Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 885: Quỷ thần khó lường

.Hậu cung.
.- Hoàng hậu, ngươi ôm lâu như vậy có mệt không, để cho nô tỳ ôm một lúc đi.
.- Ừ.
.Vừa mới ôm tiểu Vương tử đi hoa viên tản bộ trở về, Võ Mị Nương đem tiểu Vương tử giao cho nhũ mẫu hỏi:
.- Bệ hạ đã dậy chưa?
.- Bệ hạ đã thức dậy, hiện giờ đang ở trong phòng rồi.
.Võ Mị Nương gật gật đầu vào tới phòng trong thấy Lý Trị ngồi ở trên giường, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên bàn ở phía trước bày mấy tờ Đại Đường nhật báo mà ngay cả nàng tiến vào Lý Trị cũng không biết. Võ Mị Nương đi tới không nói một tiếng nào ngồi xuống bên cạnh Lý Trị.
.Lý Trị đột nhiên bừng tỉnh, thấy Võ Mị Nương trầm mặc ngồi ở bên cạnh, hiếu kỳ nói:
.- Có chuyện gì vậy? Ai chọc nàng tức giận?
.Võ Mị Nương nói:
.- Bệ hạ, thiếp buộc tội một người.
.- Nàng muốn buộc tội ai?
.- Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ?
.Lý Trị hơi có phần kinh ngạc nói:
.- Nàng buộc tội Hàn Nghệ cái gì?
.Võ Mị Nương nói:
.- Hàn Nghệ khiến bệ hạ hao tổn tinh thần như vậy, làm ảnh hưởng đến long thể của bệ hạ, Hàn Nghệ cho dù có chết đi sống lại mười lần cũng không chuộc tội được.
.Lý Trị ngẩn người, lập tức ha hả mỉm cười, nói:
.- Nàng nói không sai, tiểu tử kia đúng là rất có khả năng gây chuyện mà, tuy nhiên trẫm nghe nói Tư Không đã giáo huấn tiểu tử kia rồi.
.Nói tới đây, y khe khẽ thở dài, nói:
.- Tuy nhiên lần này đúng là lao tâm khổ tứ, lần này cho dù không có Hàn Nghệ, chỉ sợ trốn cũng không trốn được, việc này thật đúng là quá phiền toái.
.Võ Mị Nương nghiêm mặt nói:
.- Thiếp cũng cảm thấy Hàn Nghệ nháo lên như thế này có chút hơi quá rồi, cả có chút liều lĩnh nữa, nếu chẳng may khống chế không được thì kết cục cũng không phải như vậy là xong.
.Lý Trị gật gật đầu nói:
.- Sĩ thứ tranh giành vẫn luôn tồn tại, đây là điều không thể tránh khỏi, nếu cân bằng không tốt e rằng sẽ có biến động lớn, nhưng nếu biết mà không quan tâm, thế lực sĩ tộc sẽ trở nên càng ngày càng hùng mạnh mà thế lực thứ tộc sẽ càng ngày càng yếu, như vậy cũng sẽ không tốt, khó trách phụ hoàng lúc trước vì thế mà đau đầu nhức óc nhưng vẫn không có cách nào giải quyết.
.Võ Mị Nương nói:
.- Đã như vậy vì sao lúc trước bệ hạ lại cho phép Hàn Nghệ làm như vậy?
.Lý Trị nói:
.- Trẫm cũng không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ gây náo loạn đến mức này, lúc trước trẫm cho rằng Hàn Nghệ chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, ở trong triều lại không có thế lực gì, trãm cũng muốn nhìn xem tình hình này đến tột cùng là như thế nào, nhưng trẫm thật không ngờ Đại Đường nhật báo của hắn lại có sức mạnh lớn đến thế, hiện giờ thế lực khắp nơi đều bị cuốn vào trong đó, xử lý việc này tương đối phiền toái.
.Đầu lông mày nhẹ nhàng vừa nhíu, Võ Mị Nương nói:
.- Nếu Hàn Nghệ dám làm như vậy, thiếp cho là hắn vẫn có biện pháp kết thúc sự việc đấy, nói cách khác hắn không ngu ngốc đến mức ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý tới.
.- Trẫm cũng nghĩ là như vậy.
.Lý Trị gật gật đầu, nói:
.- Nhưng vấn đề là, trẫm nghĩ không ra hắn sẽ thu trận này như thế nào, trẫm chỉ sợ hắn mang hy vọng ký thác lên người trẫm, phải biết rằng việc này trẫm chỉ có thể ở bên ngoài âm thầm ủng hộ hắn, trẫm quyết không thể chọn đứng bên cạnh được.
.Võ Mị Nương suy nghĩ một chút, nói:
.- Chuyện cho tới nước này để Hàn Nghệ nhận thua là chuyện không thể nào, nhưng nếu Hàn Nghệ thắng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ích lợi của quyền quý trong triều, tất nhiên bọn họ sẽ không đồng ý, tất nhiên sẽ tạo áp lực đối với bệ hạ ngài, như vậy thì rất khó có thể xong việc. Bệ hạ định xử lý như thế nào?
.Lý Trị nói:
.- Trẫm đã sớm nói rồi, trẫm chỉ thuận thế mà đi, để xem sự tình này biến hóa như thế nào.
.Võ Mị Nương khẽ thở dài:
.- Hẳn là hơn nửa đại thần trong triều cũng có ý tưởng này.
.Sĩ thứ tranh giành, trong đó chứa đựng ích lợi rất lớn, ao nước tù này một khi gợn sóng mỗi người đều có thể thu được lợi nhuận nhưng đồng thời cũng có thể bị sát thương, cục diện trước mắt trở nên vô cùng vi diệu, Lý Trị đương nhiên cũng muốn thu được lợi ích từ chuyện này và đây là lý do duy nhất để cho Hàn Nghệ hành động xằng bậy. Lý Thế Dân thì muốn mượn tập đoàn Quan Lũng để củng cố hoàng quyền, hình thành một đảng phái hoàng quyền tối thượng nhưng lại dẫn đến tình huống khiến cho Lý Trị bị mất quyền lực.
.Lý Trị hiện tại rất muốn đánh bại tập đoàn Quan Lũng, không thể nào lại để cho tập đoàn Quan Lũng uy hiếp hoàng quyền, duy nhất sĩ tộc Sơn Đông có thể chống lại tập đoàn Quan Lũng, thì lại có không ít xung đột mâu thuẫn với hoàng thất Lý Đường, bất kể là lễ pháp hay phương diện văn hóa đều khó có thể khống chế, hơn nữa một khi tập đoàn sĩ tộc cầm quyền thì lực uy hiếp đó là quá lớn. Đối với Lý Trị mà nói, kết quả tốt nhất chính là dẫn vào một thế lực thứ ba để làm suy yếu thế lực của hai đại tập đoàn kia, từ đó củng cố hoàng quyền, bởi vì thế lực phân tán sẽ làm cho thần quyền suy nhược, thần quyền càng yếu hoàng quyền lại càng mạnh, đây là thuật đế vương và thế lực thứ ba này chính là hàn môn.
.Lý Trị đang rối rắm ở chỗ, hiện giờ hơn nửa quyền lực trung tâm đều là thế lực quý tộc, Lý Trị cũng không dám đắc tội với tất cả bọn họ, như vậy thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng y lại muốn âm thầm áp chế quý tộc, y hy vọng là hòa bình quá độ, chậm rã chén hết thế lực quý tộc, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng quyết không để ảnh hưởng đến địa vị thống trị của y, bởi vậy trước tình hình những quý tộc kia buộc tội Hàn Nghệ, y cũng không dám mạo hiểm sơ suất, vẫn là giam Hàn Nghệ lại.
.Võ Mị Nương đương nhiên trong lòng cũng đã có những tính toán riêng của mình, nàng cùng Lý Trị cùng có lợi ích chung trong chuyện này, nàng cũng hy vọng hàn môn đi lên, vì nàng không phải xuất thân từ sĩ tộc, nàng cũng là dựa vào sự ủng hộ của hàn môn mà thượng vị, lúc trước ủng hộ Võ Mị Nương cũng đều là quan Tam phẩm trở xuống, quanh quẩn ở trung tâm quyền lực.
.Hoàng đế, Hoàng hậu hiện giờ cũng đang tính toán, thế cục này trở nên vừa tinh tế lại vừa vô cùng nhạy cảm.
.Đúng lúc này, Trương Đức Thắng đột nhiên vội vàng hấp tấp chạy vào, nói:
.- Bệ hạ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi.
.Lý Trị thần kinh vốn là đang biị kéo căng sắp đứt, vừa nghe vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đột nhiên đứng lên nói:
.- Xảy ra chuyện gì?
.Trương Đức Thắng nói:
.- Tướng sĩ cửa nam báo lại, có trăm người quỳ gối ở cửa nam muốn cáo ngự trạng.
.Lý Trị hoang mang nói:
.- Cáo ngự trạng gì?
.Trương Đức Thắng nói:
.- Cụ thể tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, hình như là muốn bệ hạ cho Hàn Nghệ một câu trả lời thỏa đáng.
.- Tiểu tử này, trẫm sẽ không tha cho hắn.
.Lý Trị hiện giờ vừa nghe đến Hàn Nghệ thì toàn thân thấy bực bội, hơn nữa Trương Đức Thắng nói lại rất không rõ ràng, bèn nói:
.- Trẫm sẽ đi xem.
.Võ Mị Nương khẩn trương mặc quần áo cho Lý Trị, nói:
.- Bệ hạ, việc này người phải cẩn thận xử lý a!
.- Trẫm biết.
.Lý Trị mặc thường phục, liền vội vàng đi đến phía trước cung.
.Đi tới trên tường cung phía nam thành, y cũng không vội vã lộ diện, mà bí mật đi xuống bên dưới nhìn một cái, chỉ thấy hàng trăm người quỳ xuống mặt đất tay giơ cao khẩu ngữ: “Xin hỏi bệ hạ, Hoàng gia Đặc phái sứ đã phạm tội gì?”
.Trương Đức Thắng ở bên cạnh thấy binh lính Tả Đồn Vệ quân đã vây chặt những người này như nêm cối, không khỏi sách một tiếng nói:
.- Tả Vệ Đại tướng quânnày cũng thật là, đuổi đi không phải được rồi sao, còn làm phiền bệ hạ phải tới một chuyến.
.Lý Trị liếc nhìn Trương Đức Thắng, không lên tiếng, suy tư một lúc đột nhiên nhỏ giọng ở bên tai Trương Đức Thắng phân phó vài câu.
.- Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.
.- Mau đi đi!
.Trương Đức Thắng vội vội vàng vàng chạy xuống, đi vào dưới lầu.
.Dương Tư Nột xuống ngựa, rất làm khó dễ nói:
.- Trương Thiếu giám, ngươi xem chuyện này?
.Trương Đức Thắng mặc dù không có cái nhìn đại cục gì cả, nhưng tâm cơ tinh tế, cũng được coi là người lươn lẹo, trong lòng sao có thể không rõ Dương Tư Nột đang đánh cái chủ ý gì, khinh bỉ ông ta, ngoài miệng lại cười tủm tỉm nói:
.- Dương tướng quân, bệ hạ đều biết rồi, đặc biệt để chúng ta xử lý việc này.
.Dương Tư Nột nhẹ nhàng thở ra, nói:
.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
.Trương Đức Thắng cùng Dương Tư Nột trao đổi một lúc, lại đi đến phía trước đám người Mao Hâm, giọng the thé nói:
.- Chúng ta là Nội Thị Tỉnh Thiếu giám, phụng bệ hạ chi mệnh tới đây báo cho các ngươi biết. Đại thần trong triều buộc tội Hoàng gia Đặc phái sứ mê hoặc lòng người, tụ chúng tác loạn, bịa đặt sinh sự.
.- Oan uổng a!
.Mao Hâm lập tức hét lớn.
.Dương Tư Nột nhướn mày thoáng chút suy nghĩ.
.- Có oan uổng hay không cũng không phải ngươi nói là được.
.Trương Đức Thắng trừng mắt, nói:
.- Chúng ta cũng không có quyền quyết định, việc này do bệ hạ định đoạt. Đương kim bệ hạ anh minh thần võ, sao có thể nghe tin sàm ngôn vu cáo hãm hại trung lương, bệ hạ sẽ ra lệnh điều tra rõ việc này, là ai nói với các ngươi, triều đình bắt Hoàng gia Đặc phái sứ, triều đình chẳng qua là chiểu theo chiếu chương làm việc, điều tra việc này, hiện giờ án tử này còn đang trong vòng thẩm lý, bệ hạ chưa thể cho các ngươi một câu trả lời. Bệ hạ nói, bất kể như thế nào, ba ngày sau sẽ cho bách tính một câu trả lời thỏa đáng, các ngươi đi về trước đi đây cũng không phải là chỗ cho các ngươi ở lại.
.Những con cháu hàn môn kia nhìn nhau một cái.
.Trương Đức Thắng hắc một tiếng, nói:
.- Như thế nào? Các ngươi là chê nhà tù Đại Đường ta trống rống quá rồi, muốn đi vào để bổ sung nhân số?
.Mao Hâm vội nói:
.- Tiểu nhân không dám, chúng tiểu nhân đương nhiên tin tưởng bệ hạ sẽ xử lý theo pháp luật, tiểu nhân đã quấy rầy bệ hạ, thật sự là tội đáng chết vạn lần.
.- Được rồi, được rồi.
.Trương Đức Thắng nói:
.- Các ngươi thật là tội đáng chết vạn lần, nhưng bệ hạ yêu dân như con, sẽ không so đo với đám người các ngươi, mau chút trở về đi, lần tới ai dám ở chỗ này gây rối các ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi.
.- Vâng, tiểu nhân cáo lui.
.Mao Hâm cùng đám người đứng dậy, sau đó rời đi.
.Trải qua chuyện lần này, tội danh của Hàn Nghệ lập tức lan truyền đi nhanh chóng, mà kết luận có được chính là muốn vu tội cho ai, cần gì phải nói nhiều.
.Lập tức sự phẫn nộ của dân chúng nổi lên tứ phía, con cháu sĩ tộc tập chung bới móc các ngươi liền mắt nhắm mắt mở mà dàn xếp ổn thỏa, Hàn Nghệ ngay cả mặt mũi đều không lộ, thì các ngươi lại nói là người ta tụ tập gây rối loạn. Đại Đường nhật báo của Hàn Nghệ viết rất là đúng tình hình thực tế, ngươi lại nói người ta bịa đặt sinh sự, mà phần lớn nhóm sĩ tộc nói hưu nói vượn thì ngươi chẳng quan tâm. Về phần nói mê hoặc lòng người, có ai mê hoặc lòng người lợi hại hơn sĩ tộc, Hàn Nghệ đã làm cho họ đạt được cái tôn nghiêm mà bọn họ muốn, còn sĩ tộc thì làm cho chúng ta sống như một con chó. Đến tột cùng là ai đang mê hoặc lòng người đây
.Thế này thì cũng quá là thiên vị rồi, cùng một sự việc mà kết quả lại hoàn toàn trái ngược nhau.
.Nhân sĩ hàn môn hoàn toàn nổi giận.
.Thật sự là ức hiếp người quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận