Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 647.2: Sợ bóng sợ gió một phen

.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi có thể nói thế, thì không thể tốt hơn được nữa, bệ hạ bảo ta nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối, ngươi chưa từng giúp Liễu thị bốc quẻ.
.Võ Mị Nương không tin số mệnh, nếu quẻ tượng này không tốt, thì không quan trọng đối với nàng. Nàng cho rằng thứ đồ chơi này không đáng tin, phải tin tưởng vào bản thân, lẽ nào Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ vì quẻ tượng này mà buông tha cho Vương Hoàng Hậu sao? Đây là chuyện không thế, nhưng nếu là tốt, vậy thì sẽ mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức, vậy thì Vương Huyền Đạo không thừa nhận chính là kết quả tốt nhất, không nói vẫn không được, bởi vì Liễu thị cũng biết kết quả.
.Vương Huyền Đạo gật đầu, lại nói: - Bất kể thế nào, ta cũng muốn cảm ơn ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng vẫn nói câu kia, ta không phải là người bảo vệ gì đó của ngươi, lần này thuần túy chỉ là nguyên nhân chính trị, sống chết của ngươi chỉ trong chớp mắt thôi.
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Nếu không liên quan đến sống chết, sao có thể coi như kiếp nạn chứ.
.Người này! Thật giống một tên thần côn, nếu đi lừa người nhất định là một cao thủ nha! Hàn Nghệ không nói gì cả, đột nhiên đưa khay ngọc qua, nói: - Có muốn ăn một chút không?
.Vương Huyền Đạo lắc đầu.
.- Hương vị cũng không tệ.
.- Ta biết, nhưng ta chưa có rửa tay.
.Hàn Nghệ chớp mắt, tự mình ngẫm lại, vừa nãy hình như mình vừa đi nhà xí, ngoài miệng lại nói: - Không sạch sẽ, ăn vào cũng không bệnh.
.Ngày hôm sau, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Vương Đức Kiệm từ sớm đã đi đến ngoài điện, khí thế có chí thì nên, tóm lại, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
.Mà đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương lại tương đối vô cùng khiêm tốn, khinh thường không nhìn đám người Lý Nghĩa Phủ. Tập đoàn Quan Lũng không ai coi đám lâu la bọn họ là đối thủ, bọn họ đối phó chủ yếu là Hoàng đế nha.
.Nhưng phái trung lập đều cảm thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm nha.
.Không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
.Vào đại điện, bọn Lý Nghĩa Phủ đã vận sức chờ phát động, chỉ cần Lý Trị mở miệng, bọn họ lập tức dâng tấu nghiêm trị Hoàng Hậu, đã không còn xá gì nữa rồi.
.Bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã chuẩn bị cả rồi, nhất định phải ngăn lại, cho dù chuyện này có ầm ĩ đến thế nào.
.Nhưng, Lý Trị lại không đề cập đến chuyện của hậu cung, không nhắc nửa chữ, một lòng thảo luận chuyện nông nghiệp với đại thần.
.Bọn Lý Nghĩa Phủ cũng có chút nhìn không hiểu, tình huống gì đây, ám hiệu của ngươi đâu?
.Bọn họ hôm nay đã chuẩn bị chuyện liên quan đến hậu cung, đêm qua đều coi điển cố liên quan đến yếm thắng chi thuật, bây giờ bàn chuyện nông nghiệp, bọn họ căn bản không xen miệng vào được, ngược lại Hàn Viện, Lai Tể lại bàn rất náo nhiệt, có tới có lui với Lý Trị.
.Cho đến khi bãi triều, Lý Trị cũng không nhắc nửa chữ đến chuyện hậu cung.
.Đừng nói là bọn Lý Nghĩa Phủ, ngay cả bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng xem không hiểu.
.Ra khỏi đại điện, Chử Toại Lương liền hỏi Liễu Thích: - Tử Yến, có phải ngươi nhầm rồi không, sao bệ hạ không hề nhắc đến chứ?
.Liễu Thích không hiểu ra sao cả:
.- Chuyện này ta cũng không hiểu.
.Hàn Viện hỏi Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái Úy, ngươi biết là chuyện gì không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: - Lão phu cũng không rõ ràng lắm. Ông ta còn nghĩ xem có nên tìm Hàn Nghệ hỏi xem hay không.
.Mà bên kia Lý Nghĩa phủ lại vội vàng đi tìm Lý Trị, hỏi cho rõ là chuyện gì, đây là cơ hội cực tốt nha, không thể bỏ qua như thế nha! Qua thôn này thì sẽ không còn cửa hàng nữa.
.Nhưng Trương Đức Thắng lại nói đêm qua Lý Trị ngủ muộn, bây giờ đang nghỉ ngơi, có chuyện gì thì chiều lại đến.
.Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi Hoàng cung, tin tức của hậu cung đã truyền ra, chỉ một câu, Liễu thị mang vật cấm vào cung, cùng với Hoàng Hậu, Tiêu Thục Phi ba người thi hành yếm thắng chi thuật trong cung, Hoàng đế cực kỳ tức giận, nghiêm cấm Liễu thị vào cung lần nữa.
.Chỉ một câu như thế!
.Nhưng câu nói kia đã bao gồm tội danh, quá trình phạm tội, và trừng phạt.
.Vấn đề là tội danh và trừng phạt hoàn toàn không hòa hợp nha!
.Tin tức nhanh chóng truyền đi, các đại thần đều vô cùng hoang mang, đây là chuyện gì hả.
.Nhưng không ai tiện nói gì cả, đây là chuyện nhà Hoàng đế, hơn nữa việc này vô cùng nhạy cảm, giúp bên nào cũng là sai.
.Trong lòng Lý Nghĩa Phủ vô cùng hụt hẫng, y đã chuẩn bị cả rồi, kiến công lập nghiệp chỉ coi lần này, nhưng không ngờ gần bước tới cửa thì Lý Trị bảo ngừng, nhưng y lờ mờ đoán được, chuyện này có thể liên quan đến Hàn Nghệ. Đêm qua ba người tán thành, chỉ duy nhất Hàn Nghệ không lên tiếng, trong lòng vô cùng ghen tỵ, Lý Trị vẫn hướng về Hàn Nghệ nhiều hơn.
.Thật ra đều là lòng dạ tiểu nhân của y đang tác quái, thật sự không phải Lý Trị hướng về Hàn Nghệ, mà là Hàn Nghệ hướng về Lý Trị.
.Y và Hứa Kính Tông nhảy đâu thì nơi đó phất cờ reo hò, đều là vì lợi ích và an toàn của bản thân, một khi phế Vương lập Võ thành công, bọn họ đều có công lao không thể bỏ qua, chắc chắn là phi hoằng đằng đạt, sớm đánh bại bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, bọn họ sẽ an toàn, cứ cương như thế, thật ra bọn họ cũng ăn ngủ không yên. Nếu bọn họ thua, chắc chắn toàn gia đều không còn mạng, bởi vậy lợi ích hàng đầu của họ là chính mình, ánh mắt như thế chỉ xa có nửa bước, chỉ nhìn thấy chính mình.
.Nhưng bọn họ cũng không ngẫm xem, thế lực của bọn họ dựa vào cái gì mà đấu với Trưởng Tôn Vô Kỵ, người đi đầu tiên còn không phải Lý Trị sao.
.Lý Trị cũng không ngu, mấy người các ngươi cùng lắm là ở bên cạnh quạt giá, ngay cả năng lực hộ giá cũng không có, một khi ta xông ra, đối diện với vòng vây của Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì ta chẳng phải chỉ có con đường chết, tin các ngươi nhất định xong đời.
.Mà trước mắt Hàn Nghệ không có tí lợi ích chính trị nào, hắn cũng không sợ Trưởng Tôn Vô Kỵ báo thù, bởi vì hắn là kẻ ăn cơm ba nhà, hắn hoàn toàn xuất phát từ lợi ích đại cuộc để suy xét cho Lý Trị, Võ Mị Nương, vậy thì Lý Trị đương nhiên áp dụng đề nghị của Hàn Nghệ.
.Mà bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn đã chuẩn bị ngả bài rồi, đã đến bước này, mọi người đều vặn cổ tay để xem tiểu Hoàng Đế ngươi có bao nhiêu năng lực, cũng đừng cứ kéo dài thế mãi, ngươi thắng, ngươi phế Vương lập Võ, chúng ta thắng, Võ Chiêu Nghi vu hãm, sinh con xong thì về Cảm Nghiệp Tự đi.
.Cứ phán như thế, khiến bọn họ vận sức mà không có chỗ dùng nha, tội danh đã ấn rồi, nhưng Lý Trị lại không trừng phạt ai cả, chỉ là không cho Liễu thị vào cung nữa thôi.
.Có thể thấy Lý Trị cũng không muốn trở mặt nha.
.Cho nên cứ thế, cách nghĩ phía Trưởng Tôn Vô Kỵ liền thay đổi. Nếu Hoàng đế đã không ngả bài, vậy bọn họ chủ động chạy đi ngả bài, không cần thiết phải như thế. Chuyện này mà ầm ĩ, không ai có thể đoán được sẽ trở nên thế nào nữa, trong lòng lại bối rối nha, dú sao đối diện là Hoàng Đế, thử hỏi ai dám dễ dàng vượt tuyến, phế hậu là giới hạn, trên mức giới hạn này thì mọi người từ từ thương lượng.
.Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng rõ, Lý Trị không cho Liễu thị vào cung, cũng tức là chặt đứt ràng buộc giữa ông ta và nội đình, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, hậu cung vốn dĩ là của Hoàng Đế, ngay cả vào ông ta cũng không thể vào, ông ta không thể thượng tấu nói Hoàng đế ngươi phải cho phép Liễu thị vào cung, đây là chuyện không thể nha.
.Có điều ông ta cũng chưa thua, dù sao trước đó ông ta ngăn cản Võ Chiêu Nghi lên làm Thần Phi, đánh giằng co ư, mọi người chẳng phải là ngươi tới một quyền, ta đá một cước sao.
.Có điều chuyện này vẫn hù mọi người toát mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận