Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1059.2: Sự thay đổi của thời đại

.Nếu không khác nhau thì đó là công tư bất phân rồi, xem ra chính là chuyện đó, Hàn Nghệ cười nói: - Thần và Vô Y tương kính như tân, nếu là việc tư thì có thể bàn bạc với nhau, nhưng nếu là việc công, chúng thần không can thiệp lẫn nhau, nàng ấy có tự do của nàng ấy, thần không tiện phát biểu ý kiến lắm.
.Các nương tử khác nghe xong lại càng ngưỡng mộ Tiêu Vô Y, các nàng đều bị quản lý nghiêm ngặt, còn có cái gì mà phân biệt chuyện công, chuyện tư. Một tiểu nương tử trong số đó không nhịn được nói: - Vô Y tỷ, phu quân tỷ đối với tỷ thật tốt.
.Tiêu Vô Y miễn cưỡng cười vui, thầm nghĩ, rõ ràng là hắn không muốn giúp ta, vậy mà ngươi cũng không nhìn ra.
.- Nếu đã như vậy, ta sẽ không nói nữa. Có thể thấy Võ Mị Nương cũng tâm sáng như gương, biết Hàn Nghệ nhất định đoán được nàng ta muốn nói chuyện gì, giữa phu thê bọn họ chắc chắn đã có thảo luận qua, sở dĩ Hàn Nghệ nói như vậy, chính là chuyện này đừng nói với ta, ta không thể nào đi kiến nghị chuyện này với hoàng đế được. Võ Mị Nương cũng đúng là muốn giật dây Hàn Nghệ xông lên, thăm dò Lý Trị một chút.
.May mà hai người đều là người thông minh, tất cả đều không cần phải nói ra, lý giải vạn tuế.
.Thực sự Hàn Nghệ hiện giờ gây thù hằn quá nhiều, hắn muốn hạn chế lại, dù sao thì chuyện công trình tây bắc và bến thuyền hắn đều đã làm rồi, lúc này nên khiêm tốn, bên phía sĩ thứ đối kháng vừa mới nổi lên, bên này lại làm nam nữ đối kháng, hắn làm nổi không, với lại để Tiêu Vô Y đi làm Tổng cảnh ti, chỉ nghĩ thôi cũng khủng khiếp a!
.Dù sao đây cũng là khu nữ nhân, Hàn Nghệ nói dăm ba câu giúp Dương Phi Tuyết dung nhập vào xong, sau đó liền rời đi.
.Hắn lập tức tìm được Uất Trì Tu Tịch bọn họ, chỉ vào bọn họ nói: - Mấy tên khốn khiếp các ngươi, tưởng là tốt nghiệp rồi thì ta không làm gì được các ngươi, cho các ngươi biết, đến Dân An Cục, ta vẫn là cấp trên của các ngươi, ta phải chỉnh chết các ngươi, ta muốn các ngươi sống không bằng chết.
.Hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không nghĩ tới, đến ngày hôm nay, Uất Trì Tu Tịch bọn họ mới đến báo thù, hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn như vậy, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện, tối nay đừng nói là giường, sợ là cửa cũng không cho vào, nghĩ lại vẻ mặt mây đen dày đặc của Tiêu Vô Y lúc nãy cũng khiến người phát run a.
.Dương Mông Hạo ngạc nhiên nói: - Hoá ra không phải huynh bảo bọn họ nói như vậy à!
.- Ngươi tránh qua một bên cho ta !
.Hàn Nghệ đưa tay kéo gã ra.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Phó đốc sát, ngươi đừng hẹp hòi như vậy, chúng ta chẳng qua là bỏ lại hết thảy ân ân oán oán ở đây, sau khi ra ngoài, chúng ta sẽ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.
.Hàn Nghệ vung tay lên nói: - Khỏi cần nói mấy cái này, chúng ta cứ đợi mà xem!
.- Phó đốc sát, chúng ta sai rồi!
.- Lão thần tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị đang trò chuyện cùng Lý Nghĩa Phủ bọn họ, quay đầu lại nhìn, thấy là Uất Trì Kính Đức, vội nói: - Ngạc Quốc Công mau mau miễn lễ.
.Uất Trì Kính Đức nói: - Không biết bệ hạ có rảnh hay không, lão thần có mấy câu muốn nói riêng với bệ hạ.
.Lý Trị sửng sốt, sau đó đích thân dìu Uất Trì Kính Đức đi sang bên cạnh, hiếu kỳ nói: - Không biết Ngạc Quốc Công có chuyện gì muốn nói với trẫm.
.Uất Trì Kính Đức nói: - Dám hỏi bệ hạ, tiên đế xếp chân dung của lão thần ở vị trí thứ sáu trong hai mươi tư công thần Lăng Yên Các, bệ hạ cho rằng lão thần có xứng đáng hay không?
.Lý Trị lập tức nói: - Đương nhiên là Ngạc Quốc Công xứng đáng, Ngạc Quốc Công đã lập công lao hiển hách cho Đại Đường ta, cũng là thực chí danh quy. Uất Trì Cung đã cứu Lý Thế Dân vài lần, chỉ bằng điều này, vị trí thứ sáu tuyệt đối là thực chí danh quy.
.Uất Trì Kính Đức cười nhạt, nói: - Bệ hạ quá khen rồi, nếu nói công lao ấy mà, Lý Tĩnh xếp dưới lão thần xa còn có công lao lớn hơn lão thần, sở dĩ tiên đế xếp lão thần ở thứ sáu, là khen ngợi lòng trung thành của lão thần. Nhưng mà công lao của lão thần tuy không bằng Lý Tĩnh, nhưng chút công lao nhỏ nhoi này vẫn là có, chỉ bằng chút công lao này lão thần cả gan xin bệ hạ giúp lão thần một chuyện.
.Lý Trị nói: - Ngạc Quốc Công mời nói, nếu trẫm có thể làm được, trẫm nhất định giúp Ngạc Quốc Công.
.Uất Trì Kính Đức thở dài, nói: - Dưới gối lão thần tuy con cháu đầy đàn, nhưng duy chỉ có thằng bé Tu Tịch này giống lão thần nhất, bây giờ nó đã lên làm cảnh sát hoàng gia, lão thần cũng thấy vui trong lòng. Nhưng mà, lão thần sức khỏe mỗi ngày một kém đi, e rằng đại nạn sắp đến, lão thần đi cũng không quan trọng, chỉ là làm khó cho thằng bé Tu Tịch này phải thủ hiếu ba năm vì lão thần, nó vừa mới lên làm cảnh sát hoàng gia, nó đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực vì điều này, nhưng lại phải đợi ba năm, lão thần thực sự không nhẫn tâm, lão thần khẩn cầu bệ hạ đặc biệt cho phép nó ở nhà thủ hiếu một tháng là được rồi.
.Thời cổ đại này vô cùng coi trọng hiếu đạo, nhất định phải thủ hiếu ba năm, trước đây Chử Toại Lương cũng vừa mới thăng quan thì phụ thân chết, ông ta phải lập tức cởi bỏ quan phục về nhà thủ hiếu, ông ta đã là cấp bậc Phó tể tướng rồi.
.Lý Trị vội nói: - Ái khanh hiện giờ sức khỏe thế nào, trẫm bảo ngự y xem thử giúp ái khanh.
.Uất Trì Kính Đức nói: - Đa tạ ý tốt của bệ hạ, lão thần sống đủ rồi, cũng thỏa mãn rồi, nếu bệ hạ có thể đáp ứng khẩn cầu này của lão thần, lão thần đi cũng an tâm rồi.
.Lý Trị chỉ thấy lòng đầy thương cảm, gật đầu nói: - Chuyện này có gì đâu, trẫm đồng ý với khanh.
.- Đa tạ bệ hạ!
.Uất Trì Kính Đức lấy ra một phong thư, đưa cho Lý Trị, nói: - Đây là phong thư lão thần viết cho Tu Tịch, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hiếu đạo, lão thần cũng không muốn làm khó bệ hạ, đợi sau khi lão thần đi rồi, bệ hạ giao phong thư này cho Tu Tịch, cứ nói đây là lão thần khẩn cầu bệ hạ cho Tu Tịch về Dân An Cục sớm một chút.
.Lý Trị nhận lấy thư, trong mắt hơi ươn ướt.
.Đợi sau khi Lý Trị đi khỏi, Trình Giảo Kim lập tức sáp lại, cười nói: - Lão đầu, không phải là ông cũng làm ủy thác lâm chung rồi đấy chứ?
.Uất Trì Kính Đức cười ha hả nói: - Lão thất phu, ngươi chớ có ngưỡng mộ lão phu, ngươi cũng sắp rồi.
.Mà ở chỗ không xa, có một người đang nhìn bọn họ, chính là Đại tư không Lý Tích, trong ánh mắt cũng toát ra sự thương cảm mờ nhạt.
.Xa nhớ năm đó hai mươi tư công thần Lăng Yên Các uy phong cỡ nào, tuyệt đối là đã thống trị cả thời kỳ Trinh Quán, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lại ba người bọn họ và Trưởng Tôn Vô Kỵ, bất luận là kẻ thù hay là bằng hữu, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhìn thấy Uất Trì Kính Đức đến đi đường cũng cần có người dìu, trong lòng có thể không thương cảm sao, đồng thời cũng biết thời đại của bọn họ sắp sửa đi qua rồi. Lại nhìn các cảnh sát hoàng gia như mầm non mới nhú kia, Lý Tích cười cười, uống cạn rượu ngon trong chén, lập tức lại là hào khí vạn trượng, lẩm bẩm nói: - Cao Câu Ly!
Bạn cần đăng nhập để bình luận