Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1085: Bảo mã tặng lão thiên

.Đây là đang cảnh cáo sao?
.Nhưng ý nghĩa của việc cảnh cáo này ở đâu a!
.Nặc Hạt Bát càng nghe càng hồ đồ, kích động nói: - Hàn Thị lang, Thổ Dục Hồn chúng ta không muốn đánh nhau, là Thổ Phiên xâm chiếm chúng ta, với ngay chính ta mà nói, ta có thể có ngày hôm nay, đều là nhờ sự bảo hộ của thiên khả hãn, tấm ân tình này, ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng, ta tin là trên đời này không có ai tôn kính Đại Đường hơn ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã nói, ta vô cùng tôn trọng ý nguyện của hai bên các ông, ta cũng tin nỗi khó xử của các ông, Đại Đường chúng ta cũng đã cố gắng vì sự hòa giải của các ông, nhưng việc này hai bên các ông đều cần phải có một ý nguyện, hiển nhiên, cũng không có thành công, nếu đã như vậy, Đại Đường ta nhất định phải suy nghĩ cho mình một chút, tránh cho cuộc đấu tranh của các ông tổn hại đến Đại Đường ta.
.Nặc Hạt Bát vừa nghe vậy trái tim như rơi vào hầm băng, theo như lời Hàn Nghệ thì hiển nhiên là Đại Đường định sẽ chẳng giúp cho bên nào.
.Hàn Nghệ liếc ông ta một cái, đột nhiên lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ, đưa qua.
.Nặc Hạt Bát sửng sốt, nói: - Đây đây là gì?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây chính là sự tôn trọng mà Đại Đường ta hy vọng có thể nhận được.
.Nặc Hạt Bát hoang mang nhận lấy, mở bản đồ ra, chính là bản đồ Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn bọn họ, một đường đỏ trong đó rất là bắt mắt, hỏi: - Đường đỏ này là ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Để tránh cho địa khu Hà Lũng chúng ta không bị chiến hỏa gặm nhấm, Đại Đường chúng ta nhất định phải bắt các ông cam đoan, chiến hỏa không thể lan đến phạm vi trong đường đỏ.
.Nặc Hạt Bát nghe nói vậy vừa mừng vừa sợ, trong đường đỏ này chính là nơi nhân khẩu Thổ Dục Hồn họ dày đặc nhất, đương nhiên ông ta đồng ý, không thể tin nổi nói:
.- Chuyện này chuyện này đương nhiên chúng ta đồng ý, nhưng vấn đề là bên phía Thổ Phiên có chấp nhận không?
.- Ta nói rồi, đây là tôn trọng!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã từng nói với Lộc Đông Tán rồi, nếu như Thổ Phiên tôn trọng Đại Đường ta, thì ông ta không nên để những chuyện này xảy ra, nhưng nếu ông ta không tôn trọng, trước đó ta đã nói, tôn trọng là ở cả hai bên, nếu như vậy thì Đại Đường chúng ta sẽ xuất binh, bảo đảm địa khu này được yên ổn, tránh cho địa khu Hà Lũng bị xâm thực.
.Đời người thay đổi rất nhanh, thật sự là quá kích thích rồi.
.Nặc Hạt Bát kích động không lời nào có thể diễn tả được, rõ ràng là Đại Đường đang giúp ông ta, chỉ có thể nói Hàn Nghệ quá biết diễn xuất rồi, chuyện thiên vị như thế, hắn cũng có thể nói một cách thiết diện vô tư.
.Hàn Nghệ vẫn cẩn thận tỉ mỉ nói: - Nhưng đồng thời, quân đội của Thổ Dục Hồn các ông không thể xuất cảnh tác chiến.
.Nặc Hạt Bát hơi sững sờ, nói theo bản năng: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Đạo lý rất đơn giản, các ông đều là phiên quốc của Đại Đường ta, cũng đều có liên hôn với Đại Đường ta, Đại Đường ta không muốn nghiêng về bất cứ bên nào, chúng ta không thể nào chỉ hạn chế Thổ Phiên, mà lại để mặc các ông không quản, nếu như vậy, bên phía Thổ Phiên cũng sẽ không tín phục. Thật ra không giấu ông, sở dĩ chúng ta làm như vậy, một là đảm bảo lợi ích của Đại Đường ta, hai là cũng hy vọng các ông sớm ngày dừng chiến nghỉ binh, nếu như Thổ Phiên lui, các ông lại xâm phạm Thổ Phiên, cứ như vậy, vĩnh viễn không thể kết thúc được.
.Nặc Hạt Bát hơi nhíu mày, cân nhắc trong lòng, hiện giờ bọn họ ở thế hạ phong, ông ta cũng chưa từng nghĩ đi tấn công Thổ Phiên, hiện tại ông ta chỉ cầu Đại Đường có thể xuất binh, giúp bọn họ đánh lui đại quân Thổ Phiên, điều kiện này, bề ngoài đối với bọn họ mà nói có vẻ như rất hà khắc, nhưng kết hợp với tình thế trước mắt thì thật ra là bọn họ được lợi, gật đầu nói: - Được! Ta nhận lời ngươi, nhưng nếu Thổ Phiên không tuân thủ quy định, vậy thì phải làm sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải ta đã nói rồi sao, Đại Đường chúng ta nhất định sẽ bảo đảm sự yên ổn của khu vực này, phàm là bất cứ người nào xâm chiếm khu vực này, nhất định sẽ bị quân đội Đại Đường ta tiêu diệt.
.Nặc Hạt Bát nghe vậy trong lòng mừng thầm, nói: - Đây đây là ý của Đại Đường bệ hạ?
.Hàn Nghệ không đáp hỏi mà ngược lại: - Không biết Hà Nguyên Quận vương cho rằng ta ngồi ở đây là đại diện cho ai?
.- Xin lỗi! Xin lỗi!
.Nặc Hạt Bát thấp thỏm xoa xoa hai tay, nói: - Mạo muội hỏi một câu, chuyện này nói miệng thì dễ, nhưng thực thi thì thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này liên quan đến sự an nguy của bách tính địa khu Hà Lũng Đại Đường ta, Đại Đường chúng ta sẽ chú ý tới bên phía các ông từng giờ từng khắc, chúng ta sẽ phái điều giải viên đến, thứ nhất vẫn là hy vọng các ông có thể đình chiến, thứ hai chính là xác thực Đại Đường chúng ta đã nhận dược sự tôn trọng của hai bên các ông.
.Vì quan hệ của ba nước, xuất binh là việc không thể, nhưng có thể phái vài người đi giám sát, chỉ là ta quan tâm đến lợi ích của Đại Đường, không giúp bất cứ bên nào.
.Nặc Hạt Bát nghe vậy mừng rỡ không ngừng, nói: - Vẫn là Hàn Thị lang suy nghĩ chu đáo.
.Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: - Quận vương gần như chưa ăn gì cả, chớ không phải thức ăn không hợp khẩu vị.
.- Hả? Ồ, đâu có, đâu có.
.Có được sự cam đoan của Hàn Nghệ, Nặc Hạt Bát tâm tình khoan khoái, khẩu vị cũng liền đến, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
.Hàn Nghệ khẽ cười rồi cúi đầu ăn.
.Hắn biết sau chót sẽ xuất binh hay không, vẫn phải xem ý của Lý Trị, nhưng hắn nhất định phải cho Thổ Dục Hồn một sự cổ vũ, đừng sợ, cho ta chen vào, yêu cầu không cao, kéo dài vài năm là được rồi.
.Sau khi ăn sáng xong, Hàn Nghệ lại dẫn Nặc Hạt Bát đến hoa viên đi dạo.
.- Hà Nguyên Quận vương, thật ra luôn có một câu hỏi làm phiền ta từ lâu, nhưng lại không tiện hỏi. Hàn Nghệ vừa đi, vừa cười nói.
.Nặc Hạt Bát nói: - Hàn Thị lang cứ hỏi đừng ngại.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Theo ta được biết, Thổ Dục Hồn các ông năm đó cũng hùng cứ phía tây bắc Đại Đường chúng ta, Mộ Dung thị càng là một thời uy danh, nhưng tại sao bây giờ lại suy yếu như vậy, bị Thổ Phiên đánh mà không hề có sức chống đỡ?
.Nặc Hạt Bát vội nói: - Cũng không đến nỗi không hề có sức chống đỡ, Thổ Dục Hồn chúng ta cũng mấy lần đánh lui đại quân Thổ Phiên, và cũng giành được đại thắng mấy trận.
.Nói xong, ông ta đột nhiên bừng tỉnh, trước đó hình như ông ta nói nếu Đại Đường không xuất binh thì ông ta sẽ diệt quốc, nhưng bây giờ lại nói như vậy, không phải là tự vả vào miệng sao, lại nói: - Thật ra mười năm trước, Thổ Dục Hồn chúng ta cũng không sợ Thổ Phiên, nhưng mười năm nay, Lộc Đông Tán học tập chế độ của Đại Đường, thi hành biến pháp ở Thổ Phiên, và còn luôn khuếch trương đối ngoại, gặm nhấm bộ lạc xung quanh, trong đó cũng bao gồm cả bộ lạc vốn dĩ thần phục Thổ Dục Hồn chúng ta, hiện giờ đã thống nhất đại bộ phận địa khu cao nguyên, thực lực đã tăng cường rất nhiều, nếu không thì, ta cũng sẽ không vội đến Đại Đường xin giúp đỡ.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Thì ra là thế. Thật ra hắn chỉ muốn biết một chút xem thực lực của Thổ Dục Hồn rốt cuộc như thế nào, nếu như quá yếu thì Đại Đường muốn giúp cũng chẳng thể làm nên chuyện gì a!
.Nặc Hạt Bát liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Thị lang, có chuyện ta không biết có nên nói hay không.
.Học nhanh thật a! Hàn Nghệ cười nói:
.- Quận vương cứ nói đừng ngại.
.Nặc Hạt Bát nói: - Trước đây ở trận chiến Tuyết Dương Lĩnh tây bắc, Hàn Thị lang thật khiến người ta lòng sinh kính nể, nhưng trong đó có chuyện, có lẽ Hàn Thị lang vẫn không biết.
.- Chuyện gì?
.- Bởi vì lúc đó chúng ta cũng đang giao chiến với Thổ Phiên, ngay khi tin tức về trận chiến Tuyết Dương lĩnh truyền đến cao nguyên không lâu, thám tử quân ta phát hiện mấy nhóm đại quân Thổ Phiên lần lượt đi về phía Quy Từ, Vu Điền, nhưng sau đó lại quay ngược trở về.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.- Ta đây tuyệt không có nửa câu nói ngoa.
.Nặc Hạt Bát nói: - Hơn nữa ta cho rằng lúc đó Thổ Phiên cũng muốn muốn hôi của nhân lúc lửa cháy, xâm lấn đất Tây Đột Quyết cũ, chẳng qua là Hàn Thị lang xuất binh thần tốc, rất nhanh chóng Đại Đường đã đánh đến Quy Từ và Vi Điền, hơn nữa Lộc Đông Tán có thể không muốn hai mặt tác chiến, bởi vậy mới quyết định điều binh mã về.
.- Lại có chuyện này, ta cũng không biết thật. Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Nghệ vẫn sợ toát mồ lạnh khắp người, nếu như lúc đó Thổ Phiên đánh lén Quy Từ, Vu Điền thì Đại Đường cũng chưa chắc đã đánh thắng, bởi vì không có chuẩn bị, chẳng khác nào làm mai mối giúp Thổ Phiên, chuyện này cũng đúng là cảm ơn Thổ Dục Hồn, nếu không phải Thổ Dục Hồn đã kiềm chế Thổ Phiên thì chắc chắn Lộc Đông sẽ xuất binh, lúc đó cũng thật không thể nói rõ khu vực đó là thuộc về ai.
.Thật ra lúc đó Nặc Hạt Bát cũng hết sức mong đợi, ông ta hy vọng Thổ Phiên và Đại Đường đánh nhau, nếu như vậy thì ông ta mọi việc đều thuận lợi, chiếm hết ưu thế.
.Nặc Hạt Bát lại nói: - Hàn Thị lang, ta đã nghe nói kế hoạch tây bắc của ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Lộc Đông Tán vô cùng giảo hoạt, giỏi về tâm kế, mỗi lần ông ta khuếch trương đối ngoại, trước tiên đều khiêu khích quan hệ giữa láng giềng, đợi đến khi bọn họ náo loạn rồi xuất binh một lướt bắt gọn. Hơn nữa theo như ta biết, Lộc Đông Tán vẫn luôn ao ước An Tây Tứ Trấn của Đại Đường các ngươi, cũng đã bồi dưỡng không ít thế lực ờ địa phương, rất nhiều bộ lạc đều lóng hướng về Thổ Phiên, ngươi phải cẩn thận a!
.Tin tức giống thế này, đừng nói là miễn phí, thậm chí ông ta cũng đồng ý bỏ tiền ra để nói cho Đại Đường biết.
.Hàn Nghệ đời nào lại mắc mưu, cười nói: - Đại Đường chúng ta và Thổ Phiên hữu nghị thâm hậu, ta tin là Thổ Phiên sẽ không xem nhẹ mối hữu nghị khó khăn lắm mới xây dựng được cùng Đại Đường ta, nếu những điều ông nói là sự thật, việc lui binh của bọn họ đã đủ để chứng tỏ điều này rồi. Nhưng trong lòng thì lại lo lắng bồn chồn, có một con hổ đói ngồi ngay bên cạnh, nhất định kế hoạch tây bắc sẽ không thuận lợi như vậy.
.Nặc Hạt Bát nghe xong, tất nhiên không tiện nói tiếp nữa.
.Đúng lúc này, một hộ vệ của Nặc Hạt Bát đi tới, thấp giọng nói vài câu bên tai Nặc Hạt Bát. Nặc Hạt Bát gật gật đầu, quay sang Hàn Nghệ nói: - Hôm nay mạo muội tới thăm, quấy rầy Hàn Thị lang nghỉ ngơi, trong lòng áy náy, chuẩn bị chút lễ mọn, mong Hàn Thị lang có thể vui lòng nhận cho.
.Ta lại thích lễ mọn!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hà Nguyên Quận vương thật khách khí quá rồi, ông và hoàng thất có liên hôn, mẹ vợ ta cũng là công chúa, cũng coi như là người một nhà, lễ mọn gì đó thì khách khí rồi.
.Nặc Hạt Bát cười ha hả nói: - Hàn Thị lang nói rất đúng, nhưng tạ Hàn Thị lang đã hao tâm hao lực vì hơn mười vạn bách tính Thổ Dục Hồn chúng ta, nếu ta không bày tỏ tâm ý, làm sao trong lòng thoải mái được. Hàn Thị lang, mời bên này.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Hà Nguyên Quận vương đã nói như vậy rồi, thì ta cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh. Mời.
.- Mời!
.Hai người đi đến chuồng ngựa của Tiêu phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng ngựa hí vô cùng lớn, Hàn Nghệ là nhân sĩ cá cược đua ngựa chuyên nghiệp, vừa nghe đã biết là ngựa tốt, đi đến gần xem, chỉ thấy năm con tuấn mã đá vó trước lên, con nào cũng nhanh nhẹn phấn chấn.- Mấy con tuấn mã này không phải là ngựa Thanh Hải trong truyền thuyết đấy chứ?
.Nặc Hạt Bát nói: - Hàn Thị lang nói không sai, đây chính là tuấn mã quý giá nhất Thổ Dục Hồn ta, chạy hơn ngàn dặm cũng không vấn đề gì.
.Chậc chậc! Ta yêu đại sứ ngoại giao này rồi đấy, sướng quá đi. Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Vậy Vậy thật cảm ơn Quận vương quá rồi.
.Nặc Hạt Bát nói: - Không có, không có, không phải Trung Nguyên các ngươi có câu nói, gọi là "bảo mã tặng anh hùng" sao, chúng có thể đi theo Hàn Thị lang, đó là phúc đức của chúng.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Quận vương tuyệt đối đừng nói như vậy, ta không phải anh hùng gì cả, không giấu Quận vương, ngựa đối với ta mà nói, thật ra tác dụng chủ yếu nhất đó là lúc gặp phải nguy hiểm, có thể chạy nhanh hơn kẻ thù.
.Nặc Hạt Bát ngẩn người, lập tức cười ha hả nói: - Hàn Thị lang thật là dí dỏm.
.Dí dỏm?
.Hàn Nghệ nghĩ bụng, đây chính là câu nói thật lòng nhất mà hôm nay ta nói a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận