đại, trên người mang vạn thiên sủng ái, cũng đã tạo thành tính cách cao lãnh của nàng ta, Lý Thế Dân đã lơ là việc tính cách của Vương hoàng hậu và tính cách của Lý Trị căn bản là không tương xứng.
.- Câu này nếu để bệ hạ nghe thấy, chắc phải làm thịt chàng. Tiêu Vô Y mím môi cười nói.
.- Vấn đề là bệ hạ không nghe thấy a! Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Vậy còn dáng người?
.- Lại nữa?
.- Có phải là dáng người cô ta khá đẹp không? Tiêu Vô Y bĩu môi nói. Nếu là nữ nhân khác, có lẽ nàng sẽ không so bì, nhưng lại cứ thích so với Nguyên Mẫu Đơn, dù sao thì trước đây cũng là một thời du lượng (hình dung hai người tài hoa xuất chúng khó phân trên dưới ý kiểu trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng)
.Tùy việc mà xét, quả thực dáng người của Nguyên Mẫu Đơn đẹp hơn một chút, dù sao thì cũng cao gầy, có một đôi chân dài, thật ra Tiêu Vô Y cũng không thấp, chỉ là Nguyên Mẫu Đơn quá cao, phụ nữ cao khoảng 1m75 ở hậu thế cũng được coi là cao, càng huống chi là ở thời cổ đại này.
.Vấn đề là không thể nói như vậy a!
.Hàn Nghệ rất cẩn thận đối mặt với câu hỏi này, tâm niệm vừa động, nói: - Nói như vậy cũng không sai, nhưng nàng đừng bỏ qua một sự thật, đó là Nguyên Mẫu Đơn hơi quá cao, ta đi cùng với nàng ta, không phải là quá cân xứng, ta với nàng mới là cân xứng nhất.
.Câu trả lời này, Tiêu Vô Y rất là vừa lòng, đột nhiên chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: - Có phải chỗ đó của cô ta rất to không?
.- Chỗ nào? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tiêu Vô Y chu mỏ nói: - Chàng thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?
.- Không biết thật! Hàn Nghệ lắc đầu nói.
.- Chính là ngực a!
.Sau khi nói xong, tự Tiêu Vô Y cũng đỏ bừng mặt.
.Không hổ là nữ ma đầu, vấn đề sinh mãnh này cũng dám hỏi! Hàn Nghệ khiếp sợ nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt nói: - Nhìn ta làm gì, không thể hỏi sao.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ không kìm nổi phá lên cười ha hả.
.- Không được cười!
.Tiêu Vô Y bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
.- Không cười! Không cười!
.Hàn Nghệ nhịn cười, bỗng nhiên mắt lóe sáng, nói: - Không phải chính nàng đã từng sờ rồi sao, lớn hay không nàng không biết. Nhưng mà, sao lúc đó nàng lại sờ? Nàng ấy cho phép nàng sờ sao?
.Vấn đề này hắn rất cảm thấy hứng thú.
.Tiêu Vô Y nói: - Lúc đó chỉ là ta tò mò, thấy cô ta còn to hơn so với ta và Thôi đại tỷ một chút, không nhịn được liền thò tay sờ thử, kết quả là làm cô ta giận cả ngày không nói chuyện với ta, còn mách tội của ta với Thôi đại tỷ.
.Có thể thấy được sức mê người của bộ ngực của Nguyên Mẫu Đơn
.Hàn Nghệ bất giác mơ tưởng đến hình ảnh đó, đúng là quá hương diễm.
.Chợt nghe thấy Tiêu Vô Y hừ một tiếng.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm gì?
.Tiêu Vô Y liếc mắt lườm hắn, nói: - Vừa mới nói đến Nguyên Mẫu Đơn, chàng đã đã tư tưởng dơ bẩn đầy đầu, rõ ràng là thích cô ta nhiều hơn.
.- Sao nàng lại là ý gì? Hàn Nghệ chột dạ nói.
.Tiêu Vô Y quay đầu đi, nói: - Trong lòng chàng tự rõ.
.- Trong lòng ta rõ?
.Hàn Nghệ ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, cười ha hả nói: - Ôm vị đại mỹ nhân cấp vô địch nàng đây, nếu ta không có phản ứng thì ta còn là nam nhân sao? Việc này có quan hệ gì với Nguyên Mẫu Đơn. Nói xong, hắn cười he he, một tay đặt lên bầu ngực của Tiêu Vô Y, nhẹ nhàng xoa nắn, cười hì hì nói: - Thật ra của nàng cũng không nhỏ a!
.Tiêu Vô Y thở gấp một tiếng, hai má đều nhanh phải chảy ra nước rồi.
.Hàn Nghệ nhìn nàng hai má hồng phấn, môi đỏ mọng kiều diễm, hai tròng mắt dường như che phủ một tầng sương khí, quyến rũ mê người không sao tả xiết, nói: - Vô Y, thật ra hay là chúng ta lại cố gắng thêm chút nữa, để đảm bảo gấp đôi.
.- Không được!
.- Tại sao?
.- Người chàng muốn là Nguyên Mẫu Đơn, ta không thèm làm con dê thế mạng.- Ặc.
.Hàn Nghệ cười xấu xa hai tiếng, nói: - Chuyện này không do nàng. Nói xong, liền xoay người đè người đẹp trong lòng xuống dưới.
.- Đừng!... A!
.Chỉ nghe một tiếng tiếng thét chói tai.
.Đến đây lược bớt mười ngàn chữ!
.Cả buổi sáng, Hàn Nghệ cùng Tiêu Vô Y lăn lộn trên giường, dù sao thì hai người cũng khó gặp nhau một lần, cả hai đều vô cùng quý trọng thời gian này, cho đến khi bụng người sôi réo mới xuống giường.
.Hàn Nghệ lại làm một bữa cơm trưa mỹ vị, phu thê hai người lại ân ân ái ái ăn xong bữa cơm trưa này, niềm hạnh phúc trong này, không thể nào nói hết được.
.Buổi chiều, Hàn Nghệ ngồi trước cửa cầm búa gõ gõ nện nện.
.- Phu quân, chàng đang làm gì vậy?
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y đứng trước cửa, tò mò nhìn Hàn Nghệ, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh xõa bên hông, giống như một tiên nữ.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, nói: - Ta định làm hai cái ghế nằm, đảm bảo sau khi nàng ngồi rồi sẽ không rời khỏi nó được.
.- Ghế nằm?
.Tiêu Vô Y tò mò đi đến, nói: - Cần ta giúp không?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên cần, nàng đứng bên cạnh, phụ trách khiến cho phu quân ta cảnh đẹp ý vui là được rồi.
.Tiêu Vô Y hai má đỏ lên, sẵng giọng: - Chàng cũng thật biết hưởng thụ.
.- Còn phải nói!
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại hỏi: - Đúng rồi, chuyện bên phía Thôi gia tiến hành thế nào rồi?
.Tiêu Vô Y hơi sững sờ, nói: - Suýt nữa thì quên nói với chàng chuyện này, thật ra tiến hành đều hết sức thuận lợi, tất cả đều giống như chàng dự tính, nhưng ta thấy Vô Nguyệt rất đáng thương, hơn nữa chắc cũng biết lỗi rồi, không cần thiết phải đi núi Thái Bạch nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta sắp xếp bọn họ đi núi Thái Bạch, chẳng qua là muốn tạo ra một môi trường tiếp xúc độc lập cho bọn họ, ở Thôi gia, hoặc là ở trong thành, bất kể xung quanh có người hay không, bọn họ cũng đều sẽ có phần e dè, nhưng ở nơi thế ngoại đào nguyên như núi Thái Bạch, có thể khiến bọn họ buông bỏ tất cả thế tục, toàn thân tâm bước vào trong tình yêu, nàng đợi là được, chuyến đi này nhất định sẽ khiến bọn họ cả đời khó quên.
.Tiêu Vô Y như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, đột nhiên thở dài.
.Hàn Nghệ hỏi: - Sao thế?
.Tiêu Vô Y cảm khái nói:
.- Thật ra hai ngày đó ta thường nghĩ, nếu như Hồng Lăng thật sự mắc bệnh không thể chữa, thì cô ấy sẽ không cam tâm đến cỡ nào, nếu đổi lại là ta, ta thà rằng trước khi chết nhận được sự tuyệt tình của đối phương, chứ không giống như Vô Nguyệt, cho đến lúc này mới hối hận, nếu như vậy thì ta tuyệt sẽ không cam lòng.
.- Cho nên nói, vĩnh viễn đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới quý trọng.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài nói: - Thật ra lần trước sau khi cùng nàng chia tay ở Dương Châu, trong lòng ta vô cùng hối hận.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, nói: - Ta cũng thế. Nói xong, nàng đột nhiên nhìn về hoàng hôn như biển đỏ phía tây, không khỏi nói: - Oa! Hoàng hôn thật đẹp!
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn, đứng dậy, rửa tay, sau khi lau khô tay, kéo tay Tiêu Vô Y, đi về phía tây, Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Làm gì vậy?
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Mặc dù hoàng hôn ngày nào cũng có, nhưng sinh mạng của con người thì lại có hạn, nó còn đang dần dần biến mất, chúng ta nên quý trọng vẻ đẹp của nó.
.Trên mặt Tiêu Vô Y lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận