Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 515.1: Cuộc thi hùng biện (thượng).

.Vụ “đi đều bước” này nhất định phải luyện tập thật kĩ, như thế khi hơn trăm vạn người cùng đi ra mới thấy rõ hiệu quả, mới có thể cho người khác thấy được cái khí thế đồ sộ của “đi đều bước” này. Lúc luyện tập, đặc biệt là lúc mới bắt đầu luyện tập, thì chỉ có sự tẻ nhạt mà thôi…
.Vì thế Hàn Nghệ cũng không giải thích nhiều, dù sao đây cũng chỉ là làm cho hoành tráng thôi.
.Nhưng cũng chẳng ai dám nói hắn làm sai cả. Mang theo cái mác “Hoàng gia”, đương nhiên không thể thiếu sự hoành tráng này rồi.
.Lý Trị và các vị đại thần xem qua một lúc, đều trông có vẻ trở nên chán chường, vì thế vào trong đại sảnh của Trại huấn luyện nghỉ ngơi. Nếu không phải tối nay còn có một cuộc thi hùng biện, e là Lý Trị sớm đã kiếm cớ chuồn mất rồi.
.- Bệ hạ!
.Lý Trị chỉ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, thì thấy một vị lão nhân đột nhiên đứng dậy, chắp tay về phía Lý Trị.
.Lý Trị cười nói:
.- Nhan ái khanh có chuyện gì thượng tấu?
.Người này tên là Nhan Khang, xuất thân Lang Gia Nhan thị. Y nói:
.- Bệ hạ, lão thần vô dụng, tin lời hoang đường của đứa cháu bất hiếu, nên mới thượng tấu dèm pha Đặc Phái Sứ. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, lão thần cảm thấy áy náy vô cùng, vẫn mong Bệ hạ cho đứa cháu bất hiếu của lão thần một cơ hội, để nó có thể quay lại Trại huấn luyện này.
.Ông ta vừa nói xong, bọn Lưu Phất lập tức xoay tròn mắt, hiển nhiên, một khi Lý Trị đồng ý, thì phần danh sách đen đó sẽ không tồn tại nữa.
.Họ thật sự khao khát cái “Cảnh sát Hoàng gia” đó sao? Hiển nhiên là không. Thật ra ông ta chỉ là muốn giúp cháu mình xóa tên khỏi cái danh sách đen đó thôi. Vì dựa theo tình hình trước mắt, bọn họ rất khó có thể trị tội của Hàn Nghệ nữa. Nếu đã như vậy, thì nhất định là chọn giải pháp giảng hòa rồi. Mặc dù rất mất mặt, nhưng so với tiền đồ của cháu trai, thì như thế có là gì.
.Lý Trị tâm sáng như gương, y không thể đồng ý được. Vì danh sách chỉ có nhiêu đó cái tên, nếu đám tiểu tử đó lại quay về, thì tới lúc đó càng khó làm hơn nữa. Nhưng y cũng không thể từ chối thẳng như vậy được, dù sao Nhan Khang cũng là lão thần tử, cũng phải nể mặt ông ta. Y liếc sang Hàn Nghệ ngồi cuối chót đang gật gù, nói:
.- Hàn Nghệ.
.Được rồi, người tốt thì ngươi làm, người xấu thì ta làm, Hàn Nghệ đứng dậy, nói:
.- Có vi thần.
.Lý Trị ho khan một tiếng, nói:
.- Khanh xem có thể dàn xếp một chút không.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Bệ hạ, có câu, không quy tắc không thành vuông tròn. Nếu vi thần đã quyết định khai trừ, lại cho bọn họ quay về Trại huấn luyện, thì những học viên khác sẽ không phục tùng mệnh lệnh của thần, vả lại như thế thì cũng rất bất công với các học viên, vì danh sách nhiều như vậy, áp lực cạnh tranh của họ vô cùng lớn, vì thế nếu Bệ hạ hỏi ý của vi thần, thì vi thần kiến nghị là không nên dung túng.
.Nhan Khang phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái. Lão phu cũng đã hạ thấp mình xuống như vậy rồi, ngươi còn cắn chặt không tha như thế, nhưng trên miệng thì nói:
.- Ai, Đặc Phái Sứ không cần phải lo, lão phu chỉ muốn đưa đứa cháu bất tài của mình tới đây chịu chút khổ, chịu chút giáo huấn, không làm cảnh sát Hoàng gia cũng không có gì.
.Mặt lão già nhà ngươi đúng là dày thật! Hàn Nghệ len lén nhìn Lý Trị, thấy mặt y không cảm xúc, thầm nghĩ, bọn họ mặt dày cầu xin năn nỉ này nọ, hắn thì không sao, dù sao bọn này cũng đã hận không thể lấy mạng hắn, nhưng Hoàng đế thì khó làm a. Nếu hắn không chấp nhận, mà cuối cùng Hoàng đế chấp nhận, vậy chẳng phải là làm hắn mất mặt, diệt uy phong của hắn sao? Không thể để họ đạt được mục đích, hắn đảo mắt một lượt rồi nói:
.- Bệ hạ, Nhan công, Trại huấn luyện Hoàng gia này cũng chẳng phải làm một lần rồi không làm nữa, sau này nếu Dân An Cục thành công, nhất định sẽ cần nhiều cảnh sát Hoàng gia hơn nữa. Hay là vậy đi, nếu họ muốn thì kỳ sau lại tới cũng được.
.Lý Trị mắt sáng lên, lập tức nói:
.- Cách này tốt đó, cứ quyết định vậy đi.
.Kỳ sau?
.Có ma mới biết kỳ sau chừng nào mới được tổ chức!
.Nhan Khang còn định nói, nhưng Lý Trị đã quyết định rồi, thì ông ta cũng chỉ đành cho qua.
.Lý Trị cũng thở phào một cái, như thế vừa giữ lại sĩ diện cho đối phương, lại vừa giữ vững quy tắc của Trại huấn luyện.
.- Ai da! Aaaaaa! Mệt chết đi được, tên Hàn Nghệ trời đánh này. Ta thấy hắn rõ ràng là đang cố ý làm khó chúng ta, “đi đều bước” cái gì chứ, chẳng hiểu gì cả, hai chân của ta rã rời hết rồi này.
.Uất Trì Tu Tịch nằm dài trên giường, mắt rưng rưng nước, than vãn với cái giường tầng trên.
.Huấn luyện của tuần trước, thật ra vô cùng đơn giản, bởi vì Hàn Nghệ biết trong đó có rất nhiều người không chịu khổ được. Nếu lúc vừa bắt đầu là tập “đi đều”, thì nhất định có rất nhiều người chịu không nổi mà làm qua loa, nếu thế thì sẽ không có được hiệu quả như ngày hôm nay. Vì thế Hàn Nghệ luôn nhịn, hôm nay bọn họ cuối cùng cũng phải nếm trải vị đắng rồi. Sau khi huấn luyện xong, hai chân của bọn họ tựa như vừa đổ chì vào vậy, đi một bước cũng thấy mệt. Ăn xong cơm, đều vội vạ về ký túc xá nghỉ ngơi, không ai ngoại lệ cả.
.Bùi Thiếu Phong nằm ở giường trên nói:
.- Cho dù Hàn Nghệ cố tình làm khó chúng ta, thì chúng ta lại có thể làm gì đây? Nhiều đại thần như vậy cũng không thể đuổi hắn ra khỏi Trại huấn luyện, thật là nói cũng không ai tin. Bây giờ tốt rồi, chúng ta muốn đi cũng không được rồi.
.Thôi Hữu Du nằm ở tầng trên giường bên kia hừm nói:
.- Theo như ta thấy, như thế là tốt nhất.
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Tại sao huynh lại nói vậy?
.Thôi Hữu Du nói:
.- Người Hàn Nghệ làm khó là chúng ta. Muốn báo thù, thì cũng phải là tự chúng ta đi báo thù chứ, không lẽ chúng ta thua cả một tên cày ruộng sao?
.Uất Trì Tu Tịch nghe xong đảo mắt, toét miệng ra cười ha ha, nói:
.- Không sai, không sai, chuyện này không thể dựa vào người khác, phải dựa vào bản thân mình.
.Nói rồi, y đột nhiên ngẩng đầu, nói:
.- Ê, Tiêu Hiểu, sao ngươi không nói chuyện?
.Tiêu Hiểu ngáp dài, nói:
.- Nói gì? Không có gì để nói cả, dù sao người mất mặt vào sáng mai cũng đâu phải chúng ta.
.Uất Trì Tu Tịch hei hei nói:
.- Nói cũng đúng, vừa nãy ông nội ta còn khen ta, lần này đúng là nhờ phúc của mấy người đó.
.Lúc này, lại có thêm vài người đi từ bên ngoài vào, chính là bọn Vi Phương, Liễu Hàm Ngọc.
.Uất Trì Tu Tịch cười nói:
.- Hàm Ngọc, ngươi xoa bóp giúp ta được không?
.Liễu Hàm Ngọc tức giận:
.- Ngươi cút qua một bên đi, chân ta còn đang đau này, sao ngươi không xoa bóp cho ta?
.Uất trì Tu Tịch chớp chớp mắt nói:
.- Vậy chúng ta xoa bóp cho nhau?
.Vi Phương nói:
.- Sao ngươi không tìm Kim Ngọc Nhi của ngươi mát xa cho ngươi?
.Uất Trì Tu Tịch nghe vậy liền mắt rưng rưng nước, nói với giọng đầy thống thiết:
.- Nếu Kim Ngọc Nhi ở đây, thì tốt biết mấy.
.Tên khốn này.
.Những người còn lại thấy vậy, đều lắc đầu.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Thôi Hữu Du, chúng ta tới đây, là muốn thương lượng với ngươi về cuộc thi hùng biện.
.Thôi Hữu Du nhìn y một cách đầy nghi hoặc.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Ngươi nói xem Bệ hạ có ở lại coi cuộc thi hùng biện này không?
.Thôi Hữu Du cau mày nói:
.- Trước đó Bệ hạ cũng đã tới nhà ăn dùng bữa, mà sau khi ăn xong cũng không vội rời đi, ta thấy rất có khả năng là đang đợi xem cuộc thi hùng biện này.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Nếu đã như vậy, chúng ta có cần dự tính trước một chút, tới lúc đó đừng có mà nói sai đó.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức ngồi dậy, ngẩn ra một hồi, nói:
.- Chuyện này không liên quan tới ta.
.Rồi lăn ra ngủ tiếp.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Ta thì nghĩ hoàn toàn ngược với cách nghĩ của ngươi. Nếu Bệ hạ thật sự ở lại xem cuộc thi hùng biện, thì ta thấy chúng ta càng phải cố gắng giành lấy phần thắng, đây là cơ hội hiếm có mà. Còn việc có nói sai lời hay không ấy mà, có nói sai thì đã thế nào. Cuộc thi hùng biện này là do Hàn Nghệ tổ chức, tới lúc đó có trách, cũng sẽ chỉ trách Hàn Nghệ nhiều chuyện, chứ tuyệt đối sẽ không trách tới chúng ta đâu.
.Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, mấy người vội vã đưa đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy từng hạ nhân một bước vào, không ít người còn đẩy theo một cái xe đẩy, trên cái xe đẩy là một bộ đồ màu xanh dương đậm.
.- Mau đóng cửa, mau đóng cửa.
.Uất Trì Tu Tịch vừa nghe, lập tức kêu réo lên
.Vi Phương hừm nói:
.- Ngươi bớt đi, không thể thoát khỏi cái này đâu.
.- Aaaaaa, ta ghét giặt đồ.
.Uất Trì Tu Tịch giảy nãy hai chân, la to hét lớn.
.Nhưng tiếng hét của y chỉ càng nhanh thu hút các hạ nhân tới thôi, mỗi người hai bộ đồ.
.Uất Trì Tu Tịch hỏi với vẻ mặt đưa đám:
.- Tiểu ca, có thể cho ta thêm hai bộ được không?
.Hạ nhân đó nói:
.- Xin lỗi, ta chỉ tới để đưa y phục thôi.
.Uất Trì Tu Tịch bĩu bĩu môi, đột nhiên như nghĩ ra kế gì hay, y hừm nói:
.- Cùng lắm ta nói thợ may nhà ta làm thêm vài bộ cho ta là được. Chuyện này không làm khó được ta đâu.
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Tu Tịch, ngươi nhìn cho rõ này, màu sắc trên y phục của ngươi, ngươi thấy qua chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận