Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 510: Sổ đen.

.Vi Phương ngập ngừng nói: - Là. là đúng, nhưng
.- Đừng có nhưng nhị gì hết.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần giải thích, ngươi ở nhà thế nào, ta không quan tâm, việc ta phải làm là huấn luyện các ngươi, ta luôn nhắc các ngươi phải thức dậy đúng giờ, các ngươi lại cố ý làm bộ không nghe thấy, bây giờ lại còn trách ta sao ? Còn vì tại sao ta quản các ngươi như vậy, ngươi thử nói xem, cuối cùng là tại vì sao?
.Vi Phương lại ngập ngừng không nói.
.Vi Hưu lại vội vàng nói: - Ngươi hãy nói đi chứ!
.- Y dám nói sao?
.Hàn Nghệ thấy tức giân nói: - Trước mặt mọi người, y mở miệng ra là đồ nông dân, mở miệng ra là chê người hèn mọn, còn tuyên bố là muốn giết ta rửa hận, mà ta chỉ giam, cấm đoán y vào ban ngày, không có đánh đập y, càng không bạc đãi y, đồ ăn cũng không có cho y ít hơn.
.Nói xong hắn chỉ vào mặt Vi Hưu nói: - Chẳng lẽ nhục mạ thầy giáo, cấp trên chính là gia quy gia giáo của Kinh Triệu Vi Thị nhà ngươi sao?
.Thấy Hàn Nghệ bỗng nhiên làm khó dễ, quần thần kinh ngạc, Kinh Triệu Vi Thị nha, mà Hàn Nghệ chẳng qua cũng chỉ là nông dân, bị một tên nông dân chỉ vào mặt mũi mà chửi, cũng coi như đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
.- Ngươi-- -- ngươi dám làm nhục Kinh Triệu Vi Thị ta như vậy sao.
.Vi Hưu tức giận đến thở không được.
.Hàn Nghệ nói: - Ta làm nhục ngươi cái gì, trước kia cháu ngươi phạm sai lầm, ngươi chẳng những mặc kệ, còn chỉ trích thầy giáo giúp ngươi quản giáo là ta đây, ta chẳng phải sẽ cho rằng đây là truyền thống tốt đẹp của Kinh Triệu Vi Thị sao?
.- Ngươi-- -- ngươi-- -- a-- -- !
.Vi Hưu tức đến nỗi xém chút nữa đã ngã xuống, may mà có Liễu Thích bên cạnh đỡ ông ta, Liễu Thích lại nói: - Vậy ngươi nhục mạ học viên là không bằng súc sinh, còn tuyên bố muốn trả thù con cháu quý tộc, ngươi giải thích thế nào đây.
.Hàn Nghệ cười, lại nói: - Ngôn Hào, bước ra khỏi hàng mau.
.Tại sao lại là ta chứ! Ngôn Hào sắp phát khóc rồi, thành thành thật thật đứng dậy.
.Hàn Nghệ nói: - Nghiêm-- - Nghỉ-- -- Bên trái quay-- - Bên phải quay.
.Liễu Thích nhìn một hồi rồi hỏi: - Ngươi làm gì vậy?
.Hàn Nghệ lại nói: - Mấy động tác đơn giản như vậy, bọn họ tập từ sáng đến trưa, hai bên còn chẳng phân biệt được, còn liên luy cả chúng ta cùng tập với bọn họ, ngươi kêu phải làm sao chứ, đường cùng ta mới dùng chiêu khích tướng này để bon họ thấy xấu hổ mà cố gắng, phương pháp này liền có hiệu quả, rõ ràng buổi chiều tập tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên ta cũng không nói là bọn họ không bằng súc vật, ta chỉ nói là huấn luyện cho con vật cũng không lâu đến như vậy.
.Nhiều đại thần trung lập xem xong, đều xì xào bàn tán, mấy động tác như vậy mà học cũng không xong, vậy-- -- thật đúng là không bằng súc vật.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Còn việc ta tuyên bố muốn trả thù con cháu quý tộc, lời này ta thật sự không biết từ đâu nói lên, ta chỉ nói là lúc ta vừa tới Trường An, bị một số con cháu quý tộc ức hiếp, trong lòng ta cũng rất khó chịu, nghĩ tới chuyện trả thù, đây là chuyện thường tình của con người, ai bị ức hiếp đều nghĩ như vậy, chỉ có điều không dám nói ra thôi, nhưng lúc đấy ta còn nói rõ rằng, lý trí và pháp luật cho ta biết không thể làm như vậy, ta chỉ nói vậy để uy hiếp bọn họ phải nghe lời, nói cách khác, ta sẽ phạt bọn họ mặc kệ bọn họ có là quý tộc, ta chỉ nói thật mà thôi, nếu ta có hành vi cố ý trả thù nào, ta chấp nhận bất kì hình phạt nào, cho dù là chém đầu.
.Liễu Thích còn muốn cãi lại, lại bị ánh mắt của Lai Tể ngăn lại, Hàn Nghệ rõ ràng là có chuẩn bị trước, hắn đã dám nói như vậy, vậy khẳng định hắn không có ý định trả thù, nếu tiếp tục nữa, chỉ làm chính mình mất mặt, Liễu Thích thấy vậy cũng không muốn nói nữa, thật sự ông ta cũng không quan tâm lắm đến việc này, chỉ có điều Liễu Thị ông ta và Vi Thị cùng thuộc một tập đoàn, hiển nhiên cũng có lời tương trợ.
.Lý Trị đột nhiên nói: - Uất Trì Tu Tịch, Thôi Hữu Du, Bùi Tiểu Phong, Liễu Hàm Ngọc, Tiêu Hiểu.
.- Dạ có học sinh.
.Năm người nhanh chóng liền đứng dậy nói.
.Lý Trị thản nhiên nói: - Những điều nãy giờ Hàn Nghệ nói, có đúng không?
.- Cái này-- -- -- !
.Năm người là ngươi nhìn ta, ta lại nhìn hắn, không ai nói một lời nào.
.Lý Trị nói: - Trẫm đang hỏi các ngươi đấy.
.Uất Trì Tu Tịch liền nói: - Thưa bệ hạ, đúng là-- -- - đúng là như vậy đấy.
.Những đại thần kia nghe xong, tuy có vẻ có chút xấu hổ, nhưng cũng yên tâm có chỗ dựa vững chắc. Chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa chỉ nhằm vào một tên nông dân, Hoàng thượng có thể làm gì được chúng ta chứ, bọn họ là đứng ở thế bất bại đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng thấy không ổn lắm, vì thế liền lên tiếng nói: - Bệ hạ, việc này có thể có chút hiểu lầm gì đó, bằng không thì tạm thời hãy gác lại, sau khi suy nghĩ kĩ hơn rồi hãy bàn tiếp vậy.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Không thể nào như vậy được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc xoay sang nhìn Hàn Nghệ, như muốn nói, ta đang giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa, ngươi còn ở đấy mà làm loạn à.
.Nhiều đại thần như vậy, gần như là toàn bộ triều đình, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều người có công với nước, ngươi có thể làm được gì bọn họ? Nếu vạch mặt chuyện này, thì ngươi nhận được gì chứ? Cho dù là Hoàng thượng cũng không nhận được trận này! Trừng phạt cũng không phải, không trừng phạt cũng không phải, đến lúc đó ai cũng khó xử.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại không biết Hàn Nghệ bày ra chuyện này là do cố ý muốn làm nhục bọn quý tộc này một phen, từ lúc bắt đầu đã không có ý định rút lui, bằng không hắn cũng không đứng ở đây, hắn chắp tay nói: - Thái úy, bọn họ chạy nửa vòng đã té xỉu, xếp hàng thì không phân biệt được bên trái hay bên phải, cái này hạ quan còn có thể tha cho bọn họ, hạ quan cho rằng chỉ cần có cố gắng là có thể làm được, nhưng bọn họ đã không đúng hạn về doanh trại, thậm chí ngay cả cái một lời cũng không thèm nói, gặp một chút khó khăn liền lùi bước, còn đẩy hết mọi trách nhiệm cho hạ quan, không có ý chí chiến đấu, không có quyết tâm, không có kiên trì, không có lương tâm, thử hỏi những người như thế làm sao mà trọng dụng được chứ, người khác ở đâu có muốn bọn họ như vậy hay không, hạ quan không xen vào, là huấn luyện của trại huấn luyện hoàng gia chỉ là một chức quan nhỏ cửu phẩm, nhưng quyết không cần những người như bọn họ, hạ quan quyết định sẽ khai trừ toàn bộ, một tên cũng không thể để lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này, lập tức ngây người ra như phỗng, rồi nghĩ thầm rằng, tiểu tử này bị điên rồi sao.
.Giữa các quần thần cũng yên tĩnh giống như chết đứng.
.Lời này nhưng là mệnh nha, kỳ thật có làm cảnh sát hoàng gia hay không cũng không sao cả, mấu chốt là ở chỗ những lời này của Hàn Nghệ quá là độc ác, thử nghĩ xem, cửu phẩm tiểu quan trại huấn luyện còn không cần bọn họ, triều đình làm sao mà có thể còn cần bọn họ cơ chứ?
.Bọn con cháu quý tộc này có khả năng dựa vào thân thế mà đi làm quan đấy, nhưng bởi vậy, việc này đã làm khó rồi.
.Hàn Nghệ chính là muốn đuổi cùng giết tận, ngăn chặn không cho những con người đó có cơ hội làm quan, ta không thể làm gì đại thần các ngươi, nhưng ta muốn con cháu các ngươi phải trả cái giá thật đắt, ta tin các ngươi sẽ không sống dễ chịu đâu đấy.
.Những chặng đường đã qua bị hủy hoại trong chốc lát!
.Sự tình đến nước này thật không biết là ai đùa lớn hơn.
.Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Trị, chỉ có Lý Trị mới có thể cứu vãn thôi, dù sao đây cũng là trại huấn luyện hoàng gia, hoàn toàn phụ thuộc vào Hoàng thượng đấy.
.Lý Trị mặt vẫn không có một chút thay đổi, và nói: - Trình Xử Lượng, ngươi thấy sao?
.Trình Giảo Kim vẫn núp ở phía sau, đột nhiên ho khan lên vài tiếng.
.Trình Xử Lượng liền nói: - Bệ hạ, người chỉ để thần làm chức giám sát, còn những việc khác đều do phó Đốc sát phụ trách, việc này thì thần không tiện nhiều lời.
.Việc này căn bản không cần Trình Gỉao Kim phải nhắc nhở, Hàn Nghệ này hắn đã điên rồi, y cũng không có điên, ngươi nói như vậy, ngươi không sợ đắc tội với bọn họ sao, cho dù là không làm Tổng đốc giám sát thì cũng quyết không nên nói những lời này.
.- Điều này thấy cũng đúng. Lý Trị gật gật đầu, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, trẫm đã giao trại huấn luyện hoàng gia cho ngươi, đương nhiên là do ngươi toàn quyền quyết định. Nói xong y đột nhiên nói với Trưởng Tôn Diên: - Bí Thư Lang.
.Trưởng Tôn Diên tiến lên một bước, chắp tay nói: - Dạ có thần.
.Lý Trị nói: - Ngươi hãy đem danh sách tất cả những học viên bị khai trừ này ghi ra một bảng rồi đưa cho trẫm.
.Trưởng Tôn Diên ngẩn người ra, rồi liền gật gật đầu nói:
.- Thần tuân lệnh.
.Nhiều đại thần nghe vậy, toàn thân liền không khỏi nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa là đã ngã xuống đất.
.Đây chính là một phần của danh sách đen.
.Sau này bọn họ cho dù da mặt có dày cỡ nào cũng không dám đề cử những người này lên triều đình rồi.
.Triệu Thiên Phú cái tên mập này mồ hôi đầy đầu, thầm nghĩ, má ơi! May cho ta quá, nếu không tiền đồ của ta mất ráo hết rồi, thật sự là quá kinh khủng.
.Không chỉ có y, mà còn có rất nhiều học viên ở đây may mắn mình đã đúng hạn về doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận