Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1229: Không tồi tệ như vậy

.Kỳ thực búi tóc có ảnh hưởng tới đánh trận lớn vậy không?
.Đương nhiên cũng chẳng có bao nhiêu, chẳng phải Võ Thánh Nhạc Phi một thời cũng để búi tóc cầm binh đánh trận sao, nhưng vẫn có một chút ảnh hưởng, tóm lại cũng không thuận tiện bằng tóc ngắn.
.Mà điều Hàn Nghệ muốn biểu đạt là tại sao ta không làm đến mức càng hoàn mỹ hơn, ta là một quân nhân, chức trách của ta là đánh thắng trận, bảo vệ gia đình đất nước, biết rõ ràng điểm bất lợi này với hành quân đánh giặc, cho dù ở phương diện khác nó có thể mang ý nghĩa vô cùng quan trọng, nhưng phía sau quân nhân là cả một đất nước, là hàng ngàn hàng vạn người dân, không có gì có thể quan trọng hơn điều ấy, những thứ bất lợi ấy thì nên trừ bỏ đi.
.Hàn Nghệ hy vọng học viên của Học viện quân sự Đại Đường đều vô cùng nghiêm túc, để ý đến từng chi tiết, hết lòng tập trung vào phần sứ mệnh quang vinh này, không phải đi để ý ăn uống tè ị.
.Vì thế Hàn Nghệ thực sự chỉ có thể tùy việc mà xét, không phải là muốn tuyên truyền việc cắt tóc, cho dù hắn biết búi tóc sớm muộn cũng sẽ biến mất khỏi đầu nam nhân, bất kể lịch sử có thay đổi hay không, nhưng tiết tấu cuộc sống tất phải càng tăng nhanh, một khi tiết tấu cuộc sống nhanh hơn, như vậy thì bắt buộc phải cắt tóc, không đủ thời gian cho ngươi xử lý đầu tóc của mình, tất nhiên, đây cũng chính là một nguyên nhân Hàn Nghệ muốn cắt tóc, vì quân nhân không thể so với văn thần, chuyện gì cũng chậm rãi, nhất định phải thích ứng với tiết tấu của cuộc sống, gọn gàng ngăn nắp, trên chiến trường chính là mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt.
.Hàn Nghệ đợi một lát, thấy mọi người đều đã đưa ra quyết định, như vậy so với tình hình hắn dự tính thật sự đã tốt hơn nhiều, trở lại trước đài, cất cao giọng nói: - Rất vui mừng khi các ngươi có thể ở lại, nhưng với người không nguyện ý ở lại, trong lòng ta cũng thực xin lỗi, nhưng cũng xin các ngươi hiểu cho ta, ta buộc phải hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao cho ta.
.Đương nhiên, chẳng ai nể mặt hắn.
.Hàn Nghệ cũng không để ý, nói: - Về nghi thức cạo đầu, sẽ thực hiện vào buổi chiều ngày hôm nay, tuy nhiên trước đó, ta vẫn còn một nghi thức đơn giản cần hoàn thành, chính là công bố nội quy học viện cho Học viện quân sự Đại Đường chúng ta.
.Trình Xử Lượng trong lòng lộp bộp một chút, vấn đề cạo tóc này còn đang làm người ta sởn tóc gáy, tiếp theo lại là nội quy học viện, Hàn Nghệ như vậy là muốn càng làm càng thêm trầm trọng a!
.- Bệ hạ, mời!
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, tay đưa sang bên cạnh.
.Lý Trị đứng dậy bèn đi về phía bên cạnh, tuy rằng y đã đồng ý, nhưng hôm nay y cũng không muốn phản ứng lại Hàn Nghệ, vì ngươi không lừa gạt ta, ta sẽ không đồng ý, vẫn là ngươi sai.
.Những đại thần kia cũng vội vàng đi theo.
.Lý Trị và các đại thần đi đến bên trái thao trường, cũng chính là gần kề một bên cổng lớn. Những học viên kia tất nhiên chịu sự sắp xếp của tướng sĩ Cấm quân, chỉ thấy một tấm vải đỏ phủ lên một vật to lớn gì đó, ước chừng cao ba trượng.
.- Bệ hạ, kéo sợi thừng này xuống là được.
.Hàn Nghệ đưa cho Lý Trị một sợi dây thừng.
.Lý Trị nhận lấy, kéo nhẹ một cái, chỉ thấy tấm vải đỏ kia từ từ rơi xuống.
.Thế nhưng lại là một tảng đá lớn.
.Tảng đá kia có ba mặt, bên trên khắc chi chít chữ.
.Đám người Hứa Kính Tông xem xong, dường như có chút kinh ngạc.
.Khắc trên tảng đá kia không phải thứ gì hiếm lạ, toàn bộ đều là những chân lý tinh hoa nhất của tư tưởng Nho giáo.
.Mặt đầu tiên là: Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
.Măt thư hai là: ôn, lương, cung, kiệm, nhượng. (ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường).
.Mặt thứ ba là: Trung, hiếu, liêm, sỉ, dũng.
.Đây chẳng qua chỉ là đại cương, bên dưới còn có quy định cụ thể, tổng cộng gồm ba mươi điều, trên cơ bản đều là quy định dựa theo tiêu chuẩn đạo đức của Nho giáo đặt ra.
.Việc này thật là làm cho người ta kinh ngạc.
.Hàn Nghệ bên kia bảo người ta cắt tóc, rõ ràng là đang đả kích lễ pháp Nho giáo, mà quy định bên này lại là hoàn toàn tuân theo tư tưởng Nho giáo.
.Lý Trị ngược lại nhẹ nhàng thở ra, ít ra cũng có một lý do thoái thác, "trẫm cũng không phản đối lễ pháp Nho giáo, không tin các ngươi đi xem quy định của Học viện quân sự Đại Đường, đâu có trường học nào tôn trọng Nho giáo như vậy". Vậy thì trong Nho giáo, búi tóc này quan trọng hay là mười lăm chữ này quan trọng đây.
.Bỗng một người nói: - Bệ hạ, tiểu tử nghĩ rằng nội quy này không ổn!
.Chính là Khế Bật Minh.
.Vèo vèo!
.Vô số ánh mắt bắn tới, "ngươi dám nói Nho gia chúng ta không tốt".
.Lý Trị hiếu kỳ hỏi: - Có gì không ổn?
.Khế Bật Minh nói: - Chính là chữ "tín" kia, thánh nhân có nói "người không thể không có chữ tín", nhưng binh pháp có nói "binh không ngại lừa gạt", cuối cùng là chúng ta nên tuân theo binh pháp hay là quy định đây?
.Những Đại học sỹ lúc này vẻ mặt kinh ngạc, vấn đề này thật là khó trả lời quá rồi.
.Lý Trị lập tức nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta hỏi ngươi cái gì gọi là lừa gạt?
.- Bịp bợm, lừa đảo!
.- Cái gì gọi là lừa đảo?
.- Nói dối.
.- Cái gì gọi là nói dối?
.-... !
.Khế Bật Minh bị Hàn Nghệ hỏi đến ngây ngốc, một đầu trống rỗng.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Lừa đảo, nói dối, thực ra đều là xây dựng trên cơ sở niềm tin, vì vậy chúng là đối lập nhau, nếu như không thành thực, vậy thì cũng không có lừa gạt, nói như vậy, nếu ngươi đều không biết thành thực và tin tưởng, ngươi làm sao biết được cách dối gạt? Các ngươi nhớ rõ một điểm, một người ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, kẻ đó sẽ không thể nào thành công. Mà một người đạo đức cao thượng, cuối cùng sẽ có ngày nổi trội hơn người.
.Chính là nói câu "binh không ngại lừa gạt" này, trong mắt một kẻ không có đạo đức thì nó chỉ là một cái cớ, toàn là lừa gạt người già, phụ nữ và trẻ em còn dương dương đắc ý khoe khoang cái gọi là "binh không ngại lừa gạt" của mình. Trong mắt một người có đạo đức lại là một loại sách lược. Người nhân nghĩa giết người và kẻ tàn bạo giết người giống nhau, đều là giết người, nhưng mục đích ban đầu và ý nghĩa lại là hoàn toàn trái ngược.
.Có thể những gì ta đang nói các ngươi không cách nào hiểu được, nhưng khi các ngươi đã hiểu mười lăm chữ này, ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa những gì ta nói. Hơn nữa, mười lăm chữ này và ba mươi điều trong quy định sẽ theo các ngươi trong suốt quá trình học tập, vì sao ta phải khắc những quy định này trên đá, bởi vì ta vĩnh viễn không có dự định thay đổi, ta muốn đem chúng khắc vào tận xương cốt các ngươi. Học viên tốt nghiệp từ Học viện quân sự Đại Đường có thể không phải tướng lĩnh có tài năng quân sự siêu việt, nhưng nhất định sẽ là một người đạo đức cao thượng.
.Mấy người xuất thân danh môn như Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư mỉm cười liên tục gật đầu, câu này nói quá hay rồi.
.Vừa rồi họ còn cho rằng Hàn Nghệ là ma quỷ, trong chớp mắt, trong mắt bọn họ Hàn Nghệ lại trở thành thiên sứ rồi.
.Đương nhiên Hàn Nghệ làm như vậy không phải là vì lấy lòng bọn họ, thật ra hắn cũng tán đồng phương diện này của tư tưởng Nho giáo, Hiền giả lục học của hắn chính là tổng hợp trong tư tưởng Nho giáo. Thật ra ở hậu thế, cái gọi là tố chất, trên cơ bản đã bao gồm tư tưởng Nho giáo, chỉ cần có thể làm được mười lăm chữ này, ở bất cứ thời đại nào cũng nhận được sự tôn kính của người khác, tất nhiên Nho giáo có một vài phương diện mà Hàn Nghệ không tán đồng, ví dụ như "tam tòng tứ đức", "tam tòng" Hàn Nghệ không tán đồng, "tứ đức" hắn vẫn tán đồng.
.Những học viên như Khế Bật Minh này làm sao có thể nói lại được Hàn Nghệ, lại thấy những Đại học sĩ này đều nói tốt, vậy lại càng không dám phản bác nữa.
.Sau khi nghi thức công bố quy định của học viện kết thúc đã hết buổi sáng rồi.
.Buổi trưa, Lý Trị cũng thực sự bài bố yến tiệc để biểu đạt tạ lỗi với những học viên không nguyện ý ở lại kia. Hoàng đế đã làm đến như vậy, cũng không có ai dám buông lời oán hận.
.- Hàn Nghệ, ngươi thành thật nói với ta, cuối cùng là ngươi muốn giở trò gì?
.Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn tìm được một cơ hội, lập tức kéo Hàn Nghệ qua một bên, nghiêm hình bức cung.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Không phải ta nói lý do rồi sao?
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Chính là lý do kia, ngươi cần gì phải làm như vậy?
.- Chúng ta cũng nghĩ vậy!
.Chỉ thấy ba người Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo đã đi tới. Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày nói: - Hàn tiểu ca, tuy rằng những gì ngươi nói có đạo lý nhất định, nhưng thực sự không nhất thiết phải yêu cầu cắt tóc, ta vẫn là không tán đồng.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Về nguyên nhân tại sao ta làm như vậy, vừa rồi ta đã nói rồi, việc này là sự thật, ta không hề giấu diếm các ngươi, cũng không phải ta cố ý muốn chỉnh ai. Tướng lĩnh ưu tú của Đại Đường ta nhiều không kể xiết, Học viện quân sự Đại Đường làm sao có thể phấn đấu đi lên, người sau hơn người trước, đùa giỡn họ thêm lần này, không thể nào đuổi kịp họ, ta bắt buộc phải dùng lối tắt khác, vì vậy ta sẽ áp dụng một hình thức giáo dục mới, cho nên các ngươi cho ta một chút thời gian, đến lúc đó, các ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.
.Mấy người Trịnh Thiện Hành nhìn nhau, lời này nếu là người khác nói, có lẽ họ cũng sẽ không để trong lòng, nhưng nếu là Hàn Nghệ, dù sao thì trại huấn luyện hoàng gia có đạt được thành công chưa từng có, bởi vậy họ vẫn có chút mong chờ.
.Thời gian buổi chiều, chính là nghi thức cắt tóc rồi!
.Lý Trị cùng các vị đại thần đi theo đều chưa rời đi, những học viên được sự đồng ý của phụ mẫu đều ở lại, chỉ có những học viên không đồng ý ở lại thì rời đi.
.Mấy ngày nay Hàn Nghệ cũng không bận việc gì, chỉ chuyên tâm dạy những cung nữ chuyên cắt tóc cắt kiểu tóc ngắn này. Trong thời cổ đại này vẫn phải cắt tóc, duy trì một độ dài nhất định, cũng không thể quá dài, tất nhiên không phải đem người ra thực nghiệm, mà là dùng tóc giả được làm từ tơ, sau đó đem cho những cung nữ này luyện tập.
.Một loạt học viên ngồi trên ghế, tóc xõa tán loạn, phụ mẫu của họ ngồi ở bên cạnh, có mấy học viên không nén nổi rơi nước mắt, phụ mẫu họ còn an ủi vỗ về họ.
.- Hàn Nghệ, khanh có biết, hiện tại trong lòng trẫm còn rất áy náy.
.Lý Trị đợi ở trong phòng làm việc, cho gọi một mình Hàn Nghệ vào, vẻ mặt giận dữ nói.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, việc này trong lòng thần đều biết, bởi vì bất cứ vị vua hiền nào cũng sẽ vì vậy mà áy náy.
.Lần nịnh hót này quả thực không để lại dấu vết a!
.Lý Trị hừ nói: - Khanh đừng quên những chuyện mà khanh đã đồng ý với trẫm, nếu như khanh không làm được, trẫm nhất định không tha cho khanh.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ xin yên tâm, thần nhất định không để cho bệ hạ thất vọng, nếu không thì, thần sẽ dùng đầu của mình để tế búi tóc của họ.
.Nghiêm trọng như vậy?
.Lý Trị ngẩn người, sắc mặt dần dịu lại mấy phần, nói: - Khanh không cần nói nghiêm trọng như vậy, trẫm vẫn tin tưởng khanh, cũng biết khanh làm vậy là vì trẫm, vì Đại Đường, nếu không trẫm cũng sẽ không đồng ý với khanh.
.Hàn Nghệ ôm quyền nói: - Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho, bất kể thế nào, thần nhất định làm tốt sứ mệnh.
.Đúng lúc lúc này, Trương Đức Thắng đứng ở ngoài cửa nói: - Bệ hạ, nghi thức cắt tóc đã kết thúc.
.Lý Trị nghe xong, dường như còn có một chút căng thẳng, hít sâu một ngụm khí mới đứng dậy, lại không nén được chỉ vào Hàn Nghệ mới bước ra ngoài.
.Vừa mới ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy các vị đại thần nghiêng đầu ghé tai trước cửa đại viện, xì xào bàn tán. Lý Trị trong lòng càng thêm bất an, ngộ nhỡ mất hết mặt mũi vậy thì phải làm sao. Nhưng tóc cũng đã cắt rồi, y cũng không thể lại hối hận, bèn thấp thỏm bất an bước ra đại viện, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ thấy Lý Trị đến đều chắp tay thi lễ, sắc mặt lộ vẻ rất quái dị.
.Lý Trị vô cùng thấp thỏm nhìn về phía trước, không khỏi trợn hai mắt lên, hoàn toàn không nhận ra đám người đứng dưới kia nữa.
.Thật sự hoàn toàn thay đổi a!
.Ai cũng để tóc ngắn hai tấc, trên người mặc quần áo màu đen kiểu mới, eo thắt dây lưng, chân đi ủng da, mà trên vai đều khảm đồn thuộc da, đường nét vô cùng phong độ, xem có vẻ như tinh thần rất phấn chấn. Chỉ là những học viên này có vẻ hơi ngại ngùng, gương mặt non nớt hơi ửng đỏ, vụng trộm cùng đối phương đánh giá lẫn nhau, phát hiện càng nhìn càng đẹp trai phong độ.
.- Hình như cũng không có tệ như vậy!
.Lý Trị không khỏi lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận