Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1079: Hư tình giả ý

.Tại vùng giáp ranh phía tây Kinh Kỳ có một ngôi chùa nhỏ, hai hôm nay, ngôi chùa nhỏ này đón một đoàn khách nhân lạ mặt, bọn họ chi rất nhiều tiền thuê luôn cả ngôi chùa này, bốn bề canh gác cẩn mật, chỗ sáng chỗ tối đều là thị vệ đeo đao.
.Tối hôm đó, trong một căn phòng, ba bóng người lay động phản chiếu trên tường cùng với ánh nến lập lòe, hỉ thấy hai tráng sĩ lưng hùm vai gấu cùng với một ông già trạc độ 50 tuổi đang ngồi cạnh bàn bí mật thảo luận điều gì đó.
.Tráng sĩ bên trái nói: - Đại tướng, chúng ta hoàn toàn có thể tới Trường An cùng với Nặc Hạt Bát, cớ sao đại tướng đột nhiên dừng lại? Làm thế để Nặc Hạt Bát cướp được thời cơ, ngộ nhỡ Hoàng đế Đại Đường nghe theo lời y thì phải làm sao?
.- Nếu như Hoàng đế Đại Đường lại dễ dàng tin lời Nặc Hạt Bát như vậy, thì chúng ta cũng không cần thiết phải tới Trường An nữa. Đây không phải việc nhỏ, càng không thể chỉ mấy câu nói là có thể rõ ràng. Chỉ cần chúng ta chưa tới thì Đại Đường không thể đưa ra quyết định, dù sao thì Thổ Phiên chúng ta sớm đã không còn như xưa nữa. Ông già kia khẽ cười, trong lời nói có mang theo vẻ đắc ý. Đoạn nói tiếp: - Sở dĩ ta cố ý để Nặc Hạt Bát tới Trường An trước, đó là muốn mượn y tới thăm dò xem quan điểm của Đại Đường về vấn đề này như thế nào. Người ra đến trước cố nhiên có thể giành được tiên cơ, thế nhưng người đến sau lại có thể bắt bệnh mà bốc thuốc, quyền chủ động lần này nằm ở quốc lực hùng mạnh của Thổ Phiên chúng ta, Thổ Dục Hồn không cướp đi được, do đó người đến sau càng phù hợp với chúng ta hơn.
.Người này chính là đại tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán.
.Tráng sĩ bên phải nói: - Đại tướng, xin thứ tội cho mạt tướng nói một câu không được phù hợp cho lắm, có lẽ người đã quá bận tâm đến Đại Đường rồi, chúng ta và Thổ Dục Hồn là kẻ thù truyền kiếp, sao có thể để Đại Đường đứng cạnh khua chân múa tay. Khi Đại Đường tấn công Tây Đột Quyết, họ cũng có cử người tới thông báo với Thổ Phiên chúng ta đâu.
.Hai người này chính là đại tướng tâm phúc dưới trướng Lộc Đông Tán. Người bên trái tên là Sách Lãng, người bên phải tên là Trát Ba.
.Lộc Đông Tán mỉm cười nói: - Cho dù chúng ta có thừa nhận hay không, thì Đại Đường hiện nay vẫn cứ là đế quốc lớn mạnh nhất thế gian. Các ngươi xem A Sử Na Hạ Lỗ, thống soái mười họ bộ lạc, kẻ nào kẻ nấy kiêu dũng thiện chiến, thế nhưng kết quả ra sao? Các ngươi nên nhớ, Đại Đường cũng chưa dốc hết toàn lực, chỉ dùng đến số ít tinh nhuệ Quan Trung, vì thế, hiện giờ chúng ta phải xem thái độ của Đại Đường thế nào. Tuy nhiên theo ta biết, Đại Đường Trung Nguyên luôn đề cao thể diện, cho nên chúng ta tới Trường An, nhất định phải nhún nhường một chút, cứ để họ coi thường chúng ta. Nhớ kĩ là đừng để Đại Đường sinh lòng cảnh giác đối với chúng ta, nhất định phải khiến họ tin rằng chúng ta tuyệt đối không thể đối địch với Đại Đường. Duy chỉ có tiêu diệt được Thổ Dục Hồn, chiếm cứ vùng đất Hà Lũng, đến khi đó chúng ta mới có thể ngồi cùng mâm với Đại Đường được. Thế nhưng trước khi làm được điều đó, chúng ta buộc phải tỏ ra khiêm nhường trước Đại Đường.
.Đúng vào lúc đó, ngoài cửa chợt có người nói: - Đại tướng, Sa Mã đã về.
.Lộc Đông Tán vội nói:
.- Mau cho gã vào.
.Chỉ thấy két một tiếng, cửa phòng mở ra, một người Hán trạc 30 tuổi đi vào, nói: - Tiểu nhân bái kiến đại tướng.
.Lộc Đông Tán nói: - Mau nói đi, Trường An hiện giờ ra sao?
.Sa Mã nói: - Tất cả đều như đại tướng dự tính, Hoàng đế Đại Đường không nhận lễ của Nặc Hạt Bát, đồng thời các đại thần Đại Đường cũng không để tâm đến lời cầu cứu của Nặc Hạt Bát.
.Lộc Đông Tán lại hỏi:
.- Thế bách tính Trường An có ý kiến gì về việc Nặc Hạt Bát tới không?
.Sa Mã sững người lại nói: - Bách tính Trường An chẳng mảy may quan tâm gì tới việc này, có rất ít người bàn tán.
.Sách Lãng hỏi: - Đại tướng, người hỏi cái này làm gì?
.- Đại Đường khác với Thổ Phiên chúng ta. Hoàng đế Đại Đường vô cùng xem trọng lòng dân, mặc dù lòng dân không thể làm thay đổi chủ ý của quân chủ, nhưng lòng dân cũng vô cùng quan trọng, Thiên Khả Hãn đã từng nói, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Lộc Đông Tán thản nhiên cười nói.
.Trát Ba nói: - Như vậy xem ra, Đại Đường cũng không muốn đối địch với chúng ta.
.Lộc Đông Tán nghe xong cười nói: - Lí lẽ thực chất là giống nhau. Chúng ta không muốn đối địch với Đại Đường, Đại Đường cũng sẽ không muốn đối địch với chúng ta. Bởi vì nếu như Đại Đường khai chiến với Thổ Phiên chúng ta, cuối cùng thì ai thắng ai thua, chẳng ai có thể dự đoán đượcduy chỉ có một điều có thể khẳng định là, hai nước nhất định sẽ lưỡng bại câu thương. Lập tức sai người chuẩn bị, sáng sớm mai tức khắc lên đường tới Trường An.
.Thực ra Lộc Đông Tán chẳng đoán sai điều gì, chỉ cần ông ta chưa tới, Lý Trị sẽ không thể đưa ra quyết sách, đừng thấy Trường An đang gió yên bể lặng, thực tế là từ vua đến tôi đều đang thấp thỏm đợi ông ta.
.Hai ngày sau, Lộc Đông Tán đã tới Trường An.
.Lý Trị cũng tiếp đón long trọng, đích thân tới Điện Thái Cực tiếp kiến Lộc Đông Tán.
.- Thần Lộc Đông Tán tham kiến Đại Đường Bệ hạ tôn quý.
.Lộc Đông Tán cung kính hành lễ, nhìn thì có vẻ còn thành tâm hơn cả Nặc Hạt Bát.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn thăm dò con người này, chỉ thấy ông ta biểu lộ vẻ cung kính, nhất cử nhất động đều thể hiện một vẻ khiêm nhường, nói khó nghe một chút thì có chút gì đó giống thái giám, thế nhưng vẫn đem lại cho người ta một cảm giác dễ chịu, rất khó sinh lòng cảnh giác với dạng người này, tuy vậy, trong ánh mắt vẫn toát lên một vẻ cơ trí. Thầm nghĩ, người này quả nhiên không tầm thường, đường đường là đại tướng Thổ Phiên, lại có thể hạ mình đến mức này, ở phương diện này, ta còn kém xa ông ta!
.- Đại tướng miễn lễ! Lý Trị cười nói: - Đại tướng đường xa tới đây, đi lại vất vả rồi.
.Lộc Đông Tán hỏi: - Tạ ơn lòng quan tâm của Bệ hạ, thần được sủng ái mà lo sợ, cảm kích đến rơi nước mắt. Chủ thần cử thần tới Trường An, vấn an Đại Đường Bệ hạ, mong ngóng Đại Đường Thổ Phiên có thể đời đời hữu hảo.
.Lý Trị vừa cười vừa gật đầu nói:
.- Mối hữu hảo Đại Đường và Thổ Phiên, đều bởi sự sáng suốt của tiên nhân, thật không dễ mà có được, nên trân trọng giữ gìn mới phải.
.- Bệ hạ thánh minh!
.Lộc Đông Tán hô lớn một câu rồi nói: - Lần này thần tới có mang theo một ngàn lượng vàng, mười xe châu báu, mong có thể cầu được công chúa của Đại Đường Bệ hạ cho chủ thần, vun đắp mối nhân duyên đời đời, dệt nên giai thoại xưa nay chưa từng có.
.Hàn Nghệ vốn đang nghe mà sắp buồn ngủ, nghe tới đây, thầm nghĩ, lại là liên hôn, lẽ nào giữa hai nước với nhau, ngoài liên hôn ra chẳng còn gì để nói sao?
.Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đây là phong tục thời cổ đại mà! Đừng nói Trung Quốc như vậy, ngay cả Âu châu cũng thế, giữa các nước với nhau có mối quan hệ liên hôn. Chỉ là Âu châu họ theo đuổi huyết thống cao quý, yêu cầu về huyết thống của bọn họ còn cao hơn quý tộc Trung Quốc một bậc, bọn họ tuyệt đối không thể liên hôn với bình dân, tuy nhiên, nghe nói là vẫn có thể lên giường, vương thất đế quốc Anh cũng phải tới thế kỉ 21 mới liên hôn với dân thường, còn việc thông hôn của vương triều Trung Nguyên ít nhiều đều mang ý nghĩa khuất nhục, lấy nữ nhân ra đổi lấy hòa bình.
.Lý Trị cũng bất giác nhíu mày, ngay sau đó cười nói: - Tấm lòng thành của Thổ Phiên vương, trẫm xin nhận. Thế nhưng công chúa của trẫm còn quá nhỏ, vẫn chưa tới tuổi xuất giá.
.Một câu nói cự tuyệt luôn.
.Lộc Đông Tán ngẩn người ra, ông ta cũng thấy giọng điệu của Lý Trị có phần không vui, thầm nghĩ, lẽ nào ta nói sai gì sao?
.Thực ra đúng là ông ta đã nói sai. Con người Lý Trị thực sự không thích chính sách hòa thân, bởi vì tổng quan ba bốn chục năm tại vị của Lý Trị, không có một công chúa nào xuất giá qua nước khác cả. Lý Thế Dân mặc dù anh minh, nhưng khi ông ta tại vị, cường địch xung quanh nổi lên, ông ta buộc phải nhượng bộ, các thủ đoạn ngoại giao đều phải dùng tới. Tuy nhiên, khi Lý Trị kế vị, Đại Đường đã là thiên hạ đệ nhất, bất luận là sức mạnh quân sự hay sức mạnh văn hóa, sức mạnh kinh tế, hết thảy đều là số một. Tâm thái của y đương nhiên là phải khác Lý Thế Dân rồi, y cảm thấy bây giờ ta là lão đại, ta không muốn trong di sản chính trị của ta lại thêm vào lphương thức khuất nhục đó.
.Điều này cũng giống như sự khác biệt giữa Hán Vũ Đế và Văn Cảnh Đế năm xưa. Hán Vũ Đế cũng vô cùng căm ghét chính sách hòa thân.
.Lộc Đông Tán vô cùng kinh hãi nói: - Kính xin Đại Đường Bệ hạ thứ tội. Thần thực sự không biết tường tận tình hình, tùy tiện cầu thân, khiến Đại Đường Bệ hạ giận dữ, kính xin Đại Đường Bệ hạ giáng tội.
.Ông ta làm như vậy, Lý Trị cũng có phần hơi e ngại, ta từ chối ngươi thẳng thừng thế mà ngươi vẫn hạ giọng khép nép, thật không biết nên nói gì cho phải bây giờ.
.Hàn Nghệ vô cùng ủng hộ Lý Trị, trò hòa thân này thật khiến nam nhân bọn ta mất mặt, đoạn đứng ra nói: - Đại tướng Thổ Phiên cũng vì muốn quan hệ Đại Đường và Thổ Phiên có thể nâng lên một tầm cao mới, thực ra Đại Đường ta cũng mong muốn như vậy. Chỉ là chúng ta cho rằng, Đại Đường và Thổ Phiên không thể chỉ dựa vào liên hôn để duy trì mối bang giao. Thứ quan hệ mà phải mượn nữ nhân để duy trì thì sao có thể bền vững được. Thực ra, chúng ta nên tăng cường sự giao lưu giữa các thần tử và bách tính hai nước, chỉ có tăng cường giao lưu từ trên xuống dưới như vậy, mối quan hệ giữa hai nước chúng ta mới có thể ngày càng bền vững!
.Lý Trị lập tức nói: - Nói hay lắm, những gì Hàn ái khanh nói chính là suy nghĩ trong lòng trẫm.
.Lộc Đông Tán đưa mắt nhìn Hàn Nghệ, thấy người này tuổi đời còn quá trẻ, thầm nghĩ, lẽ nào là hắn? Đoạn chắp tay nói: - Diệu luận của các hạ, Đông Tán xin thụ giáo, xin hỏi cao tính đại danh của các hạ.
.Đại tướng Thổ Phiên, vai vế và địa vị đều cao hơn Hàn Nghệ đến tận mây xanh, lại thể hiện một vẻ khiêm nhường đến thế trước một thanh niên tuổi đời còn trẻ như hắn.
.Hàn Nghệ thì không ngại diễn kịch, liền chắp tay nói: - Không dám, không dám, tại hạ Hàn Nghệ, do còn trẻ người non dạ, nói năng có gì mạo phạm, kính xin đại tướng đại lượng bỏ quá cho.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ thấy vậy, khinh bỉ ra mặt. Tên tiểu tử này quá cơ hộirồi, với bọn ta thì mở miệng ra là như kẻ thù giết cha vậy, thế mà trước mặt Lộc Đông Tán, thì lại chẳng khác nào tôn tử.
.Bọn họ cũng không nghĩ xem, Lộc Đông Tán đối xử thế nào với Hàn Nghệ, cho dù có làm ra vẻ tôn tử thì cũng là có đi có lại thôi.
.Quả nhiên là hắn! Lộc Đông Tán thấy Hàn Nghệ còn trẻ tuổi như lời đồn, đãmột mình tiêu diệt đại quân A Sử Na Hạ Lỗ, đồng thời còn khiến các bộ lạc Mạc Bắc đều phải nhao nhao thần phục, thầm nghĩ, Trung Nguyên vẫn cứ là nơi địa linh nhân kiệt! Khẽ đưa mắt nhìn quanh, thấy đám đại thần bên cạnh bởi Hàn Nghệ thần sắc dị thường, liền tán dương nói: - Tại hạ một đường tới đây, đại danh của Bắc Hạng Hàn tiểu ca như sấm rền bên tai, chẳng hay vị Hàn tiểu ca này có phải các hạ không?
.Thì ra là cũng giống ta, cũng điều tra trước cả rồi! Hàn Nghệ nói: - Không dám, không dám, chính là tại hạ.
.- Thất lễ! Thất lễ!
.- Đâu có! Đâu có!
.Giả dối!
.Các đại thần xung quanh trong lòng cùng chửi thầm.
.Lý Trị cười nói: - Đại tướng, vị ái khanh này của trẫm khá giống với đại tướng, đều là anh hùng từ thuở thiếu thời, trẫm đang tính để Hàn ái khanh đưa khanh đi thăm thú Trường An, không biết ý đại tướng thế nào?
.Lộc Đông Tán khi tuổi đời còn trẻ đã đi sứ Đại Đường, đồng thời thúc đẩy mối liên hoa giữa Thổ Phiên và Đại Đường, giỏi ứng biến, được Lý Thế Dân vô cùng yêu mến, thậm chí còn muốn chiêu ông ta làm nữ tế, chỉ là Lộc Đông Tán vô cùng trung thành với Tùng Tán Can Bố, nên đã khéo léo từ chối ý tốt của Lý Thế Dân.
.Mẹ kiếp! Rõ là mất công đóng kịch. Hàn Nghệ trong lòng buồn bực lắm.
.Lộc Đông Tán nói: - Bệ hạ chiếu cố thần như vậy, thần hổ thẹn lắm. Nói rồi nhìn sang Hàn Nghệ nói: - Vậy làm phiền Hàn Thị lang rồi.
.- Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Nếu như tiếp đón có gì chưa chu đáo, mong đại tướng độ lượng bỏ quá cho.
.Sau cuộc nói chuyện hư tình giả ý của cả hai, Lộc Đông Tán đột nhiên nói với Lý Trị:
.- Bệ hạ, kì thực lần này thần tới, vẫn còn một việc xin Đại Đường giúp đỡ, mong rằng Bệ hạ có thể ân chuẩn.
.Lý Trị như nghe thấy điều gì đó quen quen, đoạn nói: - Hả ? Không hay là việc gì ?
.Lộc Đông Tán nói: - Hồi bẩm Bệ hạ, khi chủ thần vừa mới kế vị, Mộ Dung thị Thổ Dục Hồn khinh chủ thần tuổi còn nhỏ, nhiều lần dụng binh với Thổ Phiên, cướp bóc bách tính Thổ Phiên, chiếm đoạt nguồn nước. Thần khẩn cầu Bệ hạ niệm tình thần dân Thổ Phiên trên dưới một lòng trung thành với Đại Đường Bệ hạ, hãy ra tay viện trợ cho chúng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận