Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1332: Không được lợi ích, không phải thương nhân

.Tuy rằng Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ chơi có chút lớn, có chút đường đột, nhưng may mà việc này đều là nằm trong kế hoạch cả, cũng không đến mức làm cho Hàn Nghệ bối rối.
.Hơn nữa việc này cũng có thể ủng hộ sĩ khí rất lớn, thúc đẩy cả kế hoạch Nam tiến, vì điều quan trọng nhất của kế hoạch nam tiến chính là nhân lực, mà lần này trong chốc lát đã có nhiều nhân lực và một vùng đất rộng lớn như vậy, đây tất nhiên là việc tốt, chỉ là có chút không tin nổi. Lúc ban đầu, mọi người càng lo lắng nhiều hơn, nhưng sau khi Hàn Nghệ đưa toàn bộ đại kế xâm lược của hắn ra, mọi người mới vỡ lẽ hưng phấn hẳn lên.
.Áp lực tất nhiên là theo nhau mà đến, đầu tiên chính là phải khẩn trương sắp xếp người đến chi viện cho bọn Nguyên Kiệt, phải điều động rất nhiều nhân thủ từ các nơi đi các đảo Nam Hải, hơn nữa những người này đều phải là nhân tài về phương diện quản lý, vì lao động cực nhọc bên kia có, còn thiếu chính là nhân tài quản lý. Nguyên Hi thậm chí còn còn phái cả Nguyên Thương là người quản lý kim khố của Nguyên gia và thuộc hạ của y đi nữa, có thể thấy Nguyên gia cũng bất chấp tất cả rồi, tất cả đều lấy kế hoạch nam tiến làm trọng, việc buôn bán còn lại cũng phải nhường đường, vì kế hoạch nam tiến đã có được đột phát quan trọng, hiện giờ phải nắm lấy, chỉ một mảnh đất kia, so với tất cả đất đai của Nguyên gia ở Trung Nguyên cộng lại còn không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, hơn nữa còn có thể tiếp tục mở rộng, kim khố của Nguyên gia trong lúc này trở nên vô cùng nhỏ bé.
.Với Nguyên gia mà nói, đây là tất cả, nhưng với Hàn Nghệ mà nói, đây chỉ là một nhánh nhỏ mà thôi, hắn không thể dồn hết toàn bộ tinh lực vào việc này, hơn nữa trọng tâm của hắn vẫn là ở Đại Đường. Hắn viết xong kế hoạch, lại ở cùng Nguyên Mẫu Đơn một đêm, ngày thứ hai, hắn bèn trở về trong thành.
.Ngõ Bắc.
.- Về việc của Lư huynh, thật là đa tạ phu thê các người.
.Trịnh Thiện Hành vẻ mặt áy náy nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Đúng thật là ngươi, nếu là Vương Huyền Đạo, ta nhất định sẽ phun cho gã đầy mặt, chủ ý này tám phần là gã nghĩ ra rồi.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết được?
.Hàn Nghệ trừng mắt nói:
.- Thôi Tập Nhận kiêu ngạo như vậy, y không thể để mất mặt, còn ngươi, lại không làm ra loại chuyện này, Nguyên Liệt Hổ lại không ở Trường An, vậy thì còn có thể có ai.
.Trịnh Thiện Hành xấu hổ cười, nói: - Đúng là không thể gạt ngươi được cái gì.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Ngươi và Lư Sư Quái gặp nhau chưa?
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu, nói: - Lư huynh cũng không ngốc, ta nghĩ huynh ấy có lẽ cũng đoán ra chúng ta cũng có tham dự, chỉ e tạm thời sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta.
.- Việc này đã đả kích đến gã, thật ra cũng không chỉ là thất tín với người, gã khổ tâm nghiên cứu pháp y, không chỉ là hy vọng về án của Trương Minh năm đó, làm cho gã vô cùng thất vọng, gã hy vọng sẽ có một ngày có thể dùng pháp y giúp đỡ người khác giải oan, chỉ đáng tiếc, hiện thực thường tàn khốc. Lần này thật ra gã rất có cơ hội, chỉ là không đúng lúc.
.Hàn Nghệ đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: - Nhưng ta tin tưởng, Lư công tử rất nhanh sẽ buông bỏ những thành kiến ngươi lo lắng mà tới tìm ta. Hơn nữa chúng ta rất nhanh là có thể biến thù thành bạn, còn về giữa các ngươi, vậy thì ta không rõ rồi.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy vô cùng kì diệu, nói: - Sao lại nói như vậy? Dù thế nào, Tiêu Vô Y là tự mình động thủ, chúng ta chỉ là âm thầm giật dây, hơn nữa tình cảm của chúng ta sâu nặng như vậy, không lý nào Lư Sư Quái có thể tới tìm Hàn Nghệ trước.
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Trịnh Thiện Hành thấy Hàn Nghệ không muốn nói nhiều, tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, đột nhiên nghĩ đến mục đích hôm nay mình tới đây.- Đúng rồi! Hôm nay ngươi bảo ta hẹn mấy thương nhân kia đến nói chuyện gì, về tuyển nhận hộ quân tịch tàn tật, họ đều đã đồng ý rồi, thực ra chủ yếu là hai nhà chúng ta tuyển người nhiều, bọn họ cũng không tuyển bao nhiêu, chắc cũng không đổi ý.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Nhưng sự tình không đơn giản như vậy, Binh Bộ Nhậm Thượng thư lần trước từng nói với ta, rất nhiều nhân sĩ thương tật này đi lại bất tiện, mà hiện tại đại đa số xưởng đều đã dựng ở ngoại thành, bọn họ đi về một chuyến cũng quá không dễ dàng rồi, điều này làm cho rất nhiều nhân sĩ tàn tật vẫn không có cách nào đi làm, vì vậy ta muốn hẹn các ngươi tới bàn chuyện xây ký túc xá cho công nhân.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, nói: - Việc này làm sao có thể, họ có thể đồng ý tuyển nạp những nhân sĩ thương tật cũng đã vô cùng không dễ dàng, làm sao còn có thể xuất tiền giúp những người này xây nhà ở.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không chỉ muốn họ xây giúp cho những người này, ta còn muốn họ xây giúp tất cả công nhân viên.
.- Việc này ta không tin.
.- Không tin!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Vậy thì chúng ta cược một trăm quan, nếu ai thua, quyên một trăm quan tiền đến quỹ từ thiện.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vừa hay mùa đông đã đến, nếu không thì lại thêm một trăm quan y phục, cho những người nghèo này qua mùa đông.
.- Có tiền quả nhiên là khác! Hàn Nghệ hít một ngụm khí lạnh.
.- Ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, cũng nên đem ra làm việc thiện một ít đi.
.- Chỉ sợ ngươi sẽ không cho ta cơ hội này! Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Nhất trí!
.Trà Ngũ đột nhiên di vào.- Tiểu Nghệ ca, bọn Tiền chưởng quỹ đã đến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mau mời bọn họ đi vào.
.- Vâng!
.Qua một lát, liền nhìn thấy các thương gia tiếng tăm lừng lẫy như Tiền Đại Phương, Đào Thổ, Trâu Phượng Sí, Đậu Hành đi vào.
.Hàn Nghệ, Trịnh Thiện Hành cũng đứng dậy, cùng lúc chắp tay. Sau khi hàn huyên chốc lát, Hàn Nghệ lại mời họ ngồi xuống, nói: - Thật là xin lỗi, vốn dĩ ta nên sớm gặp mặt các vị một lần, nhưng các vị biết đó, ta thực sự không có thời gian tới.
.Tiền Đại Phương vội nói: - Hàn Thị lang quá khách khí rồi, chúng ta đều rõ, đều rõ cả.
.Các thương nhân còn lại cũng đều gật đầu. Về việc chuyện gì, trong lòng họ đã rõ, nhưng việc này không đến lượt bọn họ tới bàn luận.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng dù nói như thế nào, ta vẫn phải thay mặt bệ hạ và hoàng hậu cảm ơn sự ủng hộ các vị.
.- Đâu có, đâu có, có thể vì bệ hạ và hoàng hậu phân ưu, đó là vinh hạnh của chúng ta.
.- Còn không phải sao, chuyện nhỏ nhặt này tính là cái gì chứ.
.Các thương nhân đều cảm động không thôi, chúng ta cũng có ngày vì vua phân ưu, việc này thật là khó có được.
.Sau khi ca tụng hoàng đế, Hàn Nghệ lại nói: - Tất nhiên ta hiểu tâm tư của các vị, nhưng hôm nay ta tìm các vị tới, là muốn hỏi một chút lời trong lòng các vị. Đối với việc tuyển nhận nhân sỹ tàn tật làm công nhân, rốt cục các vị cảm thấy thế nào?
.Trong sảnh lớn lập tức là lặng ngắt như tờ, mọi người là ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không vấn đề gì, các vị cứ nói ra là được, hôm nay ta thay mặt triều đình tới nói chuyện cùng các vị, các vị có khổ tâm gì cứ nói ra là được, triều đình cũng nhất định sẽ tận lực giúp đỡ các vị giải quyết những vấn đề này, dù sao các vị cũng là đang vì vua phân ưu.
.Tiền Đại Phương nói: - Hàn tiểu ca, vấn đề lớn thật ra không có, nhưng những nhân sĩ tàn tật này không sánh được với những người lành lặn.
.Đào Thổ nói: - Thật ra ta thấy ngược lại đây là vấn đề nhỏ, những người thiếu một tay có thể đi trông cửa, làm một số chuyện vụn vặt, quan trọng nhất vẫn là bọn họ đều là quân nhân, không có kỹ thuật gì cả, nếu muốn tuyển nhiều hơn một chút, chỉ sợ cũng không thể, người chúng ta cần vẫn là thợ thủ công lành nghề.
.- Đúng đúng đúng
.Đậu Hành liên tục gật đầu, nói: - Đừng nói những nhân sĩ tàn tật này, cho dù là những người lành lặn có kỹ thuật là ít lại càng ít, huống chi là nhân sĩ tàn tật.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói:
.- Thợ thủ công lành nghề bây giờ vốn đã ít, lại thêm rất nhiều kỹ thuật đều là gia truyền không truyền ra ngoài, vì vậy lại càng ít hơn.
.Một đám thương nhân nhất loạt gật đầu.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Vậy nếu như là những nhân sĩ tàn tật biết kỹ thuật thì sao?
.Đào Thổ lập tức nói: - Vậy tất nhiên là không có vấn đề gì.
.Đậu Hành cũng nói:
.- Chỉ cần y có thể làm việc, chúng ta cũng không sao cả.
.- Việc này triều đình sẽ tận lực giúp các vị giải quyết.
.Hàn Nghệ nói xong, lại nói: - Nhưng ta có một yêu cầu, gần đây Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ khởi công một kế hoạch xây dựng, chính là xây dựng ký túc xá cho một số công nhân viên nhà ở khá xa, ta hy vọng các vị cũng có thể tham gia vào. Hơn nữa việc này cũng có sự giúp đỡ rất lớn đối với những binh sĩ tàn tật, dù sao cũng có một vài nhân sĩ tàn tật đi lại bất tiện.
.Tiền Đại Phương lập tức nói:
.- Ta đây buôn bán vốn nhỏ, đâu có thể xây được.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Lão Tiền a, giữa chúng ta còn nói tiền vậy thì tổn hại tình cảm rồi, dù sao chúng ta cũng không thiếu số tiền này, ta giúp các vị xây là được rồi.
.Một loạt thương nhân nghe vậy chấn kinh không thôi, Hàn Nghệ này là đại phát thiện tâm rồi sao?
.Ngay cả Trịnh Thiện Hành cũng nhìn Hàn Nghệ kinh ngạc không thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta có hai điều kiện, điểm đầu tiên, bắt buộc là xưởng ở ngoại thành, trong thành ta thật không xây nổi, nhưng hiện giờ xưởng của các vị đều xây ở ngoài thành. Tiếp theo, đất đai không dùng xung quanh khu ký túc xá, nếu là của các vị, các vị đều phải bán cho ta, nhưng đất đai mà ký túc xá chiếm dụng là của các vị, ta chỉ cần đất đai bỏ hoang xung quanh.
.Triệu Tứ Giáp kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Các vị đừng hỏi nữa, ta giúp các vị xây dựng miễn phí, chỉ cần những vùng đất đai bỏ hoang xung quanh xưởng của các vị, hơn nữa ta còn trả tiền, giá tiền còn có thể mặc cả, đây không phải việc rất tốt sao.
.Không thể đồng ý!
.Gần như tất cả thương nhân đều suy nghĩ như vậy.
.Bên trong này chắc chắn ẩn chứa một tòa kim sơn, ít nhất cũng là một tòa ngân sơn, nếu không, Hàn Nghệ sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy, giúp họ xây dựng ký túc xá miễn phí, dựa vào tính cách của Hàn Nghệ, chắc chắn phải đòi lại mười lần a!
.Tiền Đại Phương cười ha hả, nói: - Hàn Thị lang, nếu chúng ta tự xây dựng, có chỗ tốt gì?
.Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
.Đậu Hành nói: - Hàn Thị lang, việc mua bán của ngươi đã rất lớn rồi, thừa một chút canh cho chúng ta uống cũng tốt a!
.- Phải a, phải a, khoản tiền này chúng ta không phải không muốn xuất ra, chỉ có điều... !
.Ai ai cũng một bộ mặt thương nhân.
.- Thật là sợ các người rồi.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Thật không dám giấu giếm, đây đều là sự thành công của khu vui chơi đã gợi ý cho ta, các vị hẳn là đều biết, thu nhập của khu vui chơi bây giờ, vé vào cửa chỉ là thứ yếu, quan trọng là dựa vào tiền cho thuê cửa hàng bên trong khu vui chơi. Cửa hàng trong khu vui chơi buôn bán vô cùng tốt, không chỉ là vì dòng người bao nhiêu, nơi đông người nhất định sẽ phát sinh giao dịch. Ta đã suy nghĩ, nếu công nhân của chúng ta đều tập trung lại, lại thêm người nhà của họ, lượng người này thật không ít. Bọn họ dù sao cũng phải mua bán chứ. Như vậy liền có thể thu hút một số thương nhân tới đầu tư làm buôn bán, như vậy thì tất nhiên họ phải thuê cửa hàng a, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng năm nào cũng có, cũng là một khoản thu nhập ổn định.
.Bọn Tiền Đại Phương nghe được con ngươi lia láu, lại là chiêu này.
.Ngày trước Ngõ Bắc ở Bình Khang Lý là nơi người hạ đẳng nhất tới, mà bây giờ tiền thuê của Ngõ Bắc so với Ngõ Trung và Ngõ Nam đều cao hơn nhiều, hơn nữa Ngõ Trung, Ngõ Nam đều vì Ngõ Bắc mà tăng thêm tiền thuê.
.Nhưng bây giờ họ đều có xưởng ở ngoài thành, đã bắt đầu công việc sản xuất dây chuyền, trong nội thành là không thể đáp ứng được, hơn nữa cũng không có nhiều xưởng như vậy, lần này nếu hợp lại với nhau, quy mô quả là vô cùng khả quan, giá cả đất thổ cư chắc chắn sẽ sốt lên, đừng nói tiền thuê, chỉ đất đai thôi cũng không biết đảo lộn bao nhiêu lần.
.Mỗi người đều đang mắng Hàn Nghệ cũng quá giảo hoạt rồi, nếu vừa rồi thật sự bán đất cho Hàn Nghệ, ký túc xá này vừa xây lên, nghìn vàng vạn bạc quay trở về với ta.
.Dù sao chiêu này đã bị Hàn Nghệ chơi đủ rồi, hơn nữa vẫn đạt được thành công rất lớn, việc xây ký túc xá này mới có bao nhiêu tiền a.
.Tiền Đại Phương lập tức nói: - Hàn Thị lang, Tiền Đại Phương ta nguyện ý ủng hộ ngươi, cùng ngươi xây dựng ký túc xá.
.Các thương nhân còn lại đều tỏ thái độ, kiên quyết ủng hộ việc xây dựng này của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, chỉ thấy trong mắt Trịnh Thiện Hành tràn ngập vẻ sùng bái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận