Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 578.2: Giết người diệt khẩu

.Hàn Nghệ nói: - Cái này phải xem vụ án này có phải là y làm hay không.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Đúng vậy, nếu Tưởng Hiến yêu thương Tưởng Tần thị sâu sắc, vậy y quyết sẽ không làm như vậy, bởi vì một khi vụ án này bùng nổ, như vậy Tưởng Tần thị chắc chắn chính là người thống khổ nhất, nếu thật là Tưởng Hiến gây nên, như vậy Tưởng Hiến chẳng qua là đang lợi dụng Tưởng Tần thị mà thôi.
.Trịnh Thiện Hành cảm khái nói:
.- Nếu thật sự là như thế, Tưởng Tần thị này thật đúng là đáng thương, đứa con không đón nhận nàng, trượng phu lại lợi dụng nàng.
.Hàn Nghệ nói: - Đây là khiếm khuyết của người làm cha mẹ, người làm cha mẹ chỉ suy tính đến môn đăng hộ đối, hơn nữa cũng chỉ suy xét điểm này. Tần gia chính là thư hương môn đệ, mà Tưởng gia thì lại là gia đình nhà tướng, Tưởng Tần thị tài hoa xuất chúng, nhưng Tưởng Hiến lại thật ra nói là mãng phu thì hơi quá, mà chỉ là một kẻ vũ phu, hai người cũng không biết thưởng thức ưu điểm của nhau. Loại hôn nhân này toàn bộ đều trói buộc bằng đạo đức, nếu là hôn nhân tự do ấy mà, ta thấy không ngoài một năm, thì sẽ ly hôn rồi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng nếu gia thế song phương chênh lệch quá nhiều, đồng dạng cũng sẽ xuất hiện loại vấn đề này.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ngươi nói cũng đúng, nhưng ta cho rằng cho song phương một ít quyền lực tự chủ, thì vẫn có thể đấy, dù sao kết hôn chỉ là hai người, mà không chỉ là hai gia tộc.
.Hoàng cung.
.- Bệ hạ. Nô tì mới vừa nghe thấy Hình Ngũ đến đây.
.Lý Trị vừa mới vào cửa, Võ Mị Nương liền tiến lên đón, thuận tay giúp y gỡ bỏ áo choàng, mở miệng hỏi.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Võ Mị Nương nói: - Chẳng lẽ Đại Lý Tự bên kia lại gặp chuyện gì không may hay sao?
.Lý Trị lắc đầu nói: - Thật ra không có. Chỉ có điều Tưởng Hiến hy vọng có thể đến tế bái Tưởng Tần thị, nghe nói sau khi Tưởng Tần thị hạ táng, không một người đến nhìn nàng một cái, cũng thật là đáng thương.
.Võ Mị Nương nói: - Vậy bệ hạ đồng ý rồi sao?
.Lý Trị ừ một tiếng: - Chẳng lẽ nàng cho rằng làm như vậy không ổn sao?
.Ánh mắt Võ Mị Nương chợt lóe, giật mình, cười nói: - Nô tì cũng nghĩ rằng nên làm như thế.
.Sáng sớm hôm sau.
.Trên một mảnh đất hoang phía đông ngoài thành Trường An mười dặm đang nghênh đón một đoàn người.
.Hai gã kiệu phu mang một chiếc ghế trúc. Mà trên ghế trúc có một nam tử người cuốn băng vải đang ngồi, người này chính là Tưởng Hiến. Bởi vì tổn thương vẫn chưa khỏi hẳn, mà Lý Trị lại đối với y rất là bảo hộ, chẳng những cho y hai gã kiệu phu, hơn nữa còn phái bốn gã cao thủ đại nội đến hộ tống y đi tế bái Tưởng Tần thị, đây đã là đãi ngộ vượt qua quy cách rồi, dưới tình huống bình thường, thì cũng chỉ có vài tên ngục tốt áp giải mà thôi.
.Khi đi tới mảnh đất hoang dưới sườn dốc, Tưởng Hiến liền từ trên ghế đi xuống, được một gã thị vệ nâng đỡ khập khiễng đi về hướng sườn dốc.
.Đi vào trước một khu gò đất, không có mộ bia, không có cái gì.
.Bốn gã hộ vệ hộ ở bốn phía, đưa mắt nhìn chung quanh, nơi này tuy rằng hoang vắng, nhưng ở trên đường phía đông vẫn có một ít người đi đường rải rác, trên sườn dốc ngược lại không có người nào, chỉ có điều ở cách đó không xa có một thiếu phụ dáng người cao gầy, dáng vẻ thướt tha mềm mại đang đứng, quay về gò đất này, che mặt khóc, tuy nhiên mang trên mặt cái khăn che mặt, nên không thấy rõ bộ dáng. Thiếu phụ kia thấy bọn họ quay đầu sang nhìn, thì khẩn trương quay đầu đi, dùng ống tay áo che khuất mặt, có vẻ vô cùng câu nệ.
.Bốn gã hộ vệ nhìn xong, ngược lại cũng không để ý lắm, lại thu hồi ánh mắt.
.Tưởng Hiến đối với chuyện này cũng chỉ liếc mắt nhìn, sự chú ý của y vẫn là gò đất trước mặt này, trong mắt hiện lên một chút khoái ý, lại lấy ra hương nến mà mình mang đến đốt lên, ánh mắt đột nhiên liếc chung quanh một cái, thấy bốn gã hộ vệ kia đều đang thủ hộ ở bốn phía, vẫn không hề để ý đến y, khóe miệng đột nhiên lộ ra một chút mỉm cười quỷ dị, dùng một thanh âm vô cùng trầm thấp nói: - Ngươi dâm phụ này, làm nhục gia môn ta, cứ như vậy mà chết đi, thực xem như quá dễ dàng cho ngươi rồi, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ nuôi lớn cẩu tạp chủng kia, ta còn sẽ làm cho nó hận ngươi và tên cẩu tặc phụ thân kia của nó đến tận xương, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ cho một nhà ba người các ngươi xuống dưới đó đoàn tụ.
.Thiếu phụ kia cũng không biết có phải là bởi vì bọn họ đến đây hay không, cũng không dám ở lại nơi này lâu, vì thế không quá một lát, liền cúi đầu rất nhanh bước đi từng bước nhỏ, thân hình uốn éo uốn éo, biểu hiện có chút sợ hãi.
.Bởi vì con dốc ở ngay bên cạnh Tưởng Hiến, thiếu phụ kia nhất định phải qua nơi này để xuống núi, bốn gã hộ vệ kia nhìn xong, lập tức tránh về phía Tưởng Hiến, tách ra một lối đi.
.- Ai ôi! !! !
.Cũng không biết có phải là thiếu phụ đó đi quá nhanh hay không, nhất thời không chú ý, dưới chân giẫm phải một ít đá vụn trượt một cái, có vẻ như sẽ ngã sấp xuống.
.Tên hộ vệ cách nàng gần nhất, theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy vòng eo thiếu phụ, nhưng tay y còn chưa đụng tới thiếu phụ kia, chợt thấy trên cổ truyền đến một chút nhói đau, chỉ thấy giữa cổ của y đã cắm một cây ngân châm tỏa sáng lấp lánh, trừng mắt lên, khiếp sợ nhìn người thiếu phụ trước mặt này, thân thể lung lay sắp đổ, thân mình thiếu phụ trong tay vừa chuyển, y mới lập tức ngã xuống, ba người còn lại thấy vậy, quá sợ hãi, nhưng thiếu phụ kia ra tay cực nhanh, trong tay trái hàn quang chợt lóe, lại là một cây châm đâm về tên hộ vệ bên cạnh kia, đồng thời tay phải vòng ra sau hướng về phía hai gã hộ vệ còn lại vung lên.
.Hai gã hộ vệ kia tất nhiên cho là có ám khí, theo bản năng khẩn trương nâng đao ngăn trở, bởi vì khoảng cách quá gần, làm như thế cũng khiến cho bọn họ mất đi cơ hội rút đao.
.Đợi khi bọn họ phản ứng lại kịp, thì thiếu phụ kia đã xông đến trước mặt, hai cây ngân châm trái phải đã đâm vào cổ hai người.
.Trong chớp mắt, bốn gã cao thủ đại nội toàn bộ ngã xuống, đây đây quả thực là không chịu nổi một kích a.
.Tưởng Hiến lập tức liền ngây ngốc, biến cố này tới quá đột nhiên, đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng lùi về phía sau, kinh hoảng nói: - Ngươi ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?
.- Ngươi đoán xem!
.Thiếu phụ này nhẹ nhàng cười, vừa nói, vừa không nhanh không chậm từ dưới đất nhặt lên một cây đao.
.- Cứu mạng a! Cứu mạng a!
.Tưởng Hiến thất kinh hét lớn.
.- Cứu mạng? Thiếu phụ kia quay đầu lại nhìn về hai gã kiệu phu đã ngây ra như phỗng phía dưới sườn dốc, cười nói: - Nếu các ngươi không chạy ấy mà, vậy khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
.Thanh âm của nàng vô cùng kỳ lạ, nghe ra âm lượng không cao, cũng không hề dùng sức hô lớn, nhưng hình như lại có thể truyền ra tới nơi rất xa, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mờ mịt, dường như âm thanh từ trời vậy.
.Sưu sưu!
.Hai gã kiệu phu lấy tốc độ trăm mét trở lên rời khỏi nơi này.
.Thiếu phụ kia cười khúc khích, lại quay đầu, thấy Tưởng Hiến chuẩn bị chuồn đi, nói: - Trên chân ngươi có thương tích, trốn không thoát đâu, đánh cũng đánh không lại ta, cần gì phản kháng một cách vô ích nữa.
.Tưởng Hiến vẻ mặt đổ mồ hôi, hoảng sợ nói: - Ngươi là người do quốc cữu công cử tới? Không không không, ngươi có phải người do quốc cữu công cử tới hay không, ta chết ở chỗ này, ngược lại sẽ bất lợi đối với quốc cữu công.
.- Thông minh!
.Thiếu phụ kia cười, đột nhiên rất nghiêm túc nói: - Ngươi biết không, kỳ thật ta thật sự hiểu rõ vô cùng loại tâm tình của ngươi bây giờ, mắt thấy thành công đã gần trong gang tấc, lại gặp phải hoàn cảnh thất bại trong gang tấc, loại thống khổ này thật là khiến người ta khó có thể quên đi, trừ phi chết đi. Không nói gạt ngươi, kỳ thật ta vốn không muốn giết ngươi, bởi vì để ngươi ở lại trên đời này một ngày, Hàn Nghệ sẽ nhiều ra rất nhiều phiền não, giết ngươi, hắn ngược lại sẽ thoải mái thêm không ít. Ôi đáng tiếc! Ngươi thật sự là chết chưa hết tội.
.Bá!
.Nàng đột nhiên rút đao ra, mũi đao sắc bén tản mát ra hào quang lạnh như băng.
.- Đừng giết ta, đừng giết ta, van ngươi, van ngươi.
.Tưởng Hiến nhìn thấy vậy, bùm một cái, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, y thân chịu trọng thương, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra, thì căn bản không có cách nào phản kháng cả.
.Thiếu phụ kia thấy được bộ dáng y như vậy, không khỏi ngẩn ra, hai đầu lông mày toát ra thần sắc thống khổ.
.Tưởng Hiến liếc mắt qua thoáng nhìn, thấy nàng ngu ngơ không nói, lại liếc nhìn cây đao bên cạnh kia, đột nhiên hai tay nắm lên một nắm bùn cát, nhưng không đợi y ném ra, một đạo hàn quang đã xẹt qua giữa cổ y, một vạt máu tươi bắn ra, trực tiếp vừa rơi xuống dưới chân thiếu phụ kia.
.Thiếu phụ kia tay cầm đại đao, có lẽ là bởi vì nàng xuất đao quá nhanh, không ngờ trên mũi đao không có dính nửa điểm máu tươi, thì thào lẩm bẩm: - Ngươi cùng ta đã đưa ra lựa chọn giống nhau, đáng tiếc kết quả thì lại không giống nhau.
.- Giết người rồi! Giết người rồi!
.Chợt nghe được một trận tiếng gào kinh hoảng.
.Thiếu phụ chuyển mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đường cách đó không xa có mấy người đi đường ném xuống các vật nặng, hoảng sợ chạy về phía trước, nàng không chút nào sợ hãi, còn cười nhẹ hai tiếng, đem đao quăng ra, nhặt lên cái rổ, lấy ra từ bên trong một xấp tiền âm, quăng lên không trung, dưới bầu trời tiền âm bay phất phới, nàng chậm rãi đi về dưới sườn dốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận